Phần 103
Lão Thử tiền bối đưa tay nhận, móc trong túi áo ra một cái kính lúp tỉ mỉ quan sát một lần, hơi có chút tiếc hận lắc đầu…
“Đồ của những năm Gia Khánh triều Thanh, là đồng hồ có chuông báo giờ do người phương Tây chế tác, dùng loại gỗ hòe thịnh hành lúc ấy, chế tác tinh xảo, là đồ thủ công mỹ nghệ của người Tây Dương, có điều trải qua năm tháng cũng được coi là một bảo bối hiếm có. Chỉ tiếc là…”
Lão soi kính lúp vào chữ ‘nhất’ trên đỉnh đồng hồ, tiếc rẻ nói…
“Vết khắc này quá rõ ràng, một bảo bối giá trị liên thành đã bị hủy như vậy.”
Lão đặt đồng hồ lên giường, thần sắc quỷ dị nói…
“Tiểu tử, ta cả đời mua bán âm vật, cho tới hôm nay vẫn không tiếp nhận loại âm vật như đồng hồ, ngươi biết tại sao không?”
“Vì sao?”
Tôi hỏi.
“Khó giải quyết, xuất lực không có kết quả tốt. Làm tốt thì tất cả đều vui vẻ, làm không tốt nhẹ thì thân bại danh liệt, nặng thì vong mạng.”
Lão Thử tiền bối đứng lên, vỗ vai tôi…
“Nghé con không sợ cọp, nhưng cũng không thể mù mắt đi tìm đường chết. Tiểu tử ngươi làm việc vẫn còn thiếu cân nhắc, may cho ngươi không phải là cháu của ta, nếu không một ngày ta đánh ngươi ba trận!”
Tôi chỉ có thể hắc hắc cười làm lành.
“Về phần đảo ngược thời gian mà ngươi nói, hẳn là công lao của Âm Dương Tán của ngươi. Đồng hồ sẽ khiến ngươi vĩnh viễn sống ở một ngày đó, mà Âm Dương Tán lại có thể phá vỡ âm dương, có thể dễ dàng chống lại. Nhớ năm đó vì cái ô này, ta và ông nội ngươi…”
Lão Thử tiền bối nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại, lắc đầu cười khổ nói…
“Con mẹ nó, già rồi nên hồ đồ, nói những lời này làm gì?”
“Ý của ngài là, tất cả những gì xảy ra trước đó, kỳ thực đều là do Âm Dương Tán cảnh cáo ta?”
Tôi có chút nghi ngờ hỏi.
“Ngươi có thể hiểu như vậy, nhưng cũng có thể là đồng hồ quá mức lợi hại, Âm Dương Tán vì bảo vệ ngươi, đưa ngươi về lúc trước sự tình xảy ra cũng chưa biết chừng.”
Lão Thử tiền bối thở dài “Cái đồng hồ này dùng gỗ hòe làm thành, Cửu Lân, ta hỏi ngươi, chữ “hòe” viết như thế nào?”
Lão Thử tiền bối rất ít khi gọi tôi là Cửu Lân, tính tình lão cổ quái, một giây trước vẫn vui vẻ, một giây sau đã lạnh lùng, hận không thể cả đời không qua lại với nhau, cho nên tôi đối với lão vừa kính vừa sợ. Lão bỗng nhiên xưng hô như vậy, nhất thời tôi không nghĩ được gì. Lão gằn giọng…
“Nói gì đi! Câm rồi à?”
Tôi suy nghĩ rồi nói “Chữ “hoè” là bộ mộc thêm một chữ… một chữ…” Lão Thử tiền bối tặc mi thử nhãn nhìn tôi…
“Một chữ gì?”
“Một chữ quỷ.”
“Không sai.”
Lão gật đầu, thanh âm có chút hưng phấn…
“Từ xưa đến nay, gỗ hòe bị người ta coi là gỗ chẳng lành, cũng là vì tên của nó có chữ quỷ. Bách tính bình dân đa số rất e ngại loại cây này, chỉ vì nó thích sinh trưởng tại khu vực mộ địa. Dân gian có câu ‘Trước không trồng tang, sau không trồng liễu, trước cửa không trồng cây có tiếng vỗ tay quỷ quái’, vỗ tay quỷ quái chính là cây hòe.”
Tôi nghe giảng giải mà gật đầu.
(Chữ “hoè” trong cây hoè trong tiếng Hán có dạng 槐, bên trái có bộ 木 là gỗ, bên phải có chữ 鬼 là quỷ)
Lão Thử tiền bối tiếp tục nói…
“Người phương Tây không hiểu rõ văn hóa Trung Quốc, thấy gỗ hòe cứng bền thì lấy làm đồng hồ. Đúng lúc đó Thanh triều cho rằng đồ người ngoại quốc làm đều là bảo bối, hàng ngoại quốc ngàn vàng khó cầu, nhà ai có như vậy một hai món thì ra đường sống lưng ưỡn thẳng hơn người khác, còn ai có tâm tư nghĩ xem nó làm bằng gỗ gì?”
Nói đến đây, lão vỗ nhẹ lên đồng hồ nói…
“Gỗ hòe từ trước đến nay vẫn là thứ mà tà thần lệ quỷ yêu thích nhất, lại làm thành loại đồ vật chẳng lành như đồng hồ. Cửu Lân, lần này ngươi đã tiếp nhận một mớ hỗn độn rồi! Ta khuyên ngươi nên sớm thu tay, đừng dính vào vũng nước đục…”
Lão Thử tiền bối mặc dù làm người có chút hèn mọn, nhưng tôi biết lão thật tâm thật ý muốn tốt cho tôi, cho nên mới to gan tới cửa cầu viện.
Nghe lão nói, tôi bỗng nhiên cười cười, sau đó lấy đồng hồ trong tay lão…
“Lão Thử tiền bối, ngài biết ta không có ưu điểm gì khác, chỉ là hơi cố chấp, việc ta đã nhận định, đừng nói là đập đầu phải tường, dù là Trường Thành, ta cũng phải đập cho lộ ra khe hở. Chuyện lần này thực sự đã khơi gợi lên hứng thú của ta, ngài càng nói như vậy, ta càng muốn thu âm vật này.”
Lão Thử tiền bối tức giận cầm điện thoại lên, mấy lần định đánh tôi, cuối cùng vẫn thở dài bất đắc dĩ…
“Tiểu tử hỗn đản nhà ngươi, cố chấp là ưu điểm ư? Tuổi còn nhỏ không biết trời cao đất dày, còn tiếp tục như thế, sớm muộn sẽ có ngày ngươi phải hối hận.”
“Không sao đâu, ta không giải quyết được, không phải còn có ngài hay sao?”
Tôi thuận tiện vỗ mông ngựa lão (nịnh hót). Ai ngờ vỗ mông ngựa không có tác dụng, Lão Thử tiền bối không hề vui vẻ, mà còn lộ nét tiêu điều nói…
“Những lão gia hỏa chúng ta, nửa người đã vào trong quan tài, giúp ngươi được lần này, vậy lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Ngươi a…”
Giọng lão lộ ra sự bất đắc dĩ và cả sự lo lắng.
Tôi cười…
“Đừng nghĩ xa như vậy, ngài giúp ta giải quyết chuyện lần này trước rồi nói.”
Lão yên lặng không nói, vẫn mang nét mặt rầu rầu mà đứng lên đi vào phòng. Chẳng lẽ có bảo bối gì có thể hàng phục được đồng hồ? Lão Thử tiền bối khẳng định có rất nhiều bảo bối lợi hại. Tôi vội vàng hấp tấp đi theo. Lão Thử tiền bối vào thư phòng, đặt mông ngồi trước máy vi tính, ánh sáng trên màn hình chiếu vào gương mặt xấu xí của lão lộ ra nét quỷ dị.
“Lão Thử tiền bối…”
Tôi gọi một tiếng. Lão không để ý tới tôi, nhẹ nhàng kích chuột. Chẳng lẽ trên mạng có thông tin gì? Nhất định là như vậy rồi, nhất định là lão đang tìm thông tin gì đó để giúp tôi hàng phục được cái đồng hồ quỷ quái này. Lão Thử tiền bối tuy có hơi hèn mọn nhưng quả thực là một người tốt, xứng đáng là tiền bối cùng mang họ Trương với tôi. Bao lâu nay tôi đã trách lầm lão rồi.
Tôi chậm rãi đi tới nghển cổ nhìn, lập tức xạm mặt lại. Lão đang chơi mạt chược! Con mẹ nó, lão già này cũng thật ác!
“Tiền bối, mạng người quan trọng, ngài còn có tâm tư chơi mạt chược ư?”
Tôi có chút bất mãn kêu lên. Lão Thử tiền bối bất động nói…
“Chuyện này không liên quan gì đến ta, ta để ý làm gì? Ai yu mẹ kiếp, thằng ngu này đánh quân đó ta ăn làm sao.”
“Lão Thử tiền bối, tốt xấu gì ngài cũng nể mặt mũi của ta mà giúp một chút a!”
Tôi nói. Lão Thử tiền bối cũng không thèm nhìn tôi…
“Mặt mũi của ngươi? Ta và ngươi thân lắm sao? Ngài là ai vậy?”
Tôi híp mắt hít một hơi thật sâu…
“Thật sự không giúp?”
“Mẹ kiếp, quân này cũng có thể đánh ra? Ngươi là đồ mèo mù!”
Tôi cắn răng, xoay người rút nguồn điện của máy vi tính. Màn hình trong nháy mắt đã tắt ngóm.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lão Thử tiền bối giật nảy mình, khi lão phát hiện ra là do tôi, một bàn tay vung tới, dù tôi đã sớm chuẩn bị tránh về phía sau, nhưng ngực vẫn bị trúng đòn sượt qua, tôi đau đớn kêu thảm một tiếng.
“Tiểu tử thối, lão tử xém chút đã ù rồi.”
Thân thủ của lão cực kỳ nhanh nhẹn, nắm chặt lỗ tai tôi…
“Trương gia các ngươi không có kẻ nào tốt, lúc trước lão cẩu ông nội ngươi đối mặt với người ta đấu không lại thì nghĩ cách giở trò ám muội, tiểu tử ngươi và lão giống nhau như đúc, một bụng xấu xa.”
Lão ra tay vừa chuẩn vừa ác, tai tôi bỏng rát đau đớn, tôi vội xin tha…
“Tiền bối tiền bối, ta sai rồi, ta sai thật rồi. Ngài đại nhân có đại lượng, tha ta một mạng, ta sẽ chỉ cho ngươi một mẹo giúp ngươi chắc thắng không thua, đã đánh mạt chược là ăn hết cả bàn!”
Lão Thử tiền bối lỏng tay…
“Thật ư? Có mẹo như thế ư.”
“Ta nào dám lừa gạt ngài a!”
“Mẹo gì, nói nghe thử.”
Lão Thử tiền bối buông lỏng lỗ tai tôi.
“Ngài nói với ta trước, như thế nào mới có thể hàng phục được cái đồng hồ này.”
Tôi bắt đầu cò kè mặc cả. Lão nhíu mày…
“Tên tiểu tử thối nhà ngươi, lúc này còn dám trêu đùa ta.”
Nói rồi lại muốn giáo huấn tôi. Tôi vội vàng nói…
“Ta không đùa ngài. Ta cũng đăng ký một tài khoản, cùng ngài chơi thử, ta thả bài cho ngài, ngài muốn cái gì ta đánh cái đó, chẳng phải ngài sẽ chắc thắng không thua sao?”
Hai con ngươi lão đảo tròn…
“Đúng thế, sao ta không nghĩ đến cách này nhỉ.”
Lão ngẫm nghĩ, còn nói thêm…
“Bảo tên Trương mặt rỗ hay là Vương mặt rỗ gì đó tới, cũng đăng ký một tài khoản, ba người chúng ta hùn vốn đánh!”
Lúc này lão nói gì cũng đúng, tôi liên tục gật đầu…
“Được, nghe ngài hết.”
Lão Thử tiền bối rất hài lòng với thái độ cung kính của tôi, đành thở dài…
“Tiểu tử ngươi cũng không phải người mới nhập môn, mấy năm qua đã nhận bao mối làm ăn, gặp qua không ít âm vật, sao vẫn non nớt không có đầu óc như vậy? Âm vật này dù lợi hại hơn nữa cũng sẽ có nhược điểm, chỉ cần có nhược điểm thì có thể hàng phục. Cái đồng hồ này làm bằng gỗ hòe, nhất định đã hấp thu đại lượng oán khí, chỉ có phá oán khí của nó mới có thể hàng phục được. Ngươi đi thăm dò lai lịch của nó trước, cẩn thận một chút, đừng bỏ qua bất luận dấu vết gì, tự nhiên là có thể tìm được cách phá giải.”
Tôi gật đầu…
“Chỉ đơn giản như vậy ư?”
Trong khẩu khí của tôi tràn đầy hoài nghi. Lão không phải là muốn đuổi tôi đi nên tùy tiện gạt tôi chứ?