Phần 101
Khi tôi tỉnh lại thì đã nằm trên giường. Bốn phía yên tĩnh, trong không khí hương trà phiêu đãng lượn lờ. Đây không phải tiệm của tôi sao? Sao tôi lại về đây? Mới rồi không phải đang ở nhà Lão Cảng sao? Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là nằm mơ, hay là trúng chiêu của đồng hồ đây? Từ lúc vào nghề đến nay, tôi chưa từng trải qua quái sự như thế này. Tôi cố gắng lắc đầu để cho mình thanh tỉnh hơn một chút. Ngoài cửa phòng ngủ, tôi nghe có tiếng bước chân dồn dập rất quen thuộc. Khỏi cần nghĩ, khẳng định là Lý mặt rỗ. Vừa nghĩ đến hắn tôi liền giận dữ mà không có chỗ phát tiết. Mẹ nhà hắn, đều là do tên vương bát đản này, nếu như không phải hắn khiến lão tử chọc phải nhiều phiền toái như vậy, lão tử nhất định sẽ nhẹ nhõm vui sướng ở trong tiệm uống trà vui vẻ tháng ngày, đâu có gặp nhiều trắc trở như vậy? Nếu như trời cao cho tôi một cơ hội, tôi nhất định phải vận mười thành công lực đá bay Lý mặt rỗ, bay được bao xa thì bay, tốt nhất là tiễn hắn đi Siberia, cả đời đừng gặp lại.
Tôi hoa mắt váng đầu xuống giường, sau đó nhẹ nhàng mở cửa. Ngoài cửa, Lý mặt rỗ đang lo lắng đi vòng quanh. Nghe tiếng, hắn lập tức ngạc nhiên xoay đầu lại…
“Trương gia tiểu ca, ngươi tỉnh rồi?”
Nếu theo kịch bản cũ, tôi nghĩ tôi hẳn là sẽ nói một câu…
“Tỉnh cái rắm, ta căn bản không ngủ được.”
Nhưng câu nói này lại dừng ở cổ họng của tôi, làm thế nào tôi cũng không nói ra được. Lý mặt rỗ cẩn thận nhìn sắc mặt tôi…
“Sao vậy? Trương gia tiểu ca? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, không phải là mơ thấy ác mộng chứ?”
Nào chỉ là ác mộng, tất cả còn kinh khủng hơn ác mộng nhiều. Tôi suy nghĩ một chút, tận lực để khẩu khí của mình nghe bình thường một chút…
“Lý mặt rỗ, ngươi không phải là tới tìm ta giúp Lão Cảng bằng hữu của ngươi giải quyết phiền phức chứ?”
“Trương gia tiểu ca, đừng đùa nữa, ngủ một giấc mà còn có thể mất trí nhớ a? Chúng ta không phải vừa mới nói xong rồi sao? Ngươi ngủ trưa xong rồi thì đi cùng ta đi, nếu không đi, vị huynh đệ kia sẽ phải treo…”
Lý mặt rỗ nói đến đây, bỗng nhiên nhận ra, không thể tin được nhìn tôi…
“Không đúng, sao ngươi biết hắn tên là Lão Cảng? Ta nhớ ta chưa hề nói với ngươi tên của hắn a.”
Lý mặt rỗ choáng váng, tôi cũng không tốt hơn. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tôi vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Lý mặt rỗ lại gần. Hắn không hiểu tiến đến. Tôi cực nhanh tát hắn một cái. Hắn bị tôi đánh đến choáng váng, không nói được lời nào, ôm mặt không hiểu nhìn tôi. Tôi hỏi…
“Đau không?”
Lý mặt rỗ máy móc gật đầu.
“Tất nhiên sẽ đau, vậy thì không phải là mộng…”
Tôi nhỏ giọng nói thầm. Lý mặt rỗ tức giận đến nhảy dựng lên…
“Mẹ kiếp! Ngươi ngủ mơ a? Muốn biết có phải là nằm mơ hay không ngươi cứ cho chính mình một bạt tai a, đánh ta làm gì!”
Hắn vừa nói, vừa xắn tay áo, cắn răng nghiến lợi muốn đánh trả.
“Đừng đùa nghịch.”
Tôi nghiêm trang đẩy hắn ra.
“Ai đùa với ngươi, lão tử quyết không thể chịu thiệt thòi, ngươi mau đưa mặt qua đây.”
Lý mặt rỗ không buông tha…
“Nói thật đi, có phải ngươi nhìn lão tử không vừa mắt, đã sớm muốn đánh ta rồi phải không?”
“Được.”
Tôi sợ Lý mặt rỗ lại tiếp tục dây dưa, hung dữ gằn giọng nói…
“Ngươi có muốn ta giúp hay không? Nếu không muốn thì ngươi đánh ta đi, sau đó ta lại về phòng ngủ tiếp.”
Lý mặt rỗ hai mắt đảo một vòng, vội vàng cười làm lành nói…
“Ta không phải là đang đùa giỡn với ngươi sao? Hai chúng ta vào sống ra chết bao nhiêu lần, quan hệ như thế nào chứ? Nếu ở thời cổ đại, đã sớm kết thành huynh đệ rồi. Đừng nói là một cái tát, cho dù ngài đánh ta sưng cả mặt, ta cũng không dám nói một chữ không a, còn chủ động đưa mặt cho ngài đánh nữa.”
Tôi hừ một tiếng. Lý mặt rỗ lấy lòng hỏi…
“Vậy chúng ta lên đường chứ?”
Tôi hít một hơi thật sâu, nói thật, lần này âm vật thật sự quá quỷ dị, từ khi vào nghề đến nay mới lần đầu gặp phải đồ vật thú vị như vậy, lòng hiếu kỳ của tôi đã bị khơi gợi. Mặc dù không biết những chuyện xảy ra trước đó rốt cuộc là mộng hay thực, nhưng tôi đã quyết định phải so chiêu với cái đồng hồ này. Tôi lườm Lý mặt rỗ rồi nói…
“Còn thất thần làm gì, đi trước dẫn đường a!”
Lý mặt rỗ hô một tiếng…
“Tuân lệnh! Xuất phát!”
Vừa bước hai bước, tôi bỗng nhiên gọi hắn lại…
“Chờ một chút, ta rửa mặt cái đã, vẫn phải chú ý vấn đề mặt mũi một chút.”
Lý mặt rỗ dừng chân không kịp, va phải cánh cửa.
Một lần nữa đến trước khu biệt thự sang trọng, tôi có một loại cảm giác dở khóc dở cười. Lý mặt rỗ nói…
“Trương gia tiểu ca, ngươi trò chuyện với ta một chút đi, cả đường ngươi không hề lên tiếng, làm ta phải liếc trộm ngươi mấy lần, ngươi không giận nữa chứ?”
“Mẹ kiếp, không nói chuyện thì chết à?”
Tôi bất mãn trừng mắt nhìn hắn. Lý mặt rỗ cười hắc hắc, má trái bị tôi đánh sưng lên, phía trên rõ ràng có in hình năm ngón tay. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vả lên miệng mình một cái…
“Đánh ngươi cái miệng thúi không biết nói chuyện. Trương gia tiểu ca, ta nói sai, ngài đừng chấp nhặt.”
Tôi nhìn quanh một vòng, suy nghĩ rồi hỏi…
“Vị huynh đệ của ngươi làm ăn không tồi a, đất ở đây chắc hẳn có giá đến năm chữ số đi?”
“Đâu chỉ vậy!”
Lý mặt rỗ khẩu khí tràn đầy ghen ghét…
“Nghe nói lúc trước mua đã có giá đến năm chữ số, giờ đã qua bao nhiêu năm, giá trị sớm đã tăng vọt.”
Lý mặt rỗ trả lời giống y như lúc trước.
Nào chỉ có hắn, ngay cả tên nhân viên bảo vệ cũng như lúc trước, cẩn thận tra hỏi tôi và Lý mặt rỗ ba bốn lượt mới cho đi mà trên mặt vẫn đầy nét cảnh giác. Đi đã xa, Lý mặt rỗ vừa quay đầu lại đã thấy nhân viên bảo vệ vẫn đang nhìn chằm chằm chúng tôi. Lý mặt rỗ lập tức phát hỏa…
“Mẹ kiếp, tiểu tử này coi chúng ta là cái gì chứ?”
Nói rồi quay người đi tìm nhân viên bảo vệ kia. Tôi không thèm quay đầu, nhanh chân bước lên phía trước. Lý mặt rỗ chạy mấy bước, thấy tôi không có ý định ngăn cản thì ngượng ngùng đuổi theo tôi…
“Trương gia tiểu ca, ta muốn quay lại tìm hắn hỏi cho ra nhẽ, giáo huấn hắn một chút đừng có mắt chó coi thường người khác.”
“Ừm, đi đi.”
Tôi qua loa gật đầu. Lý mặt rỗ sững sờ…
“Nói không chừng sẽ động thủ a.”
“Ừm.”
Tôi nhìn hắn rồi lắc tay như đuổi ruồi…
“Đi thong thả, không tiễn.”
Lão Lý choáng váng…
“Bằng vào quan hệ của hai chúng ta, ngươi không đi cùng ta ư? Thuận tiện cũng có thể trợ uy cho ta thêm can đảm chứ?”
“Thân thủ của ngươi tốt như vậy, ta đi không phải là thêm phiền sao?”
“Nếu động thủ, quyền cước không có mắt, vạn nhất ta xuất thủ quá nặng, đánh hắn tàn tật, ngươi cũng không ngăn cản?”
Tôi dừng bước, mặt mũi hớn hở nhìn Lý mặt rỗ cười cười…
“Ngươi yên tâm đi tù mấy năm, ta sẽ thường xuyên đi thăm ngươi. Cứ yên tâm, ta nhất định sẽ coi con trai ngươi như con mình, còn tìm cho Như Tuyết một người chồng tốt.”
“Mẹ kiếp, quen nhầm bạn rồi a!”
Lý mặt rỗ ỉu xìu đi theo tôi, không hề nhắc tới chuyện muốn đi tìm nhân viên bảo vệ. Sớm biết hắn là loại nhút nhát thì trước đó tôi không nên cản hắn, chỉ lãng phí nước bọt mà thôi. Y như lúc trước, tôi và Lý mặt rỗ đi tới trước biệt thự của Lão Cảng, Lý mặt rỗ ấn chuông cửa, Lão Cảng rất nhanh đã ra mở cửa. Tất thảy đều xảy ra như hôm qua, Lão Cảng bắt lấy tay Lý mặt rỗ, làm hắn đau đến kêu cha gọi mẹ. Sau đó, chuông đồng hồ kêu. Vẫn là kêu ba tiếng, vẫn quỷ dị như vậy. Sau đó vẫn là Lão Cảng buông tay, giống như đã mất đi toàn bộ khí lực, nằm co quắp trên mặt đất. Không thêm gì, cũng không bớt gì, hết thảy đều y như vậy. Tôi không nhịn được bật cười.
Lý mặt rỗ quay đầu, ủy khuất nhìn tôi…
“Bằng hữu của ta đã như vậy mà ngươi còn có tâm tình để cười?”
Tôi cố ý vòng qua hắn, trực tiếp đi vào cửa, cứ thế bật đèn như đã quen thuộc. Lão Cảng khẩn trương nhìn tôi chằm chằm…
“Đừng bật đèn! Ngươi… Ngươi là ai?”
Lý mặt rỗ ở một bên giới thiệu nói…
“Đây chính là vị cao nhân ta nói với ngươi. Lão Cảng, nói thật với ngươi, tiểu tử ngươi có phúc khí mới quen biết được một người bạn như ta, nếu là người ngoài, căn bản không mời nổi hắn. Vấn đề nhỏ của ngươi vị cao nhân của chúng ta tùy tiện động ngón tay là có thể giải quyết, ngươi cũng không cần lo lắng vớ vẩn, thù lao ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Tôi nhìn Lý mặt rỗ thao thao bất tuyệt, mặt không đỏ thở không gấp, thực sự nhịn không được chen vào…
“Uy uy uy, hiện giờ nông dân chăn nuôi không dễ dàng, ngươi kiềm chế một chút, đừng thổi hết bò đi, không có sữa bò uống thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lý mặt rỗ bị tôi vạch trần mà sắc mặt vẫn không đổi, thậm chí dõng dạc vỗ vai Lão Cảng…
“Huynh đệ nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ là quá khiêm tốn. Lúc nào rảnh ta phải phê bình hắn.”
Tôi biến thành người nhà hắn từ lúc nào vậy? Lý mặt rỗ không cho tôi cơ hội lên tiếng, tự tiện đi đến phòng bếp. Vì để tránh lúc xảy ra chuyện không có người ở bên hỗ trợ, tôi gọi hắn lại…
“Có chút tiền đồ có được không? Chớ vội uống, chính sự là quan trọng.”
Lý mặt rỗ giật nảy mình…
“Trương gia tiểu ca, sao ngươi lại đoán biết như thần vậy? Sao ngươi biết ta muốn đi tìm bia?”
Thấy tôi không để ý tới hắn, Lý mặt rỗ không nhịn được lại muốn nói khoác với Lão Cảng vài câu…
“Thấy không? Không lừa ngươi chứ? Vị cao nhân nhà chúng ta này, có bản lĩnh thông thiên triệt địa, ngươi vểnh mông một cái, hắn đã biết ngươi muốn làm gì…”
Lời này sao nghe mà khó chịu như vậy? Lão Cảng nghe Lý mặt rỗ nói mà trên mặt vẫn không có chút phản ứng, vẫn là dáng vẻ mất hồn mất vía. So với lần gặp trước đó, rõ ràng Lão Cảng đã càng thêm suy yếu.
Rất nhanh đã ba giờ mười lăm, nhân viên giao hàng lại đúng giờ tới gõ cửa. Lần này tôi không để Lý mặt rỗ ký nhận, tôi tự mình đi mở cửa. Nhân viên giao hàng vẫn mang giọng điệu đúng tiêu chuẩn…
“Trần Phúc Cảng đúng không? Phiền ký vào chỗ này.”
Tôi cầm bút ký tên, khách khí hỏi…
“Gần đây mỗi ngày ngươi đều tới đây giao hàng sao?”
Nhân viên giao hàng sửng sốt một chút…
“Đâu có a? Giao hàng quá nhiều, ta cũng không nhớ được.”
Tôi gật đầu, cười với hắn một cái. Chờ nhân viên giao hàng đi khỏi, tôi gọi Lão Cảng qua một bên, cẩn thận hỏi…
“Cái đồng hồ này là từ đâu mà có được? Ngươi suy nghĩ thật kỹ, rồi cẩn thận trả lời ta.”
Lão Cảng đảo hai mắt cứng ngắc…
“Từ một vị khách, hắn thiếu nợ ta một khoản tiền, liền lấy đồ đạc để gán nợ. Ta thấy hắn nhà nghèo rớt mồng tơi, chỉ có vật này dường như là đồ cổ niên đại lâu đời thì vui mừng chuyển về nhà, ai biết…”
“Là khách nào? Ngươi có liên lạc với hắn không?”
Tôi hỏi.
Lão Cảng nghĩ nửa ngày, chân mày nhíu chặt, qua hồi lâu mới thống khổ gật đầu…
“Hình như có.”
Lý mặt rỗ ở một bên nghe, lập tức không hài lòng trách móc…
“Có thì là có, không thì là không, cái gì gọi là hình như có, ngươi xem phim Hàn Quốc nhiều quá, định chơi trò mất trí nhớ với chúng ta ư.”
Không đợi Lý mặt rỗ nói xong, tôi đã đập tay vào sau lưng hắn, làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt…
“Sao nhiều lời như vậy? Uống bia của ngươi đi, đừng làm vướng chân ở đây.”
Lý mặt rỗ lầu bầu nói…
“Ta thành tâm hỗ trợ như thế, ngươi lại nói ta làm vướng chân, làm lòng ta chảy máu a.”
Vừa nói, vừa chạy đến phòng bếp tìm bia.