Phần 149
Tục ngữ nói đúng, người nhiều sức lớn. Một lát sau, mọi người theo lời tôi mà chuẩn bị vải đỏ, rải lên trên mớ xương trắng. Trong lịch sử Chung Vô Diệm tài hoa xuất chúng, không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy! Tôi thở dài, bảo hai người đóng nắp quan tài lại, dùng tơ hồng quấn quanh ba vòng, cuối sợi chỉ tôi xuyên qua một đồng xu thời Càn Long, sau đó thắt nút. Xong xuôi, tôi bò từ dưới mộ lên, ra hiệu có thể lấp đất.
Theo quy củ khi siêu độ, lúc này tôi phải nói vài câu khách sáo, cho linh hồn dưới huyệt mộ có thể an giấc ngàn thu. Vì thế tôi cao giọng nói:
“Chung Vô Diệm a Chung Vô Diệm, người cũng không còn, để ý làm gì xấu đẹp? Mau đầu thai đi thôi…”
Không chờ tôi nói xong, trước mắt đột nhiên nổi lên một ánh lửa, toàn bộ ngôi mộ phát ra một tiếng vang lớn. Nếu Triệu Võ Dương không lanh lẹ đẩy tôi qua một bên thì quần áo của tôi đã bốc cháy rồi, mặc dù như vậy, lông mày và tóc của tôi vẫn bị cháy xém.
Hai người phụ trách lấp đất lại không may mắn như vậy, toàn thân đều bốc cháy, lăn lộn trên mặt đất kêu cha gọi mẹ, lập tức có người cởi quần áo giúp họ dập lửa, hai người đó vẫn bị bỏng, lớp da bên ngoài đã nổi đầy bọt nước. Lý mặt rỗ sắc mặt tái nhợt, hỏi:
“Trương gia tiểu ca, ngươi sao rồi? Không việc gì chứ?”
Tôi vội vàng đứng lên, cảm kích nhìn Triệu Võ Dương, nhìn ngọn lửa hừng hực trước mắt đến xuất thần.
Tại sao lại như vậy? Vì sao đang êm đẹp bỗng nhiên lại nổi lửa? Chẳng lẽ là tôi làm sai ở đâu ư? Không thể a, tôi hoàn toàn dựa theo quy củ, huống chi tôi cũng không phải mới lần đầu làm chuyện này. Tôi cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên phát giác một chỗ không đúng. Tôi vừa mới gọi tên Chung Vô Diệm, ngọn lửa lập tức bốc lên, chẳng lẽ là không được gọi tên Chung Vô Diệm?
Người sau khi chết, linh hồn tuy rằng bất diệt, nhưng tất cả khi còn sống đều đã tan thành mây khói, chỉ có cái tên là thuộc về chính mình. Tôi gọi tên nàng, nàng hẳn là cảm thấy vui mừng mới đúng. Chẳng lẽ nơi này căn bản không phải là chôn Chung Vô Diệm? Tôi bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ lời giải thích này tôi không thể nghĩ được lý do nào khác. Nếu nơi này không chôn Chung Vô Diệm, vậy thì là ai? Phản ứng quá khích như vậy, hiển nhiên là rất oán hận Chung Vô Diệm. Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có kết luận.
Đúng lúc này, Lý mặt rỗ bỗng nhiên chỉ vào chỗ cái gương:
“Trương gia tiểu ca, ngươi mau nhìn xem, tấm gương đã biến mất!”
Cái gì? Tôi vội vàng xoay người, vừa rồi khi chúng tôi xử lý huyệt mộ, tấm gương kia đặt dưới gốc cây cách đó không xa, hiện giờ ở đó lại không có gì, chỉ có tấm vải đỏ treo trên nhành cây, như một cái miệng rộng, châm chọc nhìn tôi cười. Tôi chỉ có thể khẽ cắn môi gọi người trước tiên dập tắt lửa đã rồi nói.
Ngọn lửa này rất không bình thường, cháy gần ba giờ mới dần dần lụi tắt. Chúng tôi nghĩ đủ loại biện pháp để dập lửa cũng không có tác dụng. Nghĩ đến lại buồn cười, mọi lần đều là chúng tôi chủ động phóng hỏa thiêu quan tài, đây mới là lần đầu dập lửa. Lửa dần dần tắt đi, tôi không màng đến bùn đất nóng bỏng, nhảy xuống mộ cẩn thận tìm kiếm một vòng, ngoại trừ tro tàn của quan tài thì không có gì cả, xương khô cũng biến mất không thấy.
Theo lý thuyết người đã chết lâu như vậy, tuỷ trong xương đều đã không còn, không có chút dầu và nước nào, rất khó đốt cháy, huống chi dù đốt thành tro cũng phải có chút dấu vết mới đúng. Quả thực có chút không thể tưởng tượng được. Không chỉ như vậy, tấm gương đã biến mất, hoàn toàn không ở trong mộ. Lý mặt rỗ kéo tôi lên, khẩn trương hỏi:
“Gương đâu?”
“Không có ở đây.”
Tôi lắc đầu, bảo thôn dân mau lấp đất vào mộ.
Trên đường trở về Vô Diêm Thôn, sắc mặt các thôn dân đều không được tốt, bọn họ cố ý đi chậm lại, ở phía sau chỉ chỉ trỏ trỏ vào tôi. Tôi biết, bọn họ khẳng định là đang nghi ngờ năng lực của tôi! Giờ tấm gương đã biến mất, Vô Diêm Thôn sắp phải đối mặt với cái gì, không ai biết. Nhưng khi chúng tôi trở về thôn, mấy người phụ nữ đã chạy tới:
“Vương thúc, ngươi mau về nhà nhìn xem! Con gái ngươi phát điên rồi, chặt đứt xích sắt, đang cầm lưỡi hái muốn giết người kìa.”
Việc khai quan xưa nay đều phải dùng nam nhân một thân dương khí, cho nên nữ nhân đều ở lại trong thôn. Vương thúc vừa nghe, vội vàng hướng chạy về nhà. Tôi nghĩ nghĩ rồi cũng chạy theo. Khi đá văng cánh cửa nhà Vương thúc, đã thấy cô gái điên điên khùng khùng đã chặt đứt xích sắt, cầm trong tay một cái lưỡi hái, đang đè lên Vương thẩm, lưỡi hái ghì lên tai, chỉ cần đưa nhẹ sẽ lột da mặt bà ta ra. Cô ta không phải là muốn giết người, mà là muốn lột da mặt của Vương thẩm!
Vương thúc hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ ở một bên. Cũng may Lý mặt rỗ và Triệu Võ Dương đuổi tới, hai người không hề nghĩ ngợi mà lao tới, một người đè lên cô gái, một người đoạt lấy lưỡi hái. Cô ta điên cuồng thét lên chói tai:
“Buông ta ra, ta muốn lột da mặt các ngươi! Dựa vào cái gì mà mặt ta không còn, các ngươi thì vẫn có? Ta muốn lột da mặt các ngươi! Trả mặt ta đây!”
Tôi không hề nghĩ ngợi mà vọt tới trước cửa phòng cô ta, một cước đá văng cửa phòng, một luồng ánh sáng chiếu tới, tôi không thể mở mắt ra được.
Không sai, tấm gương đồng kia đã nằm trên bàn của con gái Vương thúc. Vì sao nó muốn tìm cô ta? Là muốn mượn tay cô ta trả thù thôn dân sao? Tôi không dám đối diện với tấm gương, cởi áo ra bọc lại tấm gương. Khi gương bị bịt kín, cô gái đang phát điên trong sân bỗng nhiên im lặng, cô ta bị Lý mặt rỗ đè lên đang ngây ngốc nở nụ cười, cho rằng Lý mặt rỗ đang chơi trò gì đó với mình.
Mặt Vương thẩm đã bị cắt ra một lỗ, máu tươi chảy ròng ròng, lúc này đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tay che miệng vết thương nằm đó. Vương thúc cũng phục hồi tinh thần lại:
“Chuyện gì xảy ra, con ta sao bỗng nhiên phát điên vậy?”
Tôi lắc đầu giải thích:
“Vừa rồi không phải là do cô ta, là cô ta bị mấy thứ dơ bẩn ám lên người.”
Vương thẩm sợ hãi nói:
“Thảo nào sức lực của nó lớn đến dọa người, trực tiếp đè ta trên mặt đất, rốt cuộc là thứ dơ bẩn gì?”
Không phải là Chung Vô Diệm, vậy đối phương rốt cuộc là ai?
Thay đổi đột ngột như vậy khiến tôi trở tay không kịp, tôi có chút lo lắng. Nếu tôi hại người của Vô Diêm Thôn, cả đời này lương tâm tôi sẽ bị cắn rứt. Nhất định phải giải quyết chuyện này. Tôi đến phòng con gái Vương thúc, lấy áo bọc lại tấm gương thật cẩn thận rồi cầm ra. Vương thúc vừa nhìn thấy, tức khắc hoảng sợ:
“Sao thứ này lại tới nhà của chúng ta?”
Hắn như thấy ôn thần, vội vàng vẫy tay:
“Mau ném nó đi!”
“Vô dụng thôi.”
Tôi lạnh như băng nói:
“Là nó chủ động tới tìm con gái ngươi, hiển nhiên là coi cô ta là chủ nhân thứ hai của mình!”
Con gái Vương thúc ở một bên hắc hắc cười ngây ngô.