Phần 120
Lúc này, Lý mặt rỗ chú ý tới Trang Ninh bên cạnh tôi, lập tức gương mặt hèn mọn nói…
“Nha, nha, nha, muội tử này là ai a? Trương gia tiểu ca, ngươi được lắm, ném ta qua một bên, còn ngươi thì hẹn hò với muội tử này, tẩu tử phát hiện ra thì lại nổi sóng to gió lớn cho xem a.”
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, còn chưa mở miệng mắng, Trang Ninh đã cau mày hỏi…
“Cái tên gia hỏa người không giống người, quỷ không giống quỷ này là ai?”
Phốc! Tôi không kiềm chế được cười bắn cả ra nước bọt. Lý mặt rỗ trừng mắt, giận nói…
“Aizz, tiểu nha đầu ngươi, nói ai người không giống người, quỷ không giống quỷ?”
Trang Ninh khinh thường nhìn hắn một cái…
“Ngươi có tin ta hô một tiếng, dựa vào đồ vật ngươi xách theo, lập tức sẽ bị xem là kẻ tình nghi, bị nhân viên bảo vệ đưa tới cục cảnh sát không?”
Lý mặt rỗ sững sờ, chỉ vào tôi nói…
“Đây là hắn bảo ta mua.”
Không hổ là Lý mặt rỗ, bán bằng hữu với tốc độ cực nhanh tuyệt đối là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. Tôi nghiến răng nghiến lợi nói…
“Đồ để lại, người lăn đi.”
Sau đó cũng không để ý tới Lý mặt rỗ, cùng Trang Ninh không quay đầu lại đi vào trường. Nhân viên bảo vệ ngăn tôi lại…
“Dừng lại, những thứ này là sao?”
Ánh mắt của hắn đầy hoài nghi, tay đã ấn vào bộ đàm, nếu như tôi cho hắn một đáp án không hài lòng, đoán chừng sẽ lập tức gọi người tới.
“Là thế này…”
Tôi đàng hoàng cười nói…
“Đây là học muội của ta, hai chúng ta là đồng hương, cô ấy cùng với tiểu cô nương tự sát lúc trước ở chung phòng, vì sợ hãi nên vẫn đau ốm liên miên! Cho nên ta nhờ người mua gà mái dưới quê, còn có chút tiết tươi, định tới nhà ăn xin đầu bếp cho nấu nhờ, để nấu canh gà bồi bổ thân thể cho học muội.”
(Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Trước đây không có ai từng làm được, sau này cũng không có người bằng được)
Nhân viên bảo vệ nghi hoặc nhìn Trang Ninh, Trang Ninh rất phối hợp ho khan một tiếng. Nhân viên bảo vệ thở dài, phất tay cho đi…
“Được rồi, hôm nay ta mắt nhắm mắt mở! Đứa nhỏ này quả thực bệnh không nhẹ.”
Sau khi vào sân trường, Trang Ninh bội phục nói…
“Ta phát hiện ngươi nói dối căn bản không cần suy nghĩ, há mồm là có.”
Tôi lúng túng đáp nói…
“Học Lý mặt rỗ, chính là gia hỏa người không giống người, quỷ không giống quỷ đó.”
Trang Ninh khẽ hừ một tiếng, lộ ra mười phần khinh thường. Hai chúng tôi đến trước ký túc xá nữ sinh, ngồi trên ghế dài, tôi đưa đồ vật cho Trang Ninh, nói…
“Tối nay ngươi tới căn phòng đó rồi…”
Lời còn chưa nói hết, Trang Ninh đã hoa dung thất sắc…
“Ban đêm? Ngươi bảo ta đêm hôm khuya khoắt tới căn phòng có người chết, chẳng lẽ không phải là ban ngày ư?”
“Ban ngày không được.”
Tôi nói…
“Vật kia phải ở buổi tối mới tác quái, mà tốt nhất là khoảng thời gian Lý Hiểu Linh tự sát!”
Trang Ninh khẩn trương nuốt nước miếng…
“Ta có thể tìm người theo giúp không?”
Nhìn cô ta kinh sợ, câu ‘Không được’ thật sự là có chút khó mà mở miệng. Trang Ninh khẽ thở dài…
“Được rồi, ngươi nói thế nào thì làm thế đó đi.”
Tôi ừ một tiếng, giải thích…
“Ở đây có hai tấm vải đỏ, ngươi xé một tấm ra, buộc thành hình chữ thập lên người. Một tấm khác ngươi trải lên nơi Lý Hiểu Linh treo cổ tự sát. Một trăm đồng tiền Ngũ Đế thì đặt ở cửa phòng, tiền Ngũ Đế nhiều dương khí, hẳn là có thể chấn nhiếp âm vật đó!”
“Âm vật?”
Trang Ninh hiếu kỳ nhìn tôi chằm chằm. Mẹ nó, cái miệng này a! Tôi hận không thể tự cho mình hai cái bạt tai.
“Trước kia không phải ngươi đã hỏi ta là ai sao? Ta chính là một âm vật thương nhân chuyên giải quyết sự kiện linh dị, như ngươi thấy, Kim Ngư Trạc là một kiện âm vật, việc Lý Hiểu Linh tự sát và án khâu miệng, đều có liên quan đến nó.”
Tôi giải thích. Trang Ninh khẩn trương nhìn Kim Ngư Trạc vài lần. Tôi tiếp tục nói…
“Sau đó là máu chó mực, ngươi phải vẩy máu chó mực vào cửa sổ, phòng ngừa âm linh chạy trốn, một khi âm linh trốn thoát hậu quả khó mà lường được, không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa.”
“Cuối cùng, ngươi phải dùng dao giết gà trống, ném đầu gà qua vị trí Lý Hiểu Linh treo cổ…”
“Cái gì?”
Trang Ninh rít lên một tiếng…
“Ngươi bảo ta giết gà?”
Đứa nhỏ này bị tôi kích thích, đã gần như hỏng mất.
“Ách, bảo nữ sinh giết gà quả là có chút tàn nhẫn, nhưng…”
Tôi tận lực để ngữ khí của mình nghe trang trọng một chút…
“Đây có lẽ là cách duy nhất có thể hàng phục Kim Ngư Trạc.”
“Có lẽ?”
Trang Ninh cắt lời tôi…
“Có phải ngươi cũng không chắc chắn cách này có tác dụng đúng không?”
Tôi phát hiện cô ta rất am hiểu việc bắt lỗi câu chữ. Từ khi tôi hành nghề, đây mới là lần đầu bị người ta hoài nghi như thế!
Tôi cũng lộ ra một tia không vui…
“Trên đời này không có sách lược vẹn toàn, ta chỉ có thể bảo đảm chín mươi phần trăm tỉ lệ thành công. Kẻ trí nghĩ ngàn điều tất vẫn có điều bỏ sót, ngươi chưa từng nghe qua sao?”
Trang Ninh nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu…
“Là ta lỡ lời, thật có lỗi.”
“Được, sau khi ném đầu gà, ngươi bày Kim Ngư Trạc trên vải đỏ, dùng máu gà xối qua thì đại công cáo thành.”
Trang Ninh nghe tôi giao phó xong, lặp lại một lần, tôi thấy không có vấn đề gì cô ta mới lại hỏi…
“Vậy ngươi thì sao? Ta làm xong những việc này làm sao báo cho ngươi? Gọi điện ư?”
“Không cần. Tối nay ta vẫn ở đây, nấp trong bụi cây chờ tin tức của ngươi.”
Tôi nghiêm trang nói…
“Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên dùng điện thoại.”
Tôi đọc số di động của mình cho Trang Ninh. Trang Ninh ừ một tiếng, cầm đồ vật lên lầu. Tôi gọi điện cho Lý mặt rỗ, nói cho hắn biết đêm nay tôi sẽ ở lại đại học Vũ Hán thu phục quỷ hồn của Lý Hiểu Linh, Lý mặt rỗ lo lắng nói…
“Tiểu ca, nghe ta khuyên một lời, mau về nhà đi! Có giường không ngủ, lại đi uống gió Tây Bắc, ngươi đang mưu đồ gì a…”
Tôi rất muốn nói với hắn, người còn sống, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn cả tiền. Nhưng tôi cảm giác được hắn sẽ không hiểu, nên lại lừa gạt vài câu rồi cúp điện thoại, một mình vào nhà ăn của trường ăn cơm tối. Tôi cố ý lề mề một hồi lâu, đến khi nhà ăn đóng cửa mới rời đi.
Trời đã tối hẳn, đại học Vũ Hán bị bao phủ trong một mảnh bóng tối quỷ dị. Tôi chú ý động tĩnh bốn phía, chắc chắn không có gì mới nấp vào trong bụi cây ngoài ký túc xá nữ sinh. Nhất định không thể xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, nếu không tôi sẽ bị coi là tên biến thái hung thủ án khâu miệng! Trời tối gió thổi mạnh, tôi một đại lão gia lại trốn ở ngoài ký túc xá nữ sinh, nếu bị nhân viên bảo vệ bắt được thì trăm miệng cũng khó cãi. Tôi run lẩy bẩy, ôm chặt quần áo trên người, sớm biết đêm nay phải nằm vùng thì đã mặc áo dày hơn. Trời đã đen kịt. Gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi đến, tôi run lập cập. Tôi nhìn chằm chằm vào ánh đèn trong ký túc xá nữ sinh, chỉ mong nhìn càng nhanh càng tốt, mau chóng kết thúc chuyện này, tôi cũng có thể về nhà ngủ yên.
Rất nhanh đèn trong ký túc xá từng chiếc từng chiếc tắt đi, bởi vì ký túc xá có quy định, sau mười giờ tối sẽ tắt điện nguồn, lúc này ngoại trừ đèn đường mờ vàng bên ngoài, toàn bộ đại học Vũ Hán đã chìm trong một vùng tăm tối. Trong gió tựa hồ có vài tiếng kêu rên. Cặp mắt của tôi nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng Lý Hiểu Linh, tới gần nửa đêm, một đạo thân ảnh màu đỏ từ cửa sổ phiêu tới. Thứ đó quả nhiên đã xuất hiện! Lại trong giây lát, trên cửa sổ xuất hiện thân ảnh của Trang Ninh, cô ta theo lời tôi buộc vải đỏ trên người. Xem ra cô ta đã hành động. Tôi lo lắng bất an nhìn chằm chằm vào cửa sổ, qua một hồi lâu, Trang Ninh bỗng nhiên nhảy dựng lên, mặt mũi đầy hoảng sợ, trong tay run rẩy cầm điện thoại bấm số.
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, quả nhiên Trang Ninh đang gọi. Thanh âm của cô ta run rẩy…
“Ta… Ta làm theo lời ngươi, nhưng có chút kỳ quái.”
“Sao? Ngươi bình tĩnh một chút, đừng sợ.”
Trang Ninh hít thở ngày càng gấp rút…
“Ta theo lời ngươi, đổ máu gà lên Kim Ngư Trạc, nhưng bùm một tiếng, vải đỏ bốc cháy, Kim Ngư Trạc cứ nhảy tới nhảy lui trên mặt đất.”
Vải đỏ bốc cháy? Kim Ngư Trạc nhảy tới nhảy lui? Trong đầu tôi hiện lên một suy nghĩ không ổn. Chẳng lẽ có thứ gì đó còn lợi hại hơn đang mượn oán khí Lý của Hiểu Linh để tác quái? Cá vàng sống tập thể theo bầy, Kim Ngư Trạc tổng cộng có bốn cái, nếu như giữa bọn chúng có liên hệ đặc thù nào đó, có phải là có oán khí của kẻ khác đi cùng oán khí của Lý Hiểu Linh không? Không kịp suy nghĩ, tôi vội vàng rống lớn…
“Trang Ninh, ngươi lập tức ra khỏi phòng, ngay lập tức!!”
…
“Không được.”
Giọng Trang Ninh ngày càng bất lực…
“Ta không ra được.”
Trong điện thoại, bỗng nhiên vang lên một giọng nữ nhân lanh lảnh…
“Xen vào việc của người khác.”
Không ổn! Tôi vội vàng chạy đến đập cửa ký túc xá nữ sinh. Phanh phanh phanh, một tiếng lại một tiếng. Một cụ bà mơ màng cầm đèn pin đi tới…
“Tiểu tử, nửa đêm rồi ngươi tìm ai a?”
“Nhanh, nhanh lên lầu ba nhìn xem! Phòng của Lý Hiểu Linh xảy ra chuyện rồi.”
“A?”
Cụ bà tựa hồ không kịp phản ứng. Cũng may tiếng gõ cửa đã đánh thức sinh viên ở lầu một, bọn họ đi ra, nghe tôi nói xong thì có mấy người gan lớn chạy vội lên lầu. Một lát sau, nữ sinh lầu ký túc xá có tiếng kêu chói tai, tôi vội vàng trốn qua một bên.
Đèn rất nhanh đã được bật lên, một đám nhân viên bảo vệ ba chân bốn cẳng bế Trang Ninh đang hôn mê chạy về phía phòng y tế. Qua ánh sáng đèn u ám, tôi thấy bờ môi Trang Ninh bị sưng lên, một sợi chỉ vừa đen vừa dài nơi cổ tay, cho dù hôn mê bất tỉnh, nhưng tay phải vẫn nắm chặt một cây tú hoa châm! Cái gì? Tôi có chút không dám chắc mở to hai mắt mà nhìn. Cô ta tự tay khâu miệng mình, án khâu miệng ở đại học Vũ Hán căn bản không có hung thủ, hung thủ thật sự chính là các nạn nhân. Là bọn họ bị quỷ ám, không có ý thức, không hề đau đớn tự mình làm ra mà thôi. Chuyện này so với tôi tưởng tượng còn phức tạp hơn, xem ra muốn giải quyết thì nhất định phải tìm được mấy cái Kim Ngư Trạc khác. Nhưng… Trước mắt tôi làm sao để ra khỏi đây bây giờ?
Đang lúc tôi vắt óc nghĩ cách, sau lưng bỗng nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi, tôi lập tức giật nảy mình. Khi tôi xoay người lại, là một đôi mắt quen thuộc. Là Tử Tô, hắn đeo khẩu trang, nhìn tôi ra hiệu rồi kéo tôi rời đi. Mặc dù bộ dáng của hắn rất cổ quái, nhưng trước mắt không có cách nào khác, tôi đành phải đi theo hắn. Tử Tô dắt tôi chạy vào một nhà kho, bên trong chất đầy bàn ghế hỏng, hắn mơ hồ không rõ hỏi tôi…
“Có phát hiện gì ư?”
“Ừm.”
Tôi gật đầu.
“Vậy ngươi có thể giải quyết con quỷ kia không? Vương Nam và Đường Song Song đã chết, nếu người chết tiếp theo là Cát Tiểu Phi, vậy rõ ràng tất cả người liên quan tới việc Lý Hiểu Linh tự sát đều sẽ chết, ta… Ta cũng sẽ chết.”
Nói đến đây, ánh mắt Tử Tô có chút sợ hãi.
Tôi an ủi hắn…
“Yên tâm đi, ta đã tìm được manh mối quan trọng! Trời vừa sáng ta sẽ đi xử lý ngay.”
Tử Tô bất an ngồi sụp xuống…
“Vì sao? Chuyện này không hề liên quan đến ta, vì sao ta lại bị khâu miệng?”
Tôi vẫn không nói cho hắn biết, tất cả những ai tung lời đồn đều là kẻ thù của Lý Hiểu Linh. Tôi đơn giản an ủi hắn vài câu, rồi bảo hắn về phòng dưỡng thương, lúc Tử Tô rời đi vẫn không quên căn dặn tôi…
“Ngươi không phải là cao nhân sao? Ngươi nhất định phải giúp ta, ta chưa muốn chết.”
Ai muốn chết chứ? Lý Hiểu Linh bị người khác chế giễu châm chọc, tuyệt vọng cỡ nào mới lựa chọn tự sát đây? Tôi trằn trọc trong kho một đêm không ngủ, trời vừa sáng liền tới phòng y tế, các y tá nửa đêm vội vàng cứu chữa cho Trang Ninh nên đã mệt gần chết, ngủ thiếp đi trên bàn.
Tôi nhẹ nhàng tới bên cạnh Trang Ninh, chỉ thấy cô ta đang truyền nước, vết thương đã được xử lý, lúc này đang ngủ say. Tôi không quấy rầy cô ta, rón rén ra khỏi phòng y tế. Sau khi rời khỏi đại học Vũ Hán, chuyện đầu tiên cần làm là gọi cho Lão Lý…
“Lý mặt rỗ, ngươi mau xuống giường! Chúng ta gặp nhau ở nhà Lão Dược.”
Lý mặt rỗ tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, lầu bầu nói…
“Trương gia tiểu ca, ngươi muốn cướp bát cơm của gà trống ư? Sao sớm như thế đã tỉnh rồi?”
Tôi nghiêm túc nói…
“Lý mặt rỗ, ngươi nghe rõ đây, ta không nói đùa với ngươi, mức độ hung hiểm của Kim Ngư Trạc đã ra ngoài tưởng tượng của ta, nếu không thu phục được vật này sẽ còn có nhiều người phải chết! Ta đến nhà Lão Dược mà không thấy ngươi, ta sẽ tuyệt giao với ngươi.”