Phần 171
Tiểu Nguyệt ngượng ngùng giải thích:
“Muội và hắn đã từng diễn với nhau, là quan hệ bạn bè bình thường, huynh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm a.”
“Không đâu.”
Tuy ngoài miệng tôi nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thằng cháu này có chút đáng ghét! Nhưng không sao cả, dù sao tôi và loại người này không liên quan gì đến nhau.
Lý mặt rỗ nói:
“Sao ta lại cảm thấy người này có chút nữ tính, không phải là nhân yêu (pê đê) chứ?”
“Xuỳ xuỳ!”
Tiểu Nguyệt ý bảo Lý mặt rỗ nhỏ giọng:
“Ngàn vạn lần đừng nói trước mặt hắn, hắn rất kiêng kị cái này, có lần một trợ lý nói giỡn hắn không đủ nam tính, hắn phát hỏa bỏ diễn một tuần, hại nhà sản xuất tổn thất mấy chục vạn.”
Chúng tôi đáp xe lên huyện thành, mua đồ dùng rồi lại mua một cân lươn, một con gà trống, giấy vàng, muối tinh, tôi thấy có bán dây mực của thợ mộc nên mua một cái, trải qua việc tối qua, tôi cảm thấy vẫn nên chuẩn bị trước mới tốt. Sau đó tôi lại thỉnh một pho tượng Quan nhị gia, đây là để cho đạo diễn.
Tôi hỏi một ông cụ bán thần tượng trước chùa miếu, ở đây trước kia đã từng chôn hoàng thân quốc thích nào không, lão đắc ý nói:
“Nơi này của chúng ta sơn phong thủy tú, nghe nói trong núi có chôn Lan Lăng Vương đó!”
Ông lão bán khoai nướng bên cạnh mắng:
“Đừng nghe lão ta nói bừa, mộ của Lan Lăng Vương ở Từ huyện, từ khi nào mà lại chạy tới đây.”
Hai người nhao nhao tranh cãi, chúng tôi cũng không biết nói gì, liền lặng lẽ tránh đi.
Dọc đường, tôi nói điều mình suy nghĩ với Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt:
“Tối hôm qua thứ mà ba con quỷ muốn tìm, có thể là mặt nạ của Lan Lăng Vương! Cho nên bọn chúng mới sờ lên mặt người ta.”
Lan Lăng Vương tên thật là Cao Trường Cung, là hoàng thất Bắc Tề thời Nam Bắc triều, cũng là một viên mãnh tướng tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử. Nghe nói hắn sinh thời “mạo nhu tâm tráng, thanh dung kiêm mỹ”, mỗi lần ra khỏi cửa sẽ khiến cho muôn vàn thiếu nữ phát cuồng, là mỹ nam tử trứ danh trong lịch sử.
(Mạo nhu tâm tráng, thanh dung kiêm mỹ: Mặt thì mềm yếu lòng thì mạnh mẽ, giọng nói và dung mạo đều đẹp đẽ)
Nhưng dù sao cũng là tướng lãnh binh đánh giặc, đẹp trai quá sẽ không có uy với thủ hạ tướng sĩ, ngoài ra cũng làm quân địch chê cười, cho rằng Bắc Tề không có người, phải tìm một tên tiểu bạch kiểm (mặt trắng) đến cầm quân. Cho nên khi hắn đánh giặc đều đeo một mặt nạ quỷ dữ tợn, trong một chiến dịch nổi tiếng, Bắc Tề bị quân địch bao vây, hắn mang theo 500 người giết ra khỏi thành, thấy thần giết thần, gặp Phật giết Phật! Tướng sĩ thủ thành ban đầu không biết hắn là ai, đến khi hắn tháo mặt nạ xuống mới biết đó là Lan Lăng Vương, lập tức sĩ khí đại chấn, giết quân địch đến hoa rơi nước chảy.
Sau đó quân lính dùng một bài hát khen ngợi Lan Lăng Vương thiên hạ vô song, đó là “Lan Lăng Vương nhập trận khúc” trứ danh. Đến tận hôm nay, người Nhật còn đem Lan Lăng Vương nhập trận khúc làm trấn môn chi bảo cho viện bảo tàng, gọi Lan Lăng Vương là: Mạo mỹ Ma Vương. Lan Lăng Vương cả đời truyền kỳ, trong dân gian cũng rất nổi tiếng, mấy năm trước còn quay thành phim truyền hình. Người bình thường có thể không biết Bắc Tề là triều đại nào, nhưng nhất định đã từng nghe nói về Lan Lăng Vương!
“Trương gia tiểu ca, ngươi chắc chắn ư?”
Lý mặt rỗ kích động hỏi.
“Tám chín phần mười, hơn nữa ta cảm thấy cái mặt nạ kia hiện giờ hẳn là không ở đồn cảnh sát.”
Tôi nói. Lý mặt rỗ hỏi tôi sao mà đoán được, tôi phân tích, nếu đã phát hiện ra mặt nạ của Lan Lăng Vương, báo chí đã sớm giật tít, ngày thường tôi cũng chú ý đến loại tin tức này nhưng cũng chưa hề thấy qua. Cái mặt nạ này hoặc là còn ở trong núi, hoặc là đã lưu lạc tới tay người nào đó trong đoàn làm phim. Tôi càng hy vọng là vế sau!
“Nhưng ông lão bán khoai lang không phải nói mộ của Lan Lăng Vương ở Từ huyện sao?”
Tiểu Nguyệt hỏi.
“Đó có khả năng chỉ là một cái mộ giả của Lan Lăng Vương, huống hồ sử sách cũng còn nhiều sai sót, ta càng tin mắt thấy mới là thật! Dù sao chúng ta cũng quay lại gặp đoàn làm phim, nói không chừng sẽ có tin gì đó.”
Tôi nói. Lý mặt rỗ vui vẻ mà nói:
“Không thể ngờ được ra ngoài chơi một chuyến lại có thu hoạch ngoài ý muốn, xem ra về sau chúng ta phải ra ngoài nhiều một chút.”
“Sự tình còn chưa đâu vào đâu cả, đừng vui mừng quá sớm.”
Chúng tôi ở huyện thành ăn cơm trưa rồi mới về gặp đoàn làm phim, buổi chiều khi trở về thấy trong trấn người đến người đi, đều là người hiện đại mặc cổ trang, tôi kinh ngạc hỏi đây là sao? Thì ra đã bắt đầu quay phim, đó đều là diễn viên quần chúng. Dịch Tỷ mặc một thân cổ trang, ở trong một quán rượu nhỏ diễn cùng mấy diễn viên khác, tuy rằng ấn tượng đầu tiên của tôi với hắn không tốt lắm, nhưng hắn diễn quả thực rất chuyên nghiệp, so với khí chất lúc trước hoàn toàn không giống nhau.
Cảnh này là mấy kẻ thù tới tìm cha của nam chính báo thù, vừa lúc gặp nam chính ở quán rượu, nam chính định giáo huấn mấy người này liền ở đó trêu chọc bọn họ. Đến cao trào, Dịch Tỷ vỗ bàn một cái, rút bảo kiếm, tôi cho rằng sắp đánh nhau thì không ngờ đạo diễn hô “Cắt!”, Tiểu Nguyệt nói cảnh đánh nhau đều là dùng diễn viên đóng thế, Dịch Tỷ chưa bao giờ tự mình đóng.
Trợ lý nhanh chóng đi tới, cởi y phục rồi lau mồ hôi, Dịch Tỷ lấy chai nước khoáng uống một ngụm, cười khẩy nói:
“Đạo diễn, ngươi mời ai đến vậy, có biết diễn không vậy? Diễn với loại người này thật làm ta mất mặt.”
Tôi thật bội phục tiểu tử này, trong phim và ngoài đời là hai bộ mặt khác nhau, diễn rất tự nhiên a. Mấy diễn viên phụ bị chỉ trích vẻ mặt khó chịu, nhưng đều e ngại Dịch Tỷ là ngôi sao lớn khó mà nói được gì.
Chỉ có một người nhỏ giọng nói thầm gì đó. Dịch Tỷ nghe được, ném chai nước trong tay đi, chỉ vào người nọ mắng:
“Một tên diễn viên quần chúng chết tiệt, ngươi vừa rồi nói ta cái gì, không muốn kiếm sống trong giới điện ảnh nữa sao?”
Người nọ đỏ mặt nói:
“Ngươi mồm miệng sạch sẽ một chút, cái gì mà diễn viên quần chúng chết tiệt, có ai vừa vào nghề đã được đóng vai chính? Đều là diễn viên, dựa vào cái gì mà chúng ta bị ngươi xem thường. Lại nói, vai chính của ngươi là thế nào mà có, chỉ có trong lòng ngươi biết rõ.”
Khuôn mặt Dịch Tỷ thoáng chốc âm trầm:
“Ngươi nói lại lần nữa!”
Khi hắn nói những lời này dường như trong nháy mắt đã biến thành người khác. Không phải so sánh mà tôi thật sự như thấy được một gương mặt khác, một gương mặt quỷ vô cùng dữ tợn. Đạo diễn và mấy người khác nhanh chóng tới hòa giải, một người mặc đồ tây đưa Dịch Tỷ đi rồi trấn an hắn, động tác thân mật, tựa hồ quan hệ không tồi, Dịch Tỷ vẫn vẻ mặt tức giận khó tiêu.
“Đó là ai?”
Tôi hỏi Tiểu Nguyệt.
“Tiểu Tống, là người đại diện của Dịch Tỷ.”
Tiểu Nguyệt đáp. Nghỉ ngơi trong chốc lát, lại bắt đầu quay, một diễn viên đóng thế mặc quần áo giống Dịch Tỷ cùng mấy diễn viên phụ đánh nhau, Dịch Tỷ thì ở bên cạnh cùng người đại diện vừa nói vừa cười, đến nhìn cũng không nhìn. Cảnh này vừa diễn xong, Dịch Tỷ lại quay thêm mấy cảnh đặc tả, để hậu kỳ cắt nối biên tập giống như là hắn đang đánh nhau vậy.
Tôi tính thử một chút, cảnh ở quán rượu này lên TV chỉ khoảng năm phút, nhưng khi quay lại tốn hơn 2 tiếng, còn chưa tính đến giai đoạn chuẩn bị trước đó, quay phim quả thực rất không dễ dàng. Đạo diễn hô “Cắt!”, Bảo mọi người nghỉ ngơi một hồi, các diễn viên lập tức đi ra ngoài, đột nhiên có một tiếng vang lớn, sau đó có tiếng kêu thảm thiết. Tất cả mọi người chạy tới, thì ra một cánh tay đòn đỡ máy quay phim đột nhiên bị gãy, máy quay mấy chục cân nện trúng một diễn viên, chính là người vừa rồi tranh cãi với Dịch Tỷ.
Dịch Tỷ đứng ở quán rượu, từ từ vặn chai nước uống một ngụm, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, tôi lại thấy trên mặt hắn xuất hiện một gương mặt quỷ dữ tợn. Tôi chắc chắn, người này có vấn đề!