Phần 114
Kim Ngư Trạc? Tôi không kịp nghĩ, lắng nghe thanh âm hư nhược của Trang Ninh…
“Trên vòng tay toàn là máu, thân thể Lý Hiểu Linh lắc lư, vô cùng đáng sợ! Vương Nam và Cát Tiểu Phi ngất tại chỗ, ta vội vàng đi tìm người trực ban…”
Tựa hồ nhớ lại tình cảnh kinh khủng lúc đó làm Trang Ninh càng thêm đau đầu, cô ta thở dài…
“Chính là như vậy. Kỳ thật ta cũng không hiểu rõ Lý Hiểu Linh, con người ta thì mạnh mẽ hơn, người khác không để ý đến ta, ta tuyệt đối sẽ không mặt dày mày dạn đi xin người ta! Nếu có người hiểu rõ Lý Hiểu Linh, e là cũng chỉ có Đường Song Song, ngươi có thể đi hỏi cô ta… Không được, cô ta đã bị khâu miệng, không nói được.”
Trang Ninh lúc đầu có vẻ nhu nhu nhược nhược lúc nào cũng có thể té xỉu, nhưng khi nói đến câu cuối cùng lại mang theo vài phần cảm giác thỏa mãn đại khoái nhân tâm. Tôi kìm lòng không đặng nhìn cô ta một cái. Đúng lúc bốn mắt nhìn nhau, cô ta hơi sững sờ, nhưng lập tức đã phản ứng. Cô ta nhìn tôi lộ ra một nụ cười khinh thường…
“Ta có chút không thoải mái, chỉ có thể giúp ngươi được như vậy.”
… “Mặc dù không biết ngươi có mục đích gì? Nhưng ta không thể không nói thẳng, năng lực của ngươi quá kém, sau này hay là đừng làm thám tử tư nữa. Lý Hiểu Linh quả thực là tự sát, di thư và chứng cứ hiện trường đều xác nhận điểm này, cha cô ấy đã tới trường, cũng đã chứng nhận lời của cảnh sát.” Trang Ninh nói.
Đi được hai bước, Trang Ninh bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi…
“Đúng rồi, lần sau giả danh lừa bịp nhớ luyện tập cho kỹ, Lý Hiểu Linh không có mẹ, cô ấy từ trước đến giờ vẫn cùng cha sống nương tựa lẫn nhau. Cho nên cái cớ cha mẹ cô ấy không thể chấp nhận chuyện con mình tự sát mới thuê ngươi làm thám tử tư không thể dùng được đâu…”
Nói xong lời này, Trang Ninh không quay đầu lại mà đi vào ký túc xá. Cảm giác bị người khác vạch trần ngay trước mặt, thật vô cùng xấu hổ. Tôi gãi đầu một cái, đứng dậy muốn rời khỏi, lại chợt phát hiện cách đó không xa, Tử Tô đang nấp trong bụi cây. Gia hỏa này rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại lén trốn ở đó quan sát tôi?
Lòng mang nghi vấn, tôi rời khỏi trường học. Tôi cũng không vội cùng Lý mặt rỗ tụ hợp, mà cố ý ngoặt vào một hẻm nhỏ, tìm nơi làm giả giấy tờ. Nghe nói tôi muốn làm thẻ sinh viên, chủ cửa hàng lập tức tăng giá lên gấp đôi…
“Huynh đệ, không phải ta lòng dạ đen tối, ngươi phải biết hiện giờ thẻ sinh viên của đại học Vũ Hán rất khó làm, ra vào đều phải kiểm tra, cơ hồ là rất khó kiếm a!”
Lên giá ngay tại chỗ, con mẹ hắn còn không gọi là lòng dạ đen tối? Cũng may giá không quá đắt, tôi lười mặc cả, giao tiền lấy thẻ xong, lần sau muốn vào đại học Vũ Hán cũng dễ dàng hơn.
Trở lại quán cà phê, Lý mặt rỗ đã sắp không đợi được nữa…
“Trương gia tiểu ca, sao giờ ngươi mới về a?”
“Gặp bạn cùng phòng của Lý Hiểu Linh, tìm hiểu được một ít.”
Lý mặt rỗ nhếch miệng…
“Không có tiền, ngươi qua loa là được, không cần phải nghiêm túc như vậy.”
Tôi vỗ vai Lý mặt rỗ, ra dáng trưởng bối giáo dục hắn…
“Lý mặt rỗ, trên thế giới này có rất nhiều thứ quan trọng hơn tiền, hiểu không?”
“Không hiểu.”
Lý mặt rỗ quả quyết lắc đầu…
“Kinh tế thị trường, cái gì cũng đều phải là tiền đầu tiên.”
Đàn gảy tai trâu, gảy đến tàn phế cũng chỉ uổng phí. Lý mặt rỗ đi theo tôi về nhà, tôi không hiểu nhìn hắn…
“Ngươi còn đi theo ta ư?”
“Ăn chực.”
Lý mặt rỗ vô sỉ trả lời…
“Tiền công không có, ngươi phải cho ta ăn cơm, nếu không ta đã chẳng uổng phí cả nửa ngày trời.”
Mẹ kiếp, nói như tôi lấy được tiền công vậy.
Bữa tối là hai bát mì bò, Lý mặt rỗ ăn đến vô cùng thỏa mãn, còn trộm của tôi một lon bia và một quả trứng vịt muối. Tôi thật cảm thấy mình có chút lỗ vốn rồi. Cơm nước xong xuôi, hắn vỗ bụng hài lòng rồi cáo từ, tôi thì ngồi xuống trước máy vi tính. Đúng như dự đoán, Tử Tô đang ở trên mạng chờ tôi, dùng câu “lòng như lửa đốt” để hình dung cũng không đủ.
“Ngươi gặp Trang Ninh chưa? Cô ấy đã nói gì với ngươi?”
Là một nam sinh nhưng Tử Tô còn hóng chuyện hơn so với tưởng tượng của tôi. Tôi trả lời…
“Đã gặp, sức khỏe của cô ta không tốt lắm, chỉ là đơn giản hàn huyên vài câu.”
Tử Tô ồ một tiếng, lộ ra mười phần thất vọng, vội vàng offline.
Việc Lý Hiểu Linh tự sát và án khâu miệng rốt cuộc có liên quan gì không? Người bị hại đầu tiên Đường Song Song, có biết gì không? Tôi quyết định tìm Đường Song Song hỏi một chút. Có câu chỉ cần văn hay chữ tốt, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió. Đại học Vũ Hán xảy ra chuyện như vậy, cho dù phóng viên không đến đưa tin, nhưng không thể không có ai biết. Tôi tìm hiểu một chút, đã biết được Đường Song Song đang ở bệnh viện nào. Tôi hài lòng đi ngủ, quyết định hôm sau sẽ đi gặp cô ta. Ngày hôm sau trời mưa. Bệnh viện sẽ không vì thời tiết mà ảnh hưởng tới hoạt động, quả thực có thể nói là kín người hết chỗ, trong hành lang thậm chí còn tăng thêm giường cho bệnh nhân truyền nước, trong không khí tràn đầy mùi thuốc sát trùng.
Tôi nhanh chóng tìm thấy y tá trực ban, hỏi thăm về Đường Song Song. Y tá bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không rảnh trả lời tôi, chỉ vào phòng bệnh trong cùng nói…
“Người ngươi muốn tìm ở đó, nhưng tinh thần cô ấy có chút vấn đề, trạng thái cũng không được tốt lắm, ngươi đến thăm một lúc thì để cô ấy nghỉ ngơi!”
Tôi lập tức gật đầu, sau đó đi qua đẩy cửa phòng bệnh. Trong phòng yên tĩnh, một nữ sinh tóc ngắn mập mạp ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc mặt cô ta trắng đến dọa người, bờ môi sưng lên thật dày, chi chít lỗ kim màu đen dù đã kết vảy nhưng vẫn vô cùng đáng sợ. Tôi nhẹ nhàng gõ lên cửa.
Cô ta dường như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, hai con mắt không chút chuyển động, phảng phất ngoài cửa sổ có thứ gì đang hấp dẫn cô ta.
“Đường Song Song?”
Tôi nhỏ giọng.
“Xuỵt!”
Đường Song Song nghe được, nhanh chóng đưa ngón trỏ lên môi…
“Đừng nói.”
Nói xong, cô ta lại quay đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Oành! Ngoài cửa sổ một đạo thiểm điện bỗng nhiên xẹt qua, Đường Song Song kêu lên sợ hãi, hai tay điên cuồng quơ múa…
“Đừng tới tìm ta! Đừng… Đừng tới tìm ta! Không phải ta nói, không phải ta nói, ta không nói gì cả! Không nói gì cả!”
Cô ta tựa hồ cực kỳ sợ hãi, ánh mắt thất kinh tràn đầy bất lực, cuối cùng cô ta chui xuống dưới giường, toàn thân run rẩy…
“Không phải ta nói, không phải ta nói…”
Tôi chậm rãi ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn cô ta…
“Ngươi biết Lý Hiểu Linh?”
Nghe thấy cái tên Lý Hiểu Linh, Đường Song Song càng thêm sợ hãi, hai mắt trợn trừng thật lớn…
“Ta không biết Lý Hiểu Linh! Ta không biết cô ấy! Ta cũng không nói xấu cô ấy, ta không nói gì cả, đừng khâu miệng ta! Ta không nói gì cả.”
Bởi vì quá kích động, vết thương vỡ ra, máu tươi phun tung tóe đầy đất, trong miệng đẫm máu. Tôi sợ hãi lui lại một bước. Nghe thấy tiếng thét chói tai của Đường Song Song, y tá vội vàng xông vào…
“Có chuyện gì xảy ra? Bệnh nhân đâu?”
Phát hiện Đường Song Song trốn dưới giường, y tá không nhịn được nhíu nhíu mày…
“Tại sao ngươi lại trốn dưới gầm giường? Mau ra đây.”
Đường Song Song chật vật lắc đầu…
“Không, ta không ra, trên trần nhà… có người.”
Y tá ngẩng đầu nhìn, bất đắc dĩ nói…
“Đâu có ai, mau ra đây. Ta còn rất nhiều công việc, ngươi đừng làm loạn có được không?”
Nói đến đây, y tá nhìn tôi một chút, tức giận nói…
“Tiên sinh, ngươi là gì của cô ấy? Có phải đã kích động cô ấy không?”
Không chờ tôi giải thích, Đường Song Song đã hét rầm lên…
“Trên trần nhà có người, ta nhận ra cô ấy, cô ấy là Lý Hiểu Linh! Lý Hiểu Linh, ngươi chớ tìm ta, không phải ta nói, ta không nói gì cả, đừng khâu miệng ta!”
Y tá kéo tôi ra khỏi phòng bệnh, mấy y tá nam xông vào, trói Đường Song Song vào giường. Đường Song Song tựa như một con sư tử, ôm thật chặt chân giường không buông tay. Cô ta gào lớn một tiếng, miệng đầy máu tươi bắn tung tóe khắp nơi. Cửa phòng bệnh cũng bị y tá đóng lại. Tôi rốt cục đã có thể xác định, vụ án khâu miệng tuyệt đối có liên quan tới cái chết của Lý Hiểu Linh!