Phần 23
Như lần nọ…
Bữa sáng thứ hai, khi tôi và con Lan đang xuống lầu để đi ăn sáng thì con Lan nhìn thấy người nhân viên dọn phòng bước ra từ một căn phóng. Bà ta hấp tấp thiếu điều đụng vào con Lan. Ngay lập tức bà ta rối rít xin lỗi. Đó là một người đàn bà lớn tuổi, ít nhất gần 70. Bà ta vừa nhỏ con, vừa ốm trông giống như đứa con nít! Chỉ có gương mặt là nhìn có vẻ « đẹp lão », rất ấn tượng.
Con Lan vừa trấn an bà già, vừa tò mò hỏi với cái tính thẳng thừng của nó:
– Ủa, ngoại già rồi mà vẫn còn phải đi làm hay sao?
Bà già cười cười:
– Ừ phải đó, không đi làm thì lấy tiền đâu mà sống?
Lúc đó tôi đang đói bụng nên tôi kéo con Lan xuống lầu, nó đành phải chạy theo tôi, nó cằn nhằn:
– Tôi vẫn muốn nói chuyện chơi với bà ta mà…
– Cô mất thì giờ với mấy bà già đó.
Con Lan gân cổ:
– Ông phải trân trọng người già chứ!
– Thôi mà, người già, nhất là mấy bà già, qua 60 tuổi thì không còn giá trị gì nữa!
Chỉ là câu nói giỡn nhưng tôi không ngờ là câu nói đó đã làm tôi nhanh chóng phải hối tiếc.
Trong bữa ăn sáng, tôi thấy con Lan cứ tư lự. Tôi hỏi nó thì nó nhìn tôi với ánh mắt khác lạ làm tôi hơi hoang mang: Tôi nhớ đến những lần tôi và nó cự cãi với nhau thì nó có cái ánh mắt đó.
Khi ăn xong thì con Lan lạnh lùng nói với tôi:
– Hôm nay tôi vừa nghĩ ra điều kiện thứ 2 với ông.
Nhìn nó và nghe giọng nó của nó mà tôi lạnh xương sống! Tôi e dè hỏi:
– Điều kiện thứ hai? Là… là gì vậy?
– Ông nói mấy phụ nữ ngoài 60 tuổi không còn giá trị gì nữa… vậy tôi muốn ông phải chinh phục được người đàn bà hồi nãy và làm tình với bà ta trước khi chúng ta ra về ngày mai.
Tôi sững sờ há miệng không nói được lời nào. Con Lan chế nhạo:
– Điều kiện của tôi rất dễ đối với một người hào hoa như ông mà! Ông chinh phục được hàng tá phụ nữ thì chuyện này dễ như trở bàn tay, đúng không?
Về phòng tôi cực kỳ hoang mang, tôi vừa chửi thầm đứa con gái quỷ quái, vừa tự trách mình lại bị lép vế trước đứa con nít miệng còn hôi sữa! Bây giờ trước tình huống này thì phải làm sao đây? Làm sao mình có thể tán tỉnh bà già 70 tuổi cho được? Một người phụ nữ « quá date », quá hạn sử dụng, lại quê mùa, ngô nghê?
Tôi ôm đầu bực bội… nhưng một lời hứa là một lời hứa! Thay vì chửi đổng thì bây giờ phải tìm cách mà giải quyết vấn đề!
Tính đi tính lại, tôi thầm nghĩ trước hết phải nói chuyện thẳng thắn với « oan nghiệp » của mình rồi sẽ tùy cơ ứng biến.
Cùng lúc có tiếng gõ cửa và bà Tư bước vào xin được dọn dẹp căn phòng. Nhận ra bà già hồi sáng, tôi nhanh nhảu mời bà ngồi rồi kiếm cớ hỏi chuyện linh tinh. Thấy người khách lịch sự và sốt sắng, bà Tư vui vẻ kể cho tôi nghe về bà. Thật ra bà chỉ đến làm việc tại khách sạn này cho một tháng mà thôi: Con dâu của bà có chân trong khâu tạp vụ, nhưng do nó mang bầu và chờ sanh nên nó xin được nghỉ và chính nó cũng đề nghị mẹ chồng nó đến thay thế nó trong thời gian nó nghỉ. Nhà nghèo nên bà Tư chấp nhận ngay, vì nếu không có thu nhập từ phía đứa con dâu thì gia đình sẽ gặp khó khăn ngay.
Nhà chỉ có 4 nhân khẩu: Bà Tư, hai vợ chồng con trai bà và đứa con đầu lòng. Hỏi ra thì biết chồng bà Tư đã chết từ lâu.
Tôi cũng cố hết sức tạo niềm tin cho bà Tư và khi thấy mình đã đạt được mục tiêu, tôi mới nói:
– Tình cảnh của Ngoại làm cho con rất cảm thương, con muốn giúp cho Ngoại về mặt tài chính, Ngoại nghỉ sao?
Bà Tư trố mắt ngạc nhiên: Tại sao lại có chuyện khó tin nay? Người đàn ông bảnh trai, thân thiện này muốn giúp mình? Bà liếc mắt nhìn người đàn ông mà thầm nghỉ: « Cậu này trông rất đàng hoàng, không có vẽ gì là đùa cợt với mình! ».
Tôi lại hỏi:
– Ở đây họ trả lương Ngoại bao nhiêu?
– 700.000 Đồng một tháng.
– Con muốn tặng Ngoại ba triệu đồng.
Bà Tư thiếu điều té ngửa! Số tiền kếch xù đó chưa bao giờ bà được nắm trong tay. Bà nghĩ ngay là với số tiền đó Bà có thể lợp lại mái tôn sau nhà và nhiều món khác nữa.
Thấy Bà Tư ngồi im như tượng gỗ, tôi lo lắng không biết là mình có đánh sai nước cờ không, tôi vội vàng nói tiếp:
– Nếu Ngoại thấy cần thì con sẽ đưa Ngoại 4 triệu.
Bà Tư rối rít:
– Tui không dám nhận đâu, số tiền lớn quá. Tui sẽ phải mang nợ đối với cậu suốt đời…
Tôi không khỏi cười thầm: « Với số tuổi của Bà, chắc cũng không còn bao lâu đâu! »
Tôi cười hiền hòa:
– Ngoại đừng lo, Ngoại sẽ không mang nợ đâu… vì con có đặt điều kiện! Nếu Ngoại chịu theo điều kiện thì đây là cuộc trao đổi sòng phẳng, không ai nợ ai hết ».
Bà Tư hối hả:
– Nếu điều kiện không ngoài tầm của tui thì tui chịu ngay.
– Điều kiện hoàn toàn nằm trong tay Ngoại, Ngoại có toàn quyền quyết định.
Bà Tư hăng hái cười:
– Như vậy thì tui chịu ngay. Điều kiện của cậu là gì?
– Con phải nói trước vài điều về con cho Ngoại hiểu con hơn. Tính con rất thoáng, không câu nệ điều gì, cái gì thích thì muốn làm, không sợ ai dị nghị hết. Và cũng nói thật tình cho Ngoại nghe là con rất thích đàn bà, phụ nữ.
Bà Tư thở dài: « Như vậy là cậu này may mắn lắm! Hồi còn chồng mình, ông ta cũng thích chuyện chăn gối, hai vợ chồng vui vẻ biết bao nhiêu! Tiếc thay là chồng mình mất sớm, bắt mình hiu quạnh từ mấy chục năm nay. Cậu này bảnh trai, lịch thiệp thì chắc cậu ta có khối nhân tình. Cậu ta đi cùng cô gái trẻ, không biết họ là gì với nhau? »
Tôi chậm rãi nói tiếp:
– Con quen biết và liên hệ nhiều phụ nữ nhưng…
Thấy tôi ngưng, Bà Tư tò mò:
– Cậu kể cho tui nghe tiếp đi.
– Con liên hệ nhiều người phụ nữ đủ mọi lứa tuổi, thành phần nhưng chưa bao giờ con có dịp quan hệ với một người phụ nữ có tuổi… như Ngoại.
Bà Tư giật mình, bàng hoàng. Bà lúng túng cúi đầu không biết là mình có nghe rõ hay không!