Phần 111
Gần đây tôi và Lý mặt rỗ luôn hầu Lão Thử tiền bối đánh mạt chược. Không cần biết ngày hay đêm, chỉ cần lão ngứa tay, gọi một cuộc điện thoại là chúng tôi phải đến, ngoan ngoãn bồi tiếp lão. Ai bảo trước đó lão giúp chúng tôi nhiều như vậy? Nói thật, đừng thấy bình thường Lão Thử tiền bối vô cùng tinh minh, đến khi chơi mạt chược lại đặc biệt tay thối, tôi và Lý mặt rỗ làm quân xanh cho lão, mà có lúc vẫn không thắng nổi, làm lợi cho người ngoài. Vì thế, Lão Thử tiền bối không biết đã bao nhiêu lần giận dữ rút đứt dây mạng! Lý mặt rỗ lén nói với tôi…
“Trương gia tiểu ca, xem ra trong chuyện đánh bài, Lão Thử tiền bối chỉ là hạng kém cỏi.”
Chưa đến một tuần, số tiền thưởng trong tài khoản của Lão Thử tiền bối đã thua sạch, còn thua thêm mấy vạn tệ, làm lão phát cáu tuyên bố sẽ bỏ bài bạc, mấy ngày sau quả nhiên không thấy lão đâu.
Tôi cũng được thanh nhàn, cùng Lý mặt rỗ uống trà nhai hạt dưa nói chuyện phiếm trong tiệm đồ cổ. Trước đó Lão Cảng đã trả chúng tôi hai trăm vạn thù lao, ngoài ra còn tặng tôi nguyên một hộp Vũ Tiền Long Tỉnh (lá trà Long Tỉnh hái trước khi trời mưa) tốt nhất trên thị trường, chính là loại chúng tôi đang uống.
“Lý mặt rỗ, gần đây ngươi tựa hồ trung thực hơn rất nhiều a, không gây cho ta chuyện gì?”
Tôi nhấp một ngụm trà nói. Lý mặt rỗ nghiêm trang lắc đầu…
“Đây còn không phải là thấy tiểu ca ngươi khổ như vậy, mệt mỏi như vậy, muốn để ngươi nghỉ ngơi sao, vậy nên ta đành nhịn đau không nhận việc.”
“Nói tiếng người đi.”
Tôi nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn. Lý mặt rỗ dáng vẻ như đánh rắm, co chân trên ghế…
“Trương gia tiểu ca, ngươi nói chúng ta làm nghề này, hẳn là cũng không có mùa nhiều việc và mùa ế hàng a, vì sao trước kia có lúc làm không hết việc, điện thoại reo chuông không ngớt, gần đây lại yên tĩnh quá đáng? Ngay cả chuột cũng không tới đi dạo trong tiệm.”
Tôi mắng nói…
“Ngươi óc heo à, không có việc tìm tới cửa, ngươi không biết tự mình đến nông thôn tìm mấy món đồ cổ ư?”
Lý mặt rỗ kích động đứng lên…
“Ý này là sao, tiểu ca, có phải gần đây quá nhàm chán, đã quen với cảm giác bị kích thích, không chịu ngồi yên được nữa phải không?”
“Đánh rắm!”
Tôi không hề nghĩ ngợi liền rống lớn…
“Ta lo lắng Như Tuyết và Tiểu Manh đi theo ngươi chịu khổ thôi.”
Lý mặt rỗ làm bộ như nhìn thấu tôi…
“Thật sao? Vậy ta phải cảm tạ ngươi.”
“Cảm ơn đại gia ngài.”
Ánh mắt của hắn làm tôi ngượng ngập, tôi vội vàng lấy điện thoại gọi đồ ăn đến. Khi đi nhận đồ ăn về, Lý mặt rỗ đang ngồi trước máy vi tính của tôi, lộ ra gương mặt hèn mọn. Không ổn!
“Lý mặt rỗ, có phải ngươi lại dùng máy vi tính của ta xem những trang web không lành mạnh không? Lúc trước vì ngươi xem xong không xóa lịch sử làm ta bị Tiểu Nguyệt hiểu lầm, thật sự là chó không bỏ được thói đớp cứt.”
Tôi tiến lên muốn tính sổ. Lý mặt rỗ thì chỉ vào màn hình nói…
“Đừng đừng đừng, ta đang suy nghĩ chính sự đây.”
“A, thật sao?”
Tôi không tin nhìn sang, chỉ thấy trong diễn đàn có hình một bức thư ghi dòng chữ thu hút sự chú ý của tôi:
“Đại học Vũ Hán xảy ra chuyện linh dị, cầu cao nhân chỉ điểm.”
Lý mặt rỗ như tên trộm cười nói…
“Trương gia tiểu ca, cao nhân nói đến ở đây không phải là ngươi ư? Xem tiền đến trước cửa rồi này…”
Tôi không để ý tới hắn, hiếu kỳ ấn chuột mở thư.
Bài viết là của một người tên là Tử Tô, theo như bài viết, đại học Vũ Hán có một nữ sinh tên là Lý Hiểu Linh đã treo cổ tự sát trong phòng. Xã hội bây giờ áp lực rất lớn, luôn có sinh viên làm những việc ngu ngốc, cũng không có gì lạ. Chỉ là sau đó bảy ngày, đại học Vũ Hán bắt đầu liên tiếp xảy ra những chuyện kinh khủng, mỗi khi đến nửa đêm đều có một sinh viên bị khâu miệng!
Khâu miệng chính là dùng chỉ khâu kín đôi môi người bị hại lại, máu me đầm đìa, kinh khủng vạn phần. Khi xảy ra trường hợp đầu tiên, lãnh đạo trường cũng không quá để ý, còn tưởng rằng là sinh viên có mâu thuẫn nên ra tay với nhau. Nhưng khi có nạn nhân thứ hai, thứ ba, toàn trường bắt đầu cảm giác được sự không bình thường, mặc dù lãnh đạo không ngừng giải thích nhưng vẫn không thể làm giảm sự lo lắng của các sinh viên.
Hết cách, trường chỉ có thể thuê bảo vệ tuần tra quanh ký túc xá hai bốn trên hai bốn giờ, hội sinh viên cũng cử người đi tuần từng phòng khi trời tối, nhưng các nạn nhân vẫn tiếp tục bị hại. Theo lời của Tử Tô, chuyện lạ phần lớn xảy ra vào ban đêm, cũng chính là lúc mà Lý Hiểu Linh tự sát. Những sinh viên bị khâu miệng lại không hề có cảm giác, tựa như là bị đánh thuốc mê, thường thường là đang ngủ say, ngày hôm sau tỉnh lại đã phát hiện miệng bị khâu kín lại! Lúc này cơn đau nhức kịch liệt mới từng đợt truyền đến, làm bọn họ tê tâm liệt phế mà gào thét, lúc đó miệng hé ra làm rách đường chỉ, phun ra khắp phòng đều là máu tươi. Cái này có chút tà môn.
Tử Tô cũng cho rằng chuyện này quá mức quỷ dị, không giống như là do người làm ra, thậm chí có khả năng liên quan đến cái chết của Lý Hiểu Linh. Dù sao tất cả những chuyện này đều xảy ra vào bảy ngày sau khi Lý Hiểu Linh chết, cái này tựa hồ không giống như trùng hợp. Cho nên mới lên mạng viết thư mời, hy vọng có cao nhân vào bàn luận.
“Trương gia tiểu ca, thế nào, cảm thấy hứng thú không?”
Thấy tôi tắt trang web, Lý mặt rỗ lập tức nghiêng đầu hỏi. Tôi duỗi lưng một cái nói…
“Không rõ ràng gì cả.”
Lý mặt rỗ như tên trộm cười nói…
“Cũng đang nhàn rỗi, không bằng tìm việc làm để hoạt động thư giãn gân cốt, chân muỗi cũng là thịt nha, nói không chừng còn có thể làm thịt được một khoản phí của trường đại học ấy nữa!”
Tôi khẽ gật đầu, xem như đồng ý. Lý mặt rỗ phát huy trọn vẹn sở trường của hắn, không đến nửa giờ đã liên hệ được với Tử Tô, thuận tiện còn hẹn chỗ gặp mặt. Tôi cảm thấy Lý mặt rỗ không làm việc cho Bộ Ngoại giao thì quá đáng tiếc. Đại khái là nhàn rỗi quá lâu cho nên tôi và Lý mặt rỗ thay quần áo xong thì xuất phát luôn, tới một quán cà phê gần đại học Vũ Hán trước một tiếng so với giờ hẹn. Bởi vì ở đối diện với đại học Vũ Hán, cho nên trong quán cà phê chỉ toàn là sinh viên, tôi cẩn thận nghe ngóng, phát hiện sinh viên trong quán tựa hồ cũng đang bàn luận về vụ án khâu miệng.
“Thật đáng sợ! Ta thấy tận mắt, cửa phòng vẫn bình thường nhưng hôm sau bạn cùng phòng của ta đã bị khâu miệng, sợi chỉ vừa thô vừa đen, trên miệng hắn có mười cái lỗ khâu lớn, trên chăn toàn là máu.”
“Ai, dù sao ta đã không còn tâm tư lên lớp, còn tiếp tục như vậy, ta sẽ phát điên mất.”
“Ta đã chuẩn bị nghỉ học, ta thật sự sợ rằng chuyện này sẽ xảy ra trên đầu ta, dù sao ta và Lý Hiểu Linh cũng có quen biết…”
“Im miệng, ngươi điên rồi à? Giờ còn dám nhắc tên cô ta, ngươi không biết cô ta hiện giờ đã có tiếng tăm lừng lẫy là nữ quỷ đại học Vũ Hán ư?”
“Thôi đi thôi đi, không nói nữa, ta nổi cả da gà rồi.”
Mấy sinh viên buồn bực ngậm miệng lại, rất nhanh đã tính tiền rồi rời đi.
Xem ra chuyện đã truyền ra ngoài, tôi rất kỳ quái, vì sao không có báo chí hoặc là phóng viên tới đưa tin? Ký giả không phải đều vô cùng khát vọng đưa những tin lớn ư? Chuyện này bản thân nó đã lộ ra một sự quỷ dị, có thể làm thành tin hot, vì sao bọn họ đều làm như không thấy. Sự xuất hiện của Tử Tô sẽ giúp tôi làm rõ mê hoặc. Hắn dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, sắc mặt trắng nõn, đeo kính gọng đen nhẹ nhàng, mặc quần jean, từ đầu đến chân đều là cách ăn mặc của con nhà giàu. Nhìn thấy tôi và Lý mặt rỗ, trong ánh mắt của hắn lóe lên một tia cảnh giác. Hắn có chút khẩn trương ngồi trên ghế, khẩu khí hoài nghi hỏi…
“Các ngươi là cao nhân liên hệ với ta ở trên mạng?”