Phần 7
Sau một lúc cô không còn ngồi yên nữa, những thao tác của cô trở nên càng lúc càng mạnh bạo… cường độ tăng nhanh:
Cô hào hểnh:
– Mình ơi… em thấy sướng lắm… Mình có nhìn thấy em hay không?
– Tôi có đây… tôi rất hạnh phúc được nhìn Mình tự sụt lồn… Mình đẹp lắm.
– Em… rất thích được… sụt lồn cho mình ngắm nhìn em.
Rồi cô nhăn nhó:
– Mình ơi… chắc em không cầm cự được nữa rồi… Mình cho phép… em ra nhe…
– Mình đừng cầm cự nữa… tôi chờ được nhìn Mình ra đây.
– Mình ơi… em… em ra đây… Mình ơi… em chết mất… em sướng quá…
Chưa bao giờ cô sướng đến mức độ đó, khe lồn của cô co thắt liên tục, khí của cô ứa ra dầm dề, cơ thể của cô run bần bật.
Hoàng trườn người lên ôm cô vào lòng mà vuốt ve.
Cô ấp úng:
– Mình ơi… em xin lỗi… em không ngừng được…
– Đừng xin lỗi gì hết, cứ sướng đi… cứ ra thật thoải mái đi, tôi ở bên Mình nè…
Cô yên tâm, để mặc cho cơn sướng khoái tràn ngập mình…
Lâu lắm khi cô tìm lại được hơi thở bình thường, cô rút người vào ngực của người tình. Cô thầm cảm ơn Hoàng đã giúp cô vượt qua được một rào cản tâm lý để cô được hưởng một giây phút khổng lồ, không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả cho hết hạnh phúc của cô.
Hoàng nói nhỏ:
– Tôi rất sung sướng được nhìn Mình như vậy. Tôi muốn Mình chỉ độc nhất dành cho tôi những giây phút này.
– Em biết… em cũng không muốn làm chuyện này khác hơn là với Mình, em chỉ muốn chia sẻ với Mình mà thôi.
Lần đi Hà Nội, được sống bên nhau 3 ngày liên tiếp đã cho cả hai hiểu là họ thật sự gắn bó với nhau và thích hợp với nhau trên mọi phương diện. Hoàng rất hài lòng khi nhận ra là cô Hồng không hề có tính ghen tuông lúc nào cũng muốn sở hữu người tình. Đôi khi cô còn níu tay của chàng vừa chỉ chỏ một cô gái mà nói đó chắc chắn là mẫu người mà chàng ưa thích! Cô chấp nhận để chàng ngắm nhìn thoải mái những người phụ nữ ngoài đường mà lại còn chế giễu tính mê gái đẹp của chàng.
Nhưng điều làm chàng hài lòng nhất là cô dễ dãi không hề đòi hỏi bất cứ cái gì nơi chàng. Cô thích nghi với mọi tình huống với nụ cười. Cô trân trọng từng giây phút được ở bên cạnh chàng mà không đặt điều kiện, không ra bất cứ yêu sách nào. Cô chấp nhận vai trò “vợ hờ, người tình tạm bợ” và vui với những gì mà chàng có thể trao được cho cô. Đối với cô, những gì Hoàng đem lại cho cô đã là quá tuyệt vời rồi, cuộc đời của cô bây giờ thật là quá huy hoàng rồi. Cô lại cực kỳ kín đáo nên mối tình của họ được vun trồng mà không gây ra khó xử gì cho cả hai bên.
Bên cạnh Hoàng dâm tính của cô được phát huy rất thoải mái. Chính cô cũng không thể nào ngờ là mình lại thích tình dục đến mức độ đó. Bây giờ cô đã chịu để cho Hoàng xuất tinh trong miệng cô, cô đã quen với mùi vị dương khí và cô không ngần ngại nuốt hết khí của chàng. Hoàng lúc nào cũng tôn trọng cái ngoại lệ lạ lùng mà cô đặt ra, không làm tình theo cách bình thường nhất, nghĩa là xâm nhập âm đạo với dương vật của chàng.
Với chồng cô mọi việc cũng được suôn sẻ. Chồng cô rất hài lòng với những suất thủ dâm mà cô ban phát nên ông không còn khó tính như trước với cô. Tính ông làm biếng nên được thụ động hưởng cái sướng với thủ dâm rất thích hợp với ông, ông không nhất thiết cần phải đụ mỗi khi có nhu cầu.
Trong một lần trốn được gia đình hai bên mà đi chơi xa với nhau, cô Hồng và Hoàng được dịp trải nghiệm một tình huống mới lạ đem lại rất nhiều thú vị cho cả hai.
Lần đó họ chỉ có được hai ngày cuối tuần nên quyết định ra Vũng Tàu cho tiện.
Sau khi lấy phòng ở khách sạn xong thì trong khi đang sắp xếp vài món trong va – li vào tủ áo thì có cô nhân viên đem đến thêm mấy cái khăn tắm. Vừa nhìn thấy cô ta thì Hoàng có vẻ bất ngờ. Cô Hồng nhận ra điều đó nên khi cô nhân viên đi rồi thì cô hỏi:
– Mình có quen cô ta hay không mà sao có vẻ ngạc nhiên vậy?
– Không, không có quen… nhưng mà lạ quá, sao lại có người giống nhau như vậy!
– Cô ta giống ai?
Hoàng do dự một lúc rồi nói:
– Cô ta giống… cô Hoa.
– Có phải là cô Hoa trong ký ức xa xưa của Mình không?
– Ừ phải rồi… cũng ngoại hình gầy gầy đó, cũng lứa tuổi trung niên… lẽ dĩ nhiên không giống y chang nhưng cô ta có nhiều nét làm tôi nhớ đến cô Hoa.
Cô Hồng làm thinh không nói gì.
Ăn trưa xong, lợi dụng lúc Hoàng nằm ngủ trưa một chút, cô lặng lẽ ra vườn cây có bóng mát của khách sạn mà hóng gió.
Thấy chị nhân viên hồi sáng đi ngang qua, cô hối hả kêu chị ta đến bên mình rồi ân cần hỏi han. Lúc đầu chị nhân viên hơi e dè, ngượng ngùng nhưng cô Hồng biết làm gì để lấy lòng người phụ nữ. Cô biểu chị ngồi xuống băng đá bên cạnh cô rồi hỏi thăm về cuộc sống của chị. Khi thấy cô khách thật sự quan tâm đến mình thì dần dần chị cũng tin tưởng và vui vẻ trả lời. Chị cho biết mình tên là Vân, chị rời gia đình lên đây làm việc để kiếm tiền thêm gửi về giúp gia đình. Chồng chị làm nghề nông rất vất vả.
Cô Hồng ân cần hỏi:
– Chị bao nhiêu tuổi?
– Dạ tui đã 37 tuổi.
Cô cười vui:
– Vậy là thua tôi 3 tuổi rồi. Như vậy phải kêu tui là chị xưng em mới đúng phải không?
Chị Vân lấm lét nhìn cô khách rồi cúi đầu nói:
– Dạ nếu chị cho phép thì em xin nghe lời.
Càng nói chuyện cả hai càng thấy tâm đắc với nhau dù địa vị trong xã hội của họ rất khác nhau. Tuy chị Vân chỉ có được một trình độ văn hóa bình thường nhưng cô Hồng rất hài lòng với tính cách đàng hoàng, chuẩn mực của nàng. Nét kín đáo và hiền lành của chị Vân cũng rất hợp với cô.
Nhìn cái bụng hơi căng đầy của người thiếu phụ, cô hỏi thêm thì mới biết là chị Vân đã có mang 4 tháng. Chị Vân cũng tâm sự với cô về cuộc sống chật vật của mình: Chị sống với gia đình nhà chồng, chồng cô là một nông dân chỉ biết cấm đầu mà làm việc, không quan tâm cho lắm đến cô và cũng vì cuộc sống tù túng đó mà cô xin được lên thành phố làm việc lấy cớ kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình.
Để tránh nói thêm về mình, chị Vân quay sang định hỏi cô Hồng vài câu thì cô đã thình lình hỏi trước:
– Em nghĩ sao về chồng của chị?
Chị Vân bất ngờ quá, luống cuống:
– Ảnh… đẹp trai… chị thật may mắn…
Thật ra thì hồi sáng, khi vừa vào phòng để đem thêm khăn tắm cho khách, khi thấy Hoàng chăm chú nhìn nàng, chị Vân đã thấy nóng mặt và lúng túng một cách không bình thường, thiếu điều làm rớt chồng khăn trên tay. Bây giờ do bất ngờ nàng đã thốt ra một câu trả lời mà nàng nhận ra ngay là quá lố nên nàng lật đật định lên tiếng xin lỗi, nhưng cô Hồng chận ngay lại mà tiếp:
– Anh Hoàng sau đó cũng khen em đó. Ảnh rất thích những người có ngoại hình như chị và em, ảnh ưa dáng người gầy, xương xẩu… mà lại lớn tuổi hơn ảnh. Tình ra thì… em cũng lớn hơn ảnh 8, 9 tuổi.
Thấy chị Vân đỏ mặt và bối rối một cách thảm hại, cô Hồng nói sang đề tài khác:
– Chị hơi tò mò nhưng mà… em được trả bao nhiêu lương khi làm ở đây?
– Dạ, em làm bán thời gian nên em chỉ có 900.000 ngàn. Khi đông khách thì khách sạn mới kêu em làm thêm, lúc đó em có hơn 1 triệu.
Rồi chị Vân xin phép đi vào vì còn phải tiếp tục công việc.
Suốt buổi, chị Vân cảm thấy lâng lâng vui… được một cô khách sang trọng chiếu cố đến mình và trò chuyện một cách thân thiện làm nàng không khỏi thấy hãnh diện và có cảm tình với cô khách. Bây giờ nàng cũng biết được là chồng cô ta trẻ hơn cô ta đến 12 tuổi, họ có vẻ rất khăng khít với nhau. Nghĩ đến người đàn ông đó làm cho nàng tự nhiên thấy nóng mặt, nàng không quên được cái nhìn kỳ lạ của anh ta hối sáng khi mới gặp lần đầu.
Đến chiều sau khi tan ca, chị Vân định ra về thì nàng nhìn thấy hai vợ chồng cô khách đang ngồi trên băng đá ngoài sân mà ngắm nhìn biển. Chị Vân chần chừ một lúc rồi không hiểu sao, chị lại tiến đến phía hai người.
Chị Vân chắp tay cúi nhẹ đầu:
– Em xin chào chị. Em về…
Cô Hồng vui vẻ đứng dậy nắm lấy tay của chị Vân:
– Ồ em xong việc rồi đó hả. Thôi em về nghỉ ngơi.
Khi chị Vân vừa quay đi thì cô nói vọng theo:
– Sáng mai, khi xong việc rồi thì đến phòng gặp chị nhe. Chị muốn hỏi em một chuyện.
Chị Vân cúi đầu lễ phép dạ rồi đi nhanh về nhà. Hồi nãy nàng kiếm cớ bước đến chào cô khách chỉ vì nàng muốn kiểm tra lại xem mình có còn bối rối khi đứng trước mặt người đàn ông đó nữa hay không? Nàng thắc mắc vì chưa bao giờ nàng có cái cảm nhận đó với bất cứ ai, ngay cả khi nàng vào xin việc ở đây và đứng trước người phó giám đốc điều hành với gương mặt lạnh lùng khó chịu.
Nhưng rồi khi đến trước mặt hai vợ chồng cô khách để chào hỏi, dù không nhìn người đàn ông một lần nào nhưng chị cũng cảm nhận được tia nhìn của anh ta và tim chị lại đập nhanh hơn bình thường. Chị hổ thẹn tự trách mình quá hồ đồ.