Phần 106
Theo tiếng kêu sợ hãi của Lão Lý, trong phòng cũng có một tiếng rít lên. Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi sợ hãi sắc mặt trắng bệch, run rẩy thò đầu ra hỏi…
“Các ngươi… Các ngươi tìm ai?”
“Chúng ta là bạn của Lão Tống, từ nơi khác tới, vừa tới bệnh viện thăm tẩu tử, muốn đến nhà hắn xem còn ai ở đây không, có cần giúp gì không.”
Tôi tiến lên một bước, nói ra lời đã nghĩ từ trước. Có lẽ là do câu nói ‘vừa tới bệnh viện thăm tẩu tử’, nên người phụ nữ nông thôn nhìn qua có vẻ chất phác giản dị này đã buông lỏng cảnh giác, lo âu hỏi…
“Tống thái thái thế nào? Tình trạng sức khỏe vẫn tốt chứ? Ta còn muốn mua chút đồ đi thăm bà ấy.”
Tôi lễ phép nhìn bà ta gật đầu…
“Tình trạng cũng không tệ lắm, chỉ là cứ ngồi im nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì.”
“Ai.”
Bà ta thương tâm thở dài…
“Kỳ thật trước khi Tống tiên sinh xảy ra chuyện, Tống thái thái đã như vậy…”
Lý mặt rỗ ở phía sau nhẹ giật gấu áo tôi, ra hiệu cho tôi người này biết nội tình, phải mau tìm hiểu. Sao tôi lại không nhận ra? Tôi vội vàng hỏi bà ta…
“Vậy bà là?”
Bà ta thành thật đáp…
“Ta họ Trần, từ nông thôn đến làm công, giúp việc cho nhà Tống tiên sinh đã năm năm.”
“Xin chào Trần tẩu.”
Tôi lên tiếng chào hỏi. Trần tẩu tiếp tục nói…
“Trước khi Trần tiên sinh phá sản, không thể trả lương cho ta nên đã sa thải ta. Vừa hay trong khu chung cư có gia đình cần người, họ cũng đã hiểu rõ ta nên đã mời ta qua làm việc. Ngày ấy khi Tống tiên sinh xảy ra chuyện, ta sợ hãi đến nỗi cả đêm không ngủ. Tống tiên sinh mặc dù tính tình không tốt, nhưng bình thường đối với ta và Tống thái thái đều rất hòa nhã, là một người tốt, ai ngờ ông ấy sẽ nghĩ quẩn như vậy…”
Trần tẩu nói rồi vành mắt đỏ lên.
Tôi thực sự không biết cách an ủi người khác, nhất là khi thấy phụ nữ khóc, tôi có chút luống cuống tay chân an ủi…
“Người mất đã mất, đừng quá thương tâm.”
Trần tẩu ừ một tiếng, giống như bỗng nhiên nhớ ra…
“Các ngươi từ xa tới, ta còn chưa mời các ngươi vào nhà.”
Nói rồi mở cửa ra…
“Nhưng Tống tiên sinh đã phá sản, đồ đạc trong nhà đã bán sạch, hiện giờ chỉ là một căn nhà trống. Nghe nói tòa án muốn đấu giá, ta hôm nay rảnh rỗi nên tới quét dọn, dù sao ở chung đã nhiều năm như vậy, coi như ra chút sức cuối cùng.”
Tôi và Lý mặt rỗ khách khí vào cửa. Trong nhà rất lộn xộn, bốn vách tường tiêu điều trống rỗng. Trần tẩu có chút lúng túng nói…
“Trong nhà không có chỗ ngồi, cũng không có nước, các ngươi chịu ủy khuất rồi.”
“Không có gì.”
Lão Cảng còn trên xe, tôi có chút lo lắng cho hắn, cho nên quyết định vào thẳng vấn đề.
Tôi nói…
“Trần tẩu, Tống tiên sinh làm ăn không phải luôn rất ổn định sao? Sao bỗng nhiên lại trở nên bết bát như vậy?”
Trần tẩu khó xử nói…
“Trên phương diện làm ăn của Tống tiên sinh, ta không hiểu gì cả, có đôi khi trên bàn cơm ông ta và Tống thái thái bàn chuyện, ta ở bên cạnh nghe cũng không hiểu. Nhưng…”
Trần tẩu nói đến đây, tựa hồ có chút do dự, không biết nên nói hay không.
“Trần tẩu, lần này chúng ta tới là muốn xem có chỗ nào cần giúp hay không, nếu biết gì cứ nói với chúng ta, tuyệt đối đừng khách khí.”
Tôi vô cùng thành khẩn nói. Lý mặt rỗ ở phía sau phụ họa gật đầu. Trần tẩu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm…
“Vốn là không nên nói xấu về người đã khuất, nhưng từ năm ngoái, Tống tiên sinh có người khác ở bên ngoài, đã không về nhà nữa. Tống thái thái cũng từ đó bắt đầu có chút không bình thường, trước đó bà ấy là một người rất sảng khoái vui vẻ, sau khi biết chuyện thì gây lộn với Tống tiên sinh, về sau tính tình càng ngày càng cổ quái. Ta nghe người khác nói đó là bệnh trầm cảm, cần sớm trị liệu, chỉ là Tống thái thái rất cố chấp, ta khuyên không được, ta gọi điện thoại cho Tống tiên sinh ông ta cũng bận rộn không nghe ta nói.”
Tôi và Lý mặt rỗ liếc nhìn nhau. Trần tẩu lại tiếp tục nói…
“Tống tiên sinh ở dưới quê có nông trại trồng trà, hàng năm phải tới đó bảy tám lần khảo sát. Năm trước có được một món bảo bối trong tay một lão nông, mừng rỡ khấp khởi cầm về nhà, bỏ vào trong két sắt. Ta chưa từng thấy qua món bảo bối đó, chỉ là từ khi mang nó về, trong nhà bắt đầu xuất hiện đủ loại quái sự…”
Cuối cùng cũng nói đến chính đề. Tôi và Lý mặt rỗ dựng lỗ tai lên. Trần tẩu nói…
“Từ hôm đó, trong phòng khắp nơi đều là tiếng tích tắc, lúc lớn lúc nhỏ, làm người ta ngủ không yên. Có đôi khi ban đêm đi tiểu, cũng không biết có phải là cảm giác của ta sai hay không, khi sờ vào vách tường để bật công tác mà không tìm được, vách tường cũng rất cổ quái, ẩm ướt, trong phòng cũng có mùi mốc meo hôi hám. Sàn nhà quét dọn thế nào cũng không sạch, đầy đất cát, có đôi khi còn đột nhiên xuất hiện một vũng chất lỏng màu đen, cũng không biết là ở đâu ra. Đúng rồi, các ngươi đến đây xem.”
Trần tẩu dẫn tôi và Lý mặt rỗ vào một phòng ngủ.
Một vách tường trắng như tuyết, từ trên xuống dưới có một mảng vết tích màu đen, nhìn qua thập phần cổ quái.
“Đây là vết tích sau này mới có, khi ta rời khỏi Tống gia nó vẫn chưa nghiêm trọng như vậy.”
Trần tẩu chỉ vào vết tích màu đen nói…
“Đây đều là xảy ra sau khi mang món bảo bối kia về nhà, mới đầu ta còn tưởng là trên lầu rỉ nước, kết quả lên lầu xem, nhà người ta lại không có chuyện gì, tìm ban quản lý hai lần, tra đi xét lại vẫn không có kết quả.”
Trần tẩu nói đến đây, dường như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, kéo tay tôi nói…
“Đúng rồi, căn phòng này ban đầu vốn là phòng ngủ của Tống tiên sinh và Tống thái thái, két sắt cũng để ở đó.”
Nói cách khác, ban đầu đồng hồ được bày trong phòng này. Tôi chậm rãi đi đến trước vách tường, đưa tay sờ vào mảng vết tích màu đen. Dù đã rất lâu, nhưng vẫn có thể lờ mờ ngửi thấy mùi hôi thối, nhìn qua hẳn là mùi hôi thối của nước bùn.
“Việc làm ăn của Tống tiên sinh cũng là từ đó bắt đầu đình trệ, sau đó… ta đã rời đi. Lúc ta muốn rời đi, Tống thái thái rất kỳ lạ, bà ấy vốn không mở miệng bao giờ, lúc ấy lại luôn ngâm nga một làn điệu kỳ quái, làm người ta nghe thấy mà sợ hãi. Có đôi khi bà ta gặp Tống tiên sinh cũng không nói chuyện, chỉ mở to đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Tống tiên sinh, còn nói cái gì mà đàn ông các ngươi không có một ai tốt, làm Tống tiên sinh sợ hãi, mau chóng đưa Tống thái thái đi bệnh viện, kết quả bệnh viện cũng thúc thủ vô sách (bó tay). Ta nghĩ, nếu như Tống tiên sinh sớm quan tâm đến Tống thái thái, bà ta cũng không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay…”
Bà ta nói xong lời nói này, ngơ ngẩn thật lâu rồi mới cầm lấy cái chổi, bắt đầu quét dọn.
“Cảm ơn Trần tẩu.”
Tôi cảm kích nhìn bà ta nhẹ gật đầu…
“Chúng ta không quấy rầy bà làm việc, cáo từ trước. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ lại đi thăm Tống thái thái.”
Trần tẩu tiễn chúng tôi đến cửa…
“Các ngươi đều là người tốt, từ lúc Tống tiên sinh xảy ra chuyện, các ngươi là người đầu tiên tới thăm hỏi.”
Tôi và Lý mặt rỗ cười gượng, cũng không quay đầu lại vọt vào thang máy.
Lúc xuống tầng dưới, Lý mặt rỗ nhỏ giọng hỏi…
“Trương gia tiểu ca, có phát hiện gì không?”
“Đồng hồ chính xác là có chút tà môn. Lão Tống cũng có được từ trong tay người khác, xem ra…”
Tôi nói tới đây, sau lưng bỗng nhiên có một tiếng “bịch” vang lên. Tôi và Lý mặt rỗ đều giật mình, đồng loạt quay đầu lại. Chỉ thấy không xa phía sau chúng tôi, Trần tẩu nằm trên mặt đất với một tư thế mười phần quái dị, óc vỡ toang, máu tươi tung tóe đầy đất. Xương gãy trắng hếu đâm thủng da thịt, giống như một khúc gỗ bị gãy, thân thể nằm bên ngoài căn nhà. Con mắt của bà ta lồi ra ngoài, lộ nét hoảng sợ và không cam lòng! Bởi vì khoảng cách không xa, máu của bà ta tung tóe văng lên quần chúng tôi. Tiếp cận với người chết ở khoảng cách gần như vậy, chân Lý mặt rỗ mềm nhũn, ngã xuống bên cạnh tôi. Cho dù trước kia đã trải qua cảnh tượng còn kinh khủng hơn, nhưng tôi vẫn sợ hãi sắc mặt trắng bệch, tim đập thình thịch, tôi ngẩng đầu, nhìn về phía tầng 27. Mây đen giăng kín bầu trời!