Phần 102
Lão Cảng tìm dưới bàn trà một hộp gỗ, bên trong chất đầy danh thiếp. Quen biết rộng đến mức làm người ta líu lưỡi. Lão Cảng có thể có ngày hôm nay, nhất định đã phải cố gắng rất nhiều. Lão Cảng tìm nửa ngày mới lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho tôi “Chính là hắn.” Người trên danh thiếp họ Tống. Tôi không nói hai lời, dùng máy bàn nhà Lão Cảng gọi, điện thoại đổ chuông vài tiếng vẫn không ai nghe. Lại gọi mấy lần kết quả vẫn giống nhau. Tôi lại gọi số máy bàn tại nơi làm việc, phát hiện số máy đó đã bị xóa bỏ. Không liên lạc được với người cần tìm, điều này khiến tôi rất phiền lòng. Từ đầu đến cuối không có ai nghe máy, tôi suy nghĩ rồi lại hỏi Lão Cảng…
“Nếu là bạn hàng, hắn và ngươi từng hợp tác thì khẳng định cũng sẽ có người khác từng hợp tác a? Có ai vừa quen biết ngươi vừa quen biết hắn không?”
Lão Cảng suy nghĩ rồi lại tìm trong hộp một tấm danh thiếp đưa cho tôi. Lần này rất thuận lợi, điện thoại rất nhanh đã được nối máy, bên kia là giọng một nam tử khàn khàn, ngữ khí có vài phần khéo đưa đẩy…
“Ôi, Lão Cảng a, khách hiếm thấy nha! Ngươi làm ăn lớn bận rộn sao lại gọi cho ta?”
“Xin chào, ta là bằng hữu của Lão Cảng, có chuyện muốn hỏi thăm ngài một chút…”
Không chờ tôi nói xong, đối phương đã cảnh giác mà hỏi thăm…
“Ngươi là ai? Lão Cảng xảy ra chuyện gì rồi? Ngươi là cảnh sát ư? Lão Cảng có phải đã phạm tội gì không? Đồng chí cảnh sát, ta và Trần Phúc Cảng chỉ là bạn làm ăn, bình thường cũng không có giao tình gì a, mà chúng ta cũng đã lâu không hợp tác, cũng không nói chuyện làm ăn gì với nhau. Ta cũng không hiểu rõ hắn lắm, cái gì cũng không biết.”
Chỉ mấy câu đã phẩy bụi sạch sẽ, vô gian bất thường (không gian xảo thì không thể làm thương nhân), câu nói này quả nhiên có đạo lý. Tôi bó tay rồi, cả nửa ngày mới làm rõ mạch suy nghĩ, kiên nhẫn giải thích nói…
“Lão Cảng không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là có một người thiếu nợ Lão Cảng một khoản tiền, hiện giờ làm cách nào cũng không liên lạc được. Cho nên mới hỏi ngài một chút.”
“Như vậy à!”
Thái độ đối phương đã bình tĩnh lại, khẩu khí cũng lập tức trở nên cao cao tại thượng…
“Là ai? Thiếu tiền Lão Cảng không trả, về sau còn muốn lăn lộn trong giới buôn trà sao?”
Tôi báo tên trên danh thiếp. Đối phương sững sờ…
“Là hắn ư, Lão Tống…”
“Ngài biết? Có thể phiền ngài nói cho ta biết cách liên lạc với hắn được không?”
Tôi kích động hỏi. Đối phương có chút ít tiếc rẻ nói…
“Muộn rồi muộn rồi. Hắn đã không còn.”
Không còn? Tôi giật mình…
“Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Là mấy ngày trước, hắn thiếu nợ, bị người ta siết nợ, không có cách, đành phải nhảy lầu. Nghe nói vợ hắn cũng bị ảnh hưởng làm tinh thần thất thường, hiện giờ đã vào bệnh viện tâm thần, điên điên khùng khùng rất đáng thương.”
Đối phương thở dài…
“Người đã không còn, tất thảy trên đời đều đã mang theo, ngươi chuyển lời cho Lão Cảng, bảo hắn từ bỏ ý nghĩ đi, không nên so đo với người chết, ai!”
Cúp máy xong, tôi phát hiện Lão Cảng đang nhìn tôi, ánh mắt của hắn mười phần mờ mịt, như đứa trẻ bị lạc đường. Lý mặt rỗ cầm chai bia đi tới…
“Trương gia tiểu ca, uống chút đã rồi lại làm chính sự?”
“Uống uống uống, chỉ biết uống!”
Tôi hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.
“Đồ uống rất ngon a…”
“Nước tiểu ngựa cũng uống rất ngon, sao ngươi không uống đi?”
Tôi mắng. Lý mặt rỗ ôm chai bia nhanh chóng trở về phòng bếp.
Sự tình rất khó giải quyết, đồng hồ rất tà môn, tôi tin chuyện lần này dựa vào sức lực của một mình tôi tuyệt đối không thể xử lý được. Tôi suy nghĩ rồi quyết định mời ngoại viện.
“Lão Cảng, ta muốn lấy đồng hồ đi gặp một người, ngươi và Lý mặt rỗ ở nhà chờ tin ta.”
Tôi nói. Lão Cảng vốn mơ mơ màng màng, lúc này bỗng nhiên đứng lên…
“Không được, ngươi không thể mang nó đi!”
Khẩu khí kiên quyết dị thường.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ mang nó về, chẳng lẽ ngươi không muốn giải quyết vật này?”
Tôi khuyên giải nói.
“Ừm, không muốn.”
Lão Cảng lại nghiêm trang gật nhẹ đầu. Giờ khắc này tôi rốt cục đã tin chắc, Lão Cảng đã bị âm vật khống chế hoàn toàn, nếu như không nhanh chóng điều tra rõ nội tình, hậu quả thiết tưởng sẽ không tưởng tượng nổi. Tôi lập tức nói…
“Lý mặt rỗ, mau cút ra đây cho ta.”
Lý mặt rỗ chạy ra như bay…
“Trương gia tiểu ca, sao vậy?”
Tôi chỉ vào Lão Cảng nói…
“Tìm sợi dây, trói hắn lại.”
“A?” Hắn ngạc nhiên. Tôi không kiên nhẫn nói…
“Còn không mau lên.”
Lý mặt rỗ nhanh nhẹn tìm trong bếp một sợi dây to…
“Trương gia tiểu ca, cái này được không?”
Không chờ tôi trả lời, Lão Cảng đã xông lên đẩy tôi ra rồi bỏ chạy về phía phòng ngủ.
“Mẹ nó, gia hỏa này điên rồi.”
Lý mặt rỗ giật nảy mình. Tôi bước nhanh về phía trước, tóm được bả vai Lão Cảng, khí lực của hắn lớn đến lạ thường, như một con trâu rừng, không quay đầu lại mà cứ xông về phía trước. Tôi đành phải dùng sức túm hắn giật ngược lại, nhấc chân đạp lên đầu gối hắn. Lão Cảng thống khổ kêu lên một tiếng, chân khẽ cong rồi thẳng tắp ngã xuống. Tôi ngẩng đầu nhìn Lý mặt rỗ đang sững sờ ở một bên, giận không nơi phát tiết…
“Ngươi đứng đó xem náo nhiệt à? Qua đây giúp đi!”
Lão Lý lúc này mới mang sợi dây đến, hai chúng tôi cố sức mới chế phục được Lão Cảng, trói hắn thật chặt, ném trên ghế sofa. Dù là như vậy hai chúng tôi vẫn loay hoay đầu đầy mồ hôi.
“Gia hỏa này khí lực sao bỗng nhiên lớn như thế?”
Lý mặt rỗ nghi ngờ hỏi.
“Hắn bị âm vật khống chế.”
Tôi giải thích nói…
“Lần này âm vật có chút khó xử lý, ta đi tìm cao thủ chân chính thỉnh giáo, ngươi ở lại trông chừng hắn.”
“Ta có thể xử lý một mình sao?”
Lý mặt rỗ chỉ vào mũi mình, trên mặt viết hiện rõ nét không muốn.
“Sao? Sợ à?”
Tôi khiêu khích nhìn hắn.
“Cũng không phải là sợ, chỉ là có chút hoảng hốt thôi…”
Không đợi Lý mặt rỗ nói xong, tôi đã chặn miệng…
“Đã không sợ thì quyết định vậy đi.”
Tôi bước nhanh vào phòng ngủ, tìm miếng vải đỏ gói đồng hồ lại, đi ra khỏi cửa nhà Lão Cảng. Lý mặt rỗ vội vàng đuổi theo…
“Trương gia tiểu ca, ngươi muốn đi tìm ai?”
“Lão Thử tiền bối.”
Tôi đáp.
“Tìm lão?”
Lý mặt rỗ có chút không yên lòng…
“Lão gia hỏa kia hận không thể đào hang mà chui xuống, ngươi đi tìm lão, lão sẽ giúp sao?”
“Xem thử một chút chẳng phải sẽ biết ư.”
Tôi nhìn bọc vải đỏ trong tay…
“Huống chi âm vật lần này là thứ ta chưa từng gặp phải, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ cũng chỉ có Lão Thử tiền bối là biết một chút…”
Không kịp nói kỹ, tôi vỗ vai Lão Lý…
“Ngươi chú ý Lão Cảng, đừng để hắn xảy ra chuyện, nếu không cố gắng của chúng ta đều uổng phí.”
“Cũng phải, cũng phải.”
Lý mặt rỗ hiểu rõ gật đầu…
“Nếu hắn có chuyện bất trắc, hai chúng ta phải đòi tiền ai? Trời nóng thế này, không thể để hai chúng ta tốn công vô ích nha.”
Tôi nhìn hắn một cái, rồi bước nhanh ra khỏi khu biệt thự.
Đi mấy chuyến xe tôi mới đến nơi ở của Lão Thử tiền bối, kết quả gõ cửa hồi lâu mà không ai mở cửa. Xem ra tôi không được hoan nghênh a! Tôi hít sâu một hơi, dùng đòn sát thủ sau cùng…
“Lão quỷ chết bầm, nếu ngươi không mở cửa, ta sẽ đến xưởng in sau đó in hình của ngươi lên tờ rơi, rải đầy phố lớn ngõ nhỏ, viết rõ địa chỉ của ngươi, để kẻ thù của ngươi tới, có thù báo thù có oán báo oán…”
Không đợi tôi nói xong, cửa đã mở ra. Nếu không phải tôi nhanh chân, cái mũi nhất định đã bị đập trúng cửa. Lão Thử tiền bối lưng còng, mặc áo khoác ngoài rộng kiểu Trung Quốc, kết hợp với tướng mạo của lão thì lộ ra hình tượng địa chủ mười phần xấu xa.
Tôi vội vàng nở một nụ cười lấy lòng, có vẻ như không có hiệu quả. Lão Thử tiền bối lạnh lùng nhìn tôi…
“Ban ngày không đi làm ăn, chạy đến nơi này làm gì?”
“Không phải là nhớ tiền bối ngài sao?”
“Tiền bối?”
Lão khinh thường hừ lạnh một tiếng…
“Không dám, không phải mới rồi còn mở miệng gọi ta là lão quỷ chết bầm ư?”
“Hì…”
Tôi cười xấu hổ…
“Đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”
Lão Thử tiền bối thở dài, cũng không biết nói gì với tôi, chỉ có thể đưa tôi vào phòng. Nơi ở của lão vẫn giống trước kia, tối om om, không khác gì hang chuột. Lão bật đèn, ngồi xuống ghế bành, lười biếng hỏi…
“Tiểu tử ngươi đến chắc chắn không có chuyện gì tốt! Có lời cứ nói, có rắm cứ đánh, đừng làm chậm trễ chính sự của ta, lát nữa ta còn phải chơi mạt chược.”
“Ngài không phải không ra khỏi cửa sao? Chơi mạt chược với ai?”
Tôi kinh ngạc hỏi. Lão Thử tiền bối thuận tay cầm lên điện thoại, gõ lên đầu tôi một cái…
“Uổng cho ngươi là người trẻ tuổi, giờ đã có mạng internet, còn ai đi ra ngoài chơi mạt chược nữa? Vạn nhất bị kẻ thù tìm được thì biết làm sao.”
Tôi vội vàng kể chuyện Lão Cảng và đồng hồ cho lão. Lão Thử tiền bối không đợi tôi nói xong, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, hưng phấn mà hỏi…
“Thật ư? Còn có món hàng thượng đẳng như vậy? Cho ta xem một chút.”
Tôi mở túi vải đỏ ra, cẩn thận từng li từng tí đưa đồng hồ cho lão.