Chương 29: Triệu Bảo Sơn
Như thường lệ, mọi cuộc hẹn hò của Vũ và Hân hay những người đàn bà khác đều kết thúc trong khách sạn. Dù đã gần 11 giờ đêm, nhưng những âm thanh bạch bạch do mu đàn ông và háng đàn bà va đập vào nhau vẫn vang lên đều đều trong phòng. Hân quỳ trên giường, chổng đít ra sau để Vũ đóng vào theo thế doggy, tạo ra những tiếng kêu gợi dục vang vọng khắp phòng. Cả hai mồ hôi nhễ nhại, dù máy lạnh đã mở hết công suất, nhưng vẫn không thể hút hết toàn bộ cỗ mùi vị khó ngửi do dinh dịch và dâm thủy trộn lẫn.
“Ông xã… em sướng…”
Hân mê man gọi Vũ, bà sướng đến độ nói chẳng nên lời, bởi âm đạo đang bị cái buồi quỷ banh ra hết cỡ. Những viên bi thịt ma sát với thành âm đạo, kích thích toàn bộ những dây thần kinh cảm giác nơi vách thịt, khiến bà ngứa ngáy đến phát điên. Hân quỳ trên giường, mông không ngừng hất mạnh ra sau để cho con cặc của người tình chạm đến nơi sâu nhất, khiến cho cái đầu rùa của Vũ ép chặt cổ tử cung.
“Cho em hết này.”
Vũ thắt dái, tinh trùng chạy dọc nơi ống dẫn tinh, bắn ra từng đợt đặc kẹo nóng ấm. Âm đạo của Hân cũng thuận thế mà ra sức co bóp, cổ tử cung mở ra mút lấy lỗ tiểu của cái buồi quỷ, hút cho bằng sạch tinh hoa giống đực như thể đang thèm khát lắm vậy.
Vũ dùng hai tay bóp lấy bờ mông to bản trắng hồng của Hân kéo về phía mình, bên dưới ép chặt để con cặc xuyên thủng qua cổ tử cung, dùng đầu rùa lấp chiếm nơi tận cùng sâu thẳm của bà. Tinh trùng của gã xịt ra nhiều đến độ trào ngược cả ra ngoài, khiến Hân phiêu trong cơn sướng bất tận vì được thỏa mãn đến cùng cực.
“Nếu không uống thuốc tránh thai… chắc em sanh thêm đứa nữa cho mình mất.”
Hân nằm ngửa ra, xoay người lại ôm lấy Vũ, cảm nhận bãi tinh trùng đang chảy ra bên dưới mà yêu thương chọc ghẹo. Bà hôn hít người tình rồi để gã nằm đè lên người mình, tận hưởng cái cảm giác đê mê lên đỉnh mang lại. Vũ thì vẫn vậy, thằng này sau cơn sướng lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt nhạt nhẽo như thể đó là tất cả cảm xúc mà hắn có khả năng biểu đạt.
“Cưng ra nhiều quá.”
“Tại nhớ em thôi.”
Vũ đắp mền cho Hân, một tay gối đầu cho bà, tay còn lại dần di chuyển để mò mẫm cặp vú to tròn mềm mại cùng vòng eo thon thả đẫy đà. Khẽ vuốt ve khe bụng và rốn của Hân, Vũ hoàn toàn có thể cảm nhận được mầm mống sinh mạng mà mình gieo rắc đang bơi lội trong đấy.
“Tưởng quên em rồi chứ, bên cô Nhung vui quá đi mà đúng không?”
Vũ tạm thời chưa muốn nói chuyện của Yến với Như, gã chỉ ừ cho có rồi lại vuốt ve Hân khiến bà cảm nhận được sự quan tâm nồng ấm hậu cao trào. Khác với đàn ông, người phụ nữ nào cũng vậy, họ sau khi lên đỉnh đều muốn được bạn tình cẩn thận vuốt ve, thể hiện sự quan tâm chiều chuộng.
“Bé Hân của anh đáng yêu thế này, sao mà quên được?”
“Nói nghe nổi gai ốc… hì hì, người ta lớn thế này rồi còn bé bỏng gì nữa.”
Hân cười tít mắt, hôn tới tấp lên mặt Vũ mà nói:
“Em hơn anh tới 15 tuổi lận, làm mẹ anh còn được đó nha.”
“Có lớn cỡ nào thì vẫn là vợ anh thôi, cũng phải banh háng ra cho anh nện. Có gì mà tự hào?”
“Quỷ sứ, tối ngày chỉ biết mấy chuyện đó.”
Họ tiếp tục vờn nhau thêm một lúc rồi mới chia tay. Vũ đưa Hân về đến khu chung cư của bà rồi mới về nhà. Trên đường về, gã vẫn mãi suy nghĩ về những gì mà Dũng đã nhờ Hân truyền đạt. Có kẻ chú ý tới mình? Trần Vân Vũ cảm thấy bản thân trước nay hiếm khi bị ai ghét bỏ, thậm chí cho dù có người thật sự thù hận gã thì khi gặp phải cái gương mặt trơ cứng và thái độ hờ hững đó cũng chỉ biết thở dài bỏ qua. Gây sự với Vũ chẳng thà đi kiếm chuyện với cục đá.
Chuyện làm ăn kinh doanh của gia đình Vũ cũng có vài đối thủ, nhưng còn chưa đến mức phải lộ liễu thế này. Còn mấy ông chồng thì sao? Rất có thể là chồng của Bích hoặc Nhung thuê người theo dõi hòng xử lý mình. Nhưng Lâm và Tài thì liên quan gì đến việc này? Cái hội loạn luân kia Vũ cũng chưa từng tới, sao lại có mâu thuẫn được?
Mãi miên man suy nghĩ, Vũ bỗng nhiên cảm thấy rợn người và té nhào khỏi xe. Quỷ con từ bên trong cơ thể bất ngờ bay ra, dùng quỷ khí tạo thành một lớp màn chắn vây quanh những bộ vị yếu hại trên người Vũ trước khi chúng bị công kích bởi một luồng năng lượng bí ẩn.
“Có địch!”
Quỷ con thét lên rồi phóng ra thần thức dò xét xung quanh. Vũ trong tình trạng cảnh giới, tuy áo quần có hơi chật vật nhưng không hề bị thương. Té xe không thể khiến gã trầy xước, còn mấy đòn công kích bằng sóng năng lượng thì đều đã bị quỷ con cản lại.
“Quả nhiên anh bạn cũng là quỷ.”
Có tiếng người phát ra từ trong màn đêm, dần lộ diện trước ánh đèn đường leo lét. Vũ và quỷ con vẫn chưa giải trừ cảnh giới, trên tay họ đã sớm xuất hiện hai khẩu súng lục được tạo ra bởi quỷ khí, sẵn sàng lên đạn bất cứ lúc nào. Bốn khẩu súng P1911 do quỷ khí tạo thành có sức sát thương gần như súng trường bán tự động do được nâng cấp, đồng thời cũng vì được cấu thành từ các hạt vật chất năng lượng nên chúng có khả năng triệt tiêu năng lượng… nói cách khác, súng do quỷ khí hình thành có thể bắn chết mọi sinh vật mà súng của con người không làm được.
“Ngươi là ai?”
“Một người bạn.”
Triệu Bảo Sơn bước ra từ trong bóng tối, tỏ vẻ chân thành và áy náy với Vũ.
“Vừa nãy thử sức có hơi quá tay, anh bạn thông cảm.”
“Muốn giết người ta mà bảo quá tay?”
Quỷ con đớp chát lại ngay, nó nghiến răng giận dữ như muốn bắn chết cái tên trước mặt ngay lặp tức vậy. Đi theo Vũ bấy lâu, được hưởng lạc với vô số phụ nữ đẹp nên thành ra quỷ con đã đâm nghiện cái cảm giác khi chủ nhân làm tình, cho nên ai dám gây bất lợi cho Vũ thì cũng tức là đang ghẹo gan nó.
“Chuyện vừa nãy bỏ qua, ông giải phép cho hai người kia đi rồi chúng ta nói chuyện.”
Vũ không xung động như quỷ con, hắn bằng thị lực siêu phàm đã nhìn ra Lâm và Tài đang đứng sau lưng Triệu Bảo Sơn với ánh mắt vô hồn. Họ đang bị gã kiểm soát trí óc, Vũ không muốn tổn hại tới bạn của Nhân và Dũng nên mới chủ động lên tiếng, chứ thực ra cũng muốn bắn chết mẹ cái tên trước mặt lắm rồi.
“Họ là thành viên của hội, sao tôi lại có thể hại họ được chứ?”
“Nói vậy là muốn giữ con tin?”
Vũ vừa nói xong liền đồng loạt xả đạn cùng với quỷ con, tiếng súng giòn giã vang lên khiến không gian yên ắng xung quanh bị phá nát. Tưởng như Lâm, Tài và Triệu Bảo Sơn sẽ bị cơn mưa đạn ấy xé ra thành từng mảnh… nhưng không… trước mặt Bảo Sơn đã có một lớp màn chắn do quỷ khí hình thành cản lại toàn bộ đạn.
“Cậu nóng tính quá.”
Triệu Bảo Sơn búng tay, Lâm và Tài bắt đầu di chuyển một cách mờ mịt về phía trước, trên tay họ là hai thanh đao do quỷ khí tạo thành. Vũ bị hai người tập kích bất ngờ nên vất súng lui về sau, tạo ra một cây thương dài quét ngang hòng đánh bay họ ra xa. Nhưng Lâm và Tài không ngờ lại nhảy lên đứng trên cây thương, lặng lẽ nhìn Vũ như đang ngắm nhìn một con giòi dơ bẩn. Triệu Bảo Sơn đứng từ xa điều khiển Lâm và Tài, biến họ thành 2 con quỷ binh với sức chiến đấu cơ bản. Tuy sức mạnh và tốc độ đều kém xa một quỷ tướng như Vũ, nhưng kỹ thuật chơi đao thì lại tựa như một cao thủ hàng đầu của quỷ giới vậy.
Lâm và Tài vung đao chém tới tấp, liên tục bay nhảy qua các tán cây, ép cho Vũ phải lùi lại không ngừng. Võ công của Vũ không cao, hay không muốn nói là gà mờ, trước nay chỉ biết dùng quỷ khí và sức mạnh cơ thể lấn áp kẻ khác nên khi so thực chiến với hai con rối quỷ binh, có kỹ năng đao pháp của một con quỷ tướng cao cấp thì hơi bị thua thiệt.
“Song Túc Đao Trận? Ngươi là người của Sư Hống binh đoàn?”
Quỷ con nhìn cách mà Triệu Bảo Sơn thi triển đao pháp thông qua Lâm và Tài thì đã nhận ra thân phận của đối phương.
“Không ngờ vẫn còn người nhận ra loại đao pháp này.”
Triệu Bảo Sơn cười khổ, hai tay bắt ấn điều khiển Lâm và Tài lui lại. Vũ cũng mượn cơ hội đó xả hơi, gã nhìn quỷ con đang băn khoăn thì chợt hiểu ra chút chút. Quỷ con vốn do Asmodeus ban tặng, sinh ra từ tính tách và tư duy của Vũ, nhưng lại có mọi hiểu biết về địa ngục. Cho nên thứ có thể làm nó chột dạ thì thường là khá nghiêm trọng.
“Binh đoàn Sư Hống… vốn chẳng hề nổi bật nếu so với con số hàng triệu binh đoàn tự do của địa ngục, hay là 49 binh đoàn hùng mạnh dưới trướng 7 vị Quỷ Vương. Nhưng thứ khiến nó trở nên nổi danh chính là sự kiện đảo chính 1200 năm trước ở địa ngục. Cái binh đoàn chết tiệt này lúc đó không ngờ lại dám chủ động ám sát chúa quỷ Belphegor khi ngài ấy đang trong trạng thái ngủ say để phản lão hoàn đồng.”
Quỷ con dần trở nên căng thẳng, Vũ một lần nữa triệu hồi ra một khẩu súng trường khác trong trạng thái sẵn sàng.
“Vậy là cũng hơn nghìn năm rồi.”
Triệu Bảo Sơn thều thào, gã búng tay khiến Lâm và Tài quay lưng đi thẳng một mạch rồi đối diện với Vũ và quỷ con, hoàn toàn không chút địch ý.
“Nếu ta nhớ không lầm thì binh đoàn Sư Hống đã bị các đại thống lĩnh dưới trướng Belphegor đánh cho tan xác rồi cơ mà, ngươi sao lại có thể xuất hiện ở nhân gian?”
“Chuyện dài lắm, có hứng thú sang chỗ ta bàn không?”
“Không cần thiết.”
Vũ giương súng lên chuẩn bị bắn, nhưng Triệu Bảo Sơn đã lộ ra con bài tẩy của mình. Lâm và Tài đi được một lúc thì quay lại, trên vai họ lúc này chính là Yến và Như đang hôn mê bất tỉnh.
“Có hứng thú nói chuyện chưa?”
Đến bước này thì Vũ buộc phải thuận theo ý đối phương, chẳng qua gã vẫn đang chờ một cơ hội phản kích. Phần quỷ con thì sớm đã liên lạc với Asmodeus, cũng chẳng biết khi nào thì cái tên vua lêu lổng đó mới chịu trả lời. Bất quá, thứ làm nó ngạc nhiên hơn cả chính là…
“Vũ… từ khi nào mà mày có cảm xúc vậy?”
“Cảm xúc gì cơ?”
Cả hai truyền âm cho nhau, đi theo sau Triệu Bảo Sơn về nơi ở của hắn. Đó là một căn biệt thự xa hoa cách ngoại thành không xa.
“Ý tao là… sao mày lại có thể chọn cách thỏa hiệp để cứu 2 con bé kia? Chẳng phải mày vẫn còn vướng cái chứng vô cảm kia sao? Hai đứa kia bị bắt thì liên quan gì tới mày? Chẳng qua cũng chỉ là hai cái lồn, muốn bao nhiêu mà chẳng có?”
“Tao cũng không biết đâu.”
Vũ bất ngờ suy nghĩ cặn kẽ, có vẻ như quá trình lấy lại cảm xúc đã có chút tiến triển rồi. Ít nhất thì giờ đây gã cũng đã có thể biết cách đưa ra lựa chọn ổn thỏa để không phải hi sinh bất cứ ai.