Phần 129
Uy ca mặc quần áo vào rồi nói:
“Nhưng bây giờ ngươi đã có thể nhúng tay, dù sao đồ vật ta đã bán đi rồi, ta biết ngươi nhất định có năng lực thu nó về, đến lúc đó bán qua tay lại có mấy chục vạn, cái này gọi là song thắng.”
Tôi mắng:
“Song thắng cái rắm, ngươi làm vậy là lừa gạt!”
“Đừng nói khó nghe như vậy, mọi người đều làm cùng một nghề, ngươi dám vỗ ngực đảm bảo, những âm vật ngươi bán đi đều an toàn đáng tin cậy, không hề lừa ai? Đừng lừa mình dối người, chúng ta làm nghề này cũng giống như bán ma túy, biết là không tốt, nhưng luôn có người ôm đùi cầu xin ngươi bán cho bọn họ, ngươi có thể làm gì? Chẳng phải chỉ là kiếm miếng cơm thôi sao, đừng tự làm khó mình như vậy.”
Tôi thật là không còn lời nào để nói về đạo đức nghề nghiệp của hắn.
Hắn thu dọn đồ đạc vào một cái vali lớn rồi kéo đi, còn đeo một cặp kính râm, vẻ mặt khí phách bộ dáng hăng hái, trước khi đi còn mặt dày vô sỉ nói với tôi:
“Trương lão bản, lần này là ta nợ ngươi một nhân tình, có thời gian lại hợp tác a!”
Sau khi hắn đi, tôi vô lực mà ngồi xuống ôm đầu, Tiểu Nguyệt hỏi tôi sao vậy, tôi nói:
“Ta có chút hoài nghi về nghề nghiệp của mình.”
Nàng an ủi tôi:
“Cũng không thể nghĩ như vậy, muội cảm thấy mọi việc chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, huynh không thể bảo đảm tất cả mọi người đều hạnh phúc vui vẻ. Lại nói có những người muốn dùng tuổi thọ, phúc báo để đổi lấy phong quang nhất thời, đây đều là lựa chọn của chính họ, không liên quan đến huynh…”
Vẫn là Tiểu Nguyệt biết cách an ủi, tâm tình của tôi đã tốt hơn một chút.
Tôi bảo nàng nhớ giữ liên lạc với tay biên kịch đó, một khi có gì dị thường, tôi sẽ ra mặt giúp hắn miễn phí. Aizz! Tự nhiên lại xảy ra chuyện này, thật là phiền não. Sau khi trở về, tôi lập tức chuẩn bị, tìm tư liệu, vẽ linh phù… Nhưng đã mấy ngày, Mạnh Đông Dã bên vẫn không có tin tức gì, tôi còn chú ý Weibo của hắn, mỗi ngày đều cập nhật, nội dung chẳng qua là một số nội dung về nội tâm trữ tình, hoặc là hôm nay trạng thái tốt và viết văn rất trôi chảy. Sinh Hoa Diệu Bút giống như đang phát huy tác dụng ổn định.
Qua nửa tháng, tôi bận chuyện nọ chuyện kia, đã sớm quên việc này. Hôm nay lúc ăn cơm Tiểu Nguyệt nói:
“Mạnh Đông Dã đã giao kịch bản cho đạo diễn, đạo diễn đánh giá rất cao, nói đã đạt tới tầm kịch bản của Hollywood! Chỉ là lỗi chính tả hơi nhiều, có chút lộn xộn khiến người xem nhầm lẫn, phải tìm người trau chuốt lại mới có thể dùng được. Nhưng Mạnh Đông Dã vốn tốt nghiệp khoa tiếng Trung, trình độ văn học rất cao, theo lý thì sẽ không phạm phải các sai lầm sơ đẳng đó, đạo diễn đoán hắn có thể là do đẩy nhanh tốc độ nên quá nóng nảy.”
Tôi hỏi Tiểu Nguyệt:
“Một bộ kịch bản có bao nhiêu chữ?”
“Loại hắn viết có hơn bốn mươi tập, khoảng hơn 80 vạn chữ.”
“Trời đất!”
Tôi có người bạn cấp 3 là tay bút trên internet, một ngày viết gần chết cũng chỉ được một vạn chữ, đăng một ngàn chữ cũng chỉ được vài xu lẻ, mỗi ngày viết mệt như con cháu hầu hạ độc giả như tổ tông mới được hai trăm tệ. Tác gia tuy rằng nhìn qua rất phong quang, thời gian tự do, lại không bị ông chủ chửi mắng, nhưng độ vất vả cũng không thua gì công việc khác. Nửa tháng viết hơn 80 vạn chữ, đây rốt cuộc là khái niệm gì? Một ngày phải viết hơn năm vạn chữ, huống hồ sáng tác không phải là viết bừa, có lúc phải dừng lại thả lỏng đầu óc, suy nghĩ cấu tứ, đừng nói là sáng tác ra, cho dù là có sẵn bản thảo trước mặt để gõ lại thì mỗi ngày cũng phải ngồi máy tính hơn mười tiếng đồng hồ.
(Các tác phẩm văn học tiếng Hoa không tính độ dài bằng trang mà bằng chữ, ví như chỉ 1 bộ trong bộ 3 Xạ điêu tam bộ khúc của Kim Dung với vô số tình tiết khi lên phim truyền hình tầm 40 – 50 tập sẽ có nguyên tác dài khoảng 100 vạn chữ, lên kịch bản bao nhiêu chữ thì không rõ)
Lao động trí óc cường độ cao như vậy, tôi lo sức khỏe của Mạnh Đông Dã sẽ có vấn đề, tôi bảo Tiểu Nguyệt buổi chiều đi thăm hắn, Tiểu Nguyệt cũng đồng ý. Buổi chiều tôi và Tiểu Nguyệt lái xe tới nhà Mạnh Đông Dã, ở trong một khu chung cư xa hoa, hắn đã ly dị, hai đứa con đã ở với mẹ, trên cơ bản chỉ là ở nhà gõ chữ, thi thoảng gặp đạo diễn thảo luận về kịch bản. Tôi ở dưới lầu gọi điện thoại, chuông vang cả nửa ngày hắn mới nghe, tôi nói ra thân phận, Mạnh Đông Dã thanh âm thập phần mỏi mệt trả lời:
“Xin lỗi, mời các ngươi về đi, ta đang viết kịch bản, không tiện tiếp khách!”
“Không phải hắn đã viết xong kịch bản rồi sao? Sao lại viết cái gì nữa?”
Tiểu Nguyệt hỏi.
“Chỉ sợ là hắn đã tẩu hỏa nhập ma.”
Tôi âm thầm nhíu mày.
“Chúng ta có vào nữa không?”
Tiểu Nguyệt nói.
“Đương nhiên phải vào!”
Chúng tôi ở dưới lầu đợi một hồi, mãi đến khi một bác gái đi chợ về dùng chìa khóa mở cửa thang máy, chúng tôi mới bước vào. Mạnh Đông Dã ở lầu 5, tôi đang chuẩn bị gõ cửa, Mạnh Đông Dã đã ở trong phòng rống lên:
“Lăn, lăn hết đi, đừng tới đây quấy rầy ta!”
“Hắn bây giờ đã lục thân bất nhận a!”
Tôi nói rồi đưa tay gõ cửa, nhưng Mạnh Đông Dã không hề để ý tới tôi.
“Hắn không chịu mở cửa, hay là chúng ta lần sau lại đến đi?”
Tiểu Nguyệt đề nghị.
“Không được! Hắn bây giờ như vậy, càng kéo dài càng không xong, hôm nay nhất định phải thấy mặt hắn.”
Tôi nghĩ nghĩ nói:
“Mềm không được thì cứng, tìm người phá khóa đi!”
“Bây giờ muốn phá khóa đều phải có giấy chứng nhận của cảnh sát.”
Tiểu Nguyệt vẻ mặt lo lắng.
“Không cần phải tìm người ngoài, tìm Lý mặt rỗ là được!”
Tôi lập tức gọi cho Lý mặt rỗ, bảo hắn mang đồ phá khóa đến, có sứ mệnh quan trọng muốn giao cho hắn. Không lâu sau, Lý mặt rỗ đã tung tăng chạy tới, tôi hỏi hắn:
“Lý mặt rỗ, tay nghề mở khóa của ngươi không tệ đi, bộc lộ tài năng cho ta xem đi.”
“Mở cái khóa này sao?”
Hai mắt Lý mặt rỗ xoay tròn.
“Phải.”
“Không phải là ta khoác lác với ngươi, loại khóa cửa bình thường này, ta chỉ lấy tăm xỉa răng là mở được.”
Lý mặt rỗ cười ha ha. Nói rồi hắn lấy đồ ra bắt đầu làm việc, vừa làm vừa khoác lác:
“Các ngươi đếm giúp ta, đếm ngược hai mươi giây, nếu không làm được thì coi như ta có không bản lĩnh.”
Khi tôi đếm tới một, hắn hô một tiếng…
“Mở!”
Dùng tay mở cửa, nhưng là cánh cửa không hề động đậy.
“Giả vờ thất bại à? Ngươi nổ to quá!”
Tôi cười nói.
“Không đúng a!”
Lý mặt rỗ cúi đầu nghiên cứu cái khóa:
“Cửa này khóa trái từ bên trong, bên trong có người!”
“Đúng là có người.”
Tôi đáp.
“Sao không nói sớm, trực tiếp gõ cửa là được, ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm đi thử tài ta đúng không?”
“Vậy ngươi gõ xem.”
Lý mặt rỗ thật sự gõ vài cái, càng gõ càng mạnh, Mạnh Đông Dã đột nhiên rống lớn:
“Lăn! Lăn hết đi! Đừng tới phiền ta.”
“Đây là ai, tức giận như vậy, ăn phải thuốc nổ à?”
Lý mặt rỗ buồn bực nói. Tôi nói lại tình hình với hắn, bảo hắn cánh cửa này nhất định phải mở ra, bằng không Mạnh Đông Dã có thể sẽ chết ở bên trong.
Lý mặt rỗ vừa nghe nói đây là khách hàng, lập tức có tinh thần, trách tôi sao không nói sớm, tôi nói:
“Việc lần này có quá nửa là trách nhiệm của ta, cho nên đây là việc phải làm chứ không lấy tiền.”
“Không lấy tiền?”
Hắn vừa nghe lập tức nổi giận.
“Ta không ép ngươi, ngươi giúp ta mở khóa, ta sẽ trả ngươi mấy trăm tệ, vậy là được rồi chứ?”
Tôi nói.
“Hóa ra ta ở trong mắt ngươi là loại hỗn đản không nói nghĩa khí chỉ biết nhận tiền? Đừng nói nhiều vô nghĩa, bây giờ ta sẽ mở cửa cho ngươi.”
Lý mặt rỗ kêu lên. Nói rồi, hắn từ trong bao lấy ra một cái khoan cầm tay, bảo chúng tôi canh chừng.
Lý mặt rỗ bắt đầu khoan, quá trình này rất buồn tẻ nhạt nhẽo, hắn vừa khoan vừa quay đầu hỏi tôi:
“Trương gia tiểu ca a, Sinh Hoa Diệu Bút này giá trị bao nhiêu tiền?”
“Ngươi xem ngươi đó, nói ba câu đã không thoát được bản tính.”
Tôi không khỏi cười khổ.
“Ta là thuận miệng hỏi thôi.”
Lý mặt rỗ bĩu môi. Khoan một hồi, khóa đã bị phá hỏng, sau đó Lý mặt rỗ lấy hai cái móc nhỏ, mân mê vài cái, đã nghe tiếng cửa mở răng rắc. Rốt cuộc kỹ thuật xuất thủ của Lý mặt rỗ vẫn là hạng nhất. Vừa vào phòng khách, tôi đã ngửi thấy một mùi sặc mũi, trên mặt đất toàn là vỏ chai rượu, hộp đồ ăn nhanh, tàn thuốc, trên ghế sô pha có rất nhiều quần áo bẩn, màn che kín cửa sổ, không biết đã bao lâu chưa thấy ánh mặt trời, căn nhà này đã sắp mốc meo.
“Má ơi, tác gia đều sống cuộc sống không thấy ánh mặt trời này sao?”
Lý mặt rỗ bịt mũi nói.
“Cũng tùy người.”
Tôi thuận miệng nói, tôi cũng không hiểu cuộc sống của bọn họ. Trong phòng ngủ lại truyền đến tiếng của Mạnh Đông Dã:
“Lăn! Đều cút cả đi cho ta! Đám khốn kiếp các ngươi!”
Chúng tôi ba người nhìn nhau, thế này là sao, chưa gì đã chửi mắng, chúng tôi cũng chưa làm gì mà. Đương nhiên, cũng có phá khóa nhà hắn một chút. Cuối cùng tôi quyết định vào xem, hắn là kẻ trói gà không chặt, còn có thể làm gì chúng tôi? Vừa vào phòng ngủ, tôi lập tức nhận thấy một cỗ khí tức âm u, vừa nhìn tôi đã ngây người, trong phòng không phải có một người, mà là năm người!