Phần 104
Lão Thử tiền bối nghe xong, một cước đá trúng mông tôi…
“Lời của lão tử mà còn có thể sai ư? Âm vật âm vật, chí âm chi vật, lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một đồ vật, còn có thể lợi hại hơn con người ư? Không phải là ta nói đơn giản, mà là ngươi nghĩ quá phức tạp.”
“Được, vậy ta sẽ đi điều tra lai lịch của nó.”
Tôi nói. Lão Thử tiền bối ừ một tiếng…
“Trước khi lên đường nhớ kỹ đeo Âm Dương Tán trên lưng, nó đã có thể bảo vệ ngươi một lần thì có thể bảo vệ ngươi lần thứ hai.”
“Nhớ rồi!”
“Không cần lo lắng, vật này mặc dù tà môn, nhưng cũng không có tà nào qua được hoả, nếu cần, ta sẽ xuất thủ tương trợ. Nhưng ngươi phải hiểu, lão gia tử mà hạ sơn thì giá cả sẽ khác.”
Lão Thử tiền bối khôn khéo nhìn tôi cười cười. Tôi nhịn không được xạm mặt lại. Công phu sư tử ngoạm của ngài tôi sớm đã lĩnh giáo, nhưng tôi không dùng nổi ngài a!
Sau khi cáo từ, tôi về nhà lấy Thiên Lang Tiên, Âm Dương Tán, Đào Hồn Hoa tất cả đều mang theo, sau đó phi tốc chạy về nhà Lão Cảng. Lý mặt rỗ đang lo lắng chờ ngoài cửa, thấy tôi về lập tức cười như hoa nở…
“Trương gia tiểu ca, ngài đã về.”
Tôi thầm kêu một tiếng không ổn…
“Sao rồi? Có phải Lão Cảng xảy ra chuyện gì không?”
“Hắn có thể có chuyện gì, ngài mà còn không về nữa ta sẽ bị nghẹn nước tiểu mà chết.”
“A?”
Tôi nhất thời có chút không kịp phản ứng.
“Không phải ngươi bảo ta trông chừng Lão Cảng sao? Ta sợ hắn xảy ra chuyện gì nên vẫn luôn không dám loạn động.”
Lý mặt rỗ nói. Mẹ nó! Tôi theo Lý mặt rỗ vào nhà, hắn thì vội vàng vọt vào nhà vệ sinh. Trên ghế sofa Lão Cảng bị trói như đòn bánh tét, miệng vẫn bị dán băng dính.
Cái tên Lý mặt rỗ này, cho rằng cần phải bắt cóc Lão Cảng sao, nhỡ bị hàng xóm thấy được còn không báo cảnh sát ư? Tôi mở băng dính trên miệng Lão Cảng ra, phát hiện trong miệng hắn có nhét thứ gì đó, tôi móc ra xem, hóa ra là tất thối của Lý mặt rỗ. Tất có mùi lạ vừa thiu vừa thối, Lão Cảng đã muốn sùi bọt mép. Lý mặt rỗ đi tiểu rất lâu mới bước ra…
“Thoải mái! Vô cùng thoải mái!”
“Sao ngươi nhét bít tất vào miệng Lão Cảng?”
Tôi hỏi. Lý mặt rỗ thèm không để ý nói…
“Ngươi vừa đi, hắn liền kêu loạn lên, lúc thì nói cái gì mà trả đồng hồ lại cho ta, lúc thì nói nam nhân trong thiên hạ đều là kẻ phụ lòng… Ta sợ cảnh sát tới sẽ có phiền toái không cần thiết, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này. Bít tất ta mua mười tệ bốn đôi, ngươi cho rằng ta bỏ được ư?”
Chuyện tới nước này, hắn lại còn đau lòng vì bít tất! Từ từ đã…
“Lão Cảng nói nam nhân trong thiên hạ đều là kẻ phụ lòng?”
Tôi bắt lấy trọng điểm. Lý mặt rỗ ừ một tiếng…
“Thanh âm của hắn đổi tới đổi lui, lúc thì thô kệch lúc thì trong trẻo, ta còn nghĩ là hắn muốn hát kịch.”
Xem ra Lão Thử tiền bối nói rất đúng, muốn giải quyết đồng hồ, nhất định phải tìm được lai lịch của nó. Việc không nên chậm trễ, tôi nói với Lý mặt rỗ…
“Bây giờ nhất định phải mau chóng tìm được lai lịch của đồng hồ, ta muốn ra ngoài một chuyến, ngươi ở lại trông chừng Lão Cảng.”
“Ngươi đi một mình?”
Lý mặt rỗ mở to hai mắt nhìn tôi.
“Ừm!”
Tôi gật đầu.
“Không được!”
Lý mặt rỗ không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt…
“Âm vật lần này có chút tà môn, ngươi đi một mình không được, ta đi với ngươi.”
Nói thật, tôi đi một mình cũng có chút lo lắng, Lý mặt rỗ tốt xấu gì cũng có thể cho tôi thêm chút can đảm. Nhưng tôi nhìn lại Lão Cảng trên ghế sofa…
“Nhưng Lão Cảng cũng không thể ở một mình.”
Lý mặt rỗ cười hắc hắc…
“Cái này còn không đơn giản ư? Trong nhà có xe xịn, chúng ta lái xe của hắn đi, ném hắn ra đằng sau, ta có thể đi cùng ngươi, lại có thể trông chừng hắn, nhất cử lưỡng tiện, lại không chậm trễ.”
“Ta nói này Lý mặt rỗ, ta biết ngươi đã lâu như vậy, đây là câu nói hữu dụng nhất của ngươi.”
Lý mặt rỗ lại dương dương đắc ý…
“Vậy chắc ngươi không hiểu rồi? Ta chính là một cuốn sách vô tận đọc mãi không hết, một con đường dài vô tận đi hoài không tới cuối, một mỏ khoáng sản vô tận đào hoài không cạn… Con người ta a, tiềm lực lớn lắm, ngươi từ từ khai phá đi.”
Mẹ kiếp, cái thằng khốn này chỉ giỏi nói phét!
Chuyện quá khẩn cấp, tôi bảo Lý mặt rỗ tìm chìa khóa xe rồi trực tiếp mở cửa gara ở tầng hầm. Cửa gara mở lên, mấy chiếc xe sang sáng loáng xuất hiện trước mặt tôi. BMW, Mercedes Benz, Audi… Tôi rốt cuộc đã hiểu Lý mặt rỗ vì sao lại để ý đến chuyện về Lão Cảng như vậy. Đây quả thực là một gã nhà giàu mới nổi a, chỉ thiếu mỗi nước viết lên trán mấy chữ ‘Ta có tiền, lừa ta đi’. Tôi chọn một xe Jeep địa hình tương đối rộng rãi, đúng lúc Lý mặt rỗ mang theo một bao đồ ăn tới…
“Mẹ kiếp! Gia hỏa này được a, có cả xe Hummer rồi?”
Tôi và Lý mặt rỗ nhìn nhau cười một tiếng, trở lại phòng khách trói gô Lão Cảng đặt lên xe.
Xe chạy đến cổng khu biệt thự, chúng tôi bị nhân viên bảo vệ ngăn lại. Hắn ra hiệu cho chúng tôi hạ kính xuống, hoài nghi nhìn tôi…
“Đây là xe của ngươi sao?”
“Của huynh đệ ta.”
Tôi đáp.
“Huynh đệ? Tên là gì?”
Nhân viên bảo vệ vừa nói, vừa vòng qua cửa kính phía sau kiểm tra. Liếc mắt thấy Lão Cảng bị trói gô, sợ hãi lui về phía sau mấy bước, có chút khiếp sợ nhìn tôi.
“Huynh đệ, đó là hiểu lầm.”
Tôi cười khổ nói. Không cho tôi kịp phản ứng, gia hỏa này đã hô to vào bộ đàm…
“Cửa số một có biến, mau chi viện, có người bị bắt cóc! Mau báo cảnh sát!”
Giọng hắn lớn đến lạ thường, tôi tin là không cần bộ đàm, nửa cái khu biệt thự vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Lý mặt rỗ ngồi kế bên khẩn trương nhìn tôi…
“Trương gia tiểu ca, làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ ư? Chạy!
Tôi hung hăng đạp chân ga, ầm một tiếng đụng bay thanh chắn kim loại, xe như tên rời cung vọt vào đường cái. Sau đó Lý mặt rỗ dùng ba từ để mô tả tôi: Quả quyết, nam tử hán, đẹp trai. Xe chạy trên xa lộ, tôi nhìn Lý mặt rỗ cười cười…
“Nếu Lão Cảng tỉnh lại đòi tiền, tiền sửa xe sẽ trích trong phần của ngươi a!”
Lý mặt rỗ lập tức đổi ba từ thành: Đê tiện, vô sỉ, ngoan độc. Lý mặt rỗ suy nghĩ rồi có chút sợ hãi hỏi…
“Trương gia tiểu ca, nếu thật sự báo cảnh sát, hai chúng ta sẽ thành tội phạm bắt cóc, chúng ta sẽ không bị truy nã chứ?”
Tôi nhìn hắn nhướng mày…
“Hai chúng ta giờ đã vào thế tử chiến đập nồi dìm thuyền rồi, giải quyết được phiền phức, Lão Cảng tỉnh lại, để hắn ra mặt giải thích, hai chúng ta sẽ không có chuyện gì, trước đó hết thảy đều là hiểu lầm. Nếu không giải quyết được, nửa đời sau hai chúng ta sẽ phải vào tù.”
Lý mặt rỗ rụt cổ một cái…
“Sẽ không đâu, sẽ không đâu, có ngươi ở đây, nhất định có thể giải quyết. Huống chi… Ta còn có con trai phải chăm sóc.”
Lý mặt rỗ mặc dù không đáng tin cậy, nhưng đối với con mình thì hắn lại đối xử vô cùng tốt. Trong xe rơi vào trầm mặc. Một lát sau, Lý mặt rỗ nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút nghi ngờ hỏi…
“Trương gia tiểu ca, chúng ta phải đi đâu?”
Tôi nhét danh thiếp lúc trước Lão Cảng đưa cho vào tay hắn…
“Đi tìm người họ Tống này, Lão Cảng hiện giờ thần trí bất minh, người hiểu rõ đồng hồ nhất, chỉ sợ chính là chủ nhân cũ của nó!”