Phần 9
Vừa thấy Khánh mở cửa bước vào trong nhà, Ngọc đon đả chạy ra đón anh. Định hỏi tình hình thế nào nhưng thấy khuôn mặt Khánh biểu lộ sự tức giận thì Ngọc cũng hình dung ra được kết quả. Ngọc tế nhị không hỏi ngay, để cho Khánh vào nhà rồi xuống bếp pha một cốc nước mát cho anh. Khi bê cốc nước lên nhà, vừa đặt xuống bàn thì Khánh chửi thề:
– “Bố với chả con! Đéo bằng người dưng.”
Ngọc ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng hỏi khẽ:
– “Bố không đồng ý hả anh?”
Khánh làu bàu với sự tức giận:
– “Đã nói rồi, chưa chắc ông ấy đã đồng ý đâu. Nhưng anh tức là cái thái độ của ông coi thường anh.”
Ngọc thở dài một tiếng như tiếc nuối cho một cơ hội đổi đời của hai vợ chồng. Thấy Khánh giận ông Kha, Ngọc cố xoa dịu:
– “Chắc bố có lý do của bố. Để mai em gặp ông nói chuyện lại xem thế nào.”
Khánh bĩu môi nói giọng bỡn cợt:
– “Con đẻ của ông mà ông ấy còn không chịu bỏ tiền ra huống chi con dâu. Gặp làm gì cho phí thời gian.”
Khánh đứng dậy đi xuống dưới quán gần nhà làm cốc bia cho hạ hỏa, chợt quay người lại nói tiếp với Ngọc một câu rồi mới đi ra cửa:
– “Ờ mà em cứ thử đi, vì anh chắc gì đã là con đẻ của ông ta.”
Liên đi chầm chậm xuống từng bậc cầu thang do chiếc quần bò chật chội hơi khó bước. Đến công sở Liên luôn ăn mặc giản dị với quần dài áo sơ mi để tránh điều tiếng. Nhưng có lẽ đã là một người đẹp thì việc bà có mặc thứ gì đi chăng nữa vẫn toát lên được vẻ quyến rũ lạ thường. Những gã đàn ông làm ở quận cầu giấy lúc nào cũng bị nhức mắt và chảy nước miếng mỗi khi nhìn vào hàng cúc áo căng lên vì bộ ngực quá khổ bên trong. Liên biết điều đó và bà chỉ mỉm cười hãnh diện. Liên thích cánh đàn ông ai cũng phải trầm trồ liếc mắt mỗi khi bà đi qua họ. Và hôm nay Liên đoán không biết sẽ có bao nhiêu con mắt dán chặt vào mông mình vì chiếc quần jean bó sát làm cho bộ mông của bà trở nên căng thẳng quá mức. Liên cười một mình khi nghĩ đến điều đó và nó làm cho bà cảm thấy vui vẻ mỗi khi bước chân ra khỏi nhà. Bà luôn yêu đời, yêu bản thân, yêu vóc dáng của mình, và đặc biệt yêu cả những người đàn ông tuyệt vời.
Xuống dưới nhà, Liên hỏi người giúp việc:
– “Ông Kha đi làm rồi phải không em?”
Người giúp việc tên Tuyến lễ phép trả lời:
– “Vâng, ông ấy đi lâu rồi và không ăn sáng. Chị ăn luôn nhé để em làm bát bún cho chị?”
– “Thôi chị cũng không ăn đâu vì chị đang cố giảm cân. Chị đi làm luôn, em ở nhà nhé.”
Liên tìm đôi guốc quai hậu đi vào chân rồi đứng ngắm nghía mình một lần nữa xem có điểm nào đáng chê không. Thấy hài lòng, Liên đi ra cửa và chợt quay lại dặn dò người giúp việc:
– “Tối nay ông Kha đi ăn tiệc nên không về ăn cơm đâu. Em nấu thứ gì đó nhẹ nhàng cho hai người thôi nhé.”
– “Dạ vâng.”
Liên mỉm cười với cô ta rồi đi ra ngoài. Bỗng bà quay lại khi cô ta gọi:
– “Chị ơi!”
– “Có chuyện gì vậy em?”
Tuyến bẽn lẽn cúi đầu dường như có điều gì khó nói.
– “Có chuyện gì thì cứ nói ra, nhanh lên để chị còn đi làm.”
Tuyến tay cầm chiếc vạt áo vân vê, mặt ngẩng lên ấp úng nói:
– “Dạ, em xin phép chị hôm nay cho em ra ngoài chừng mấy tiếng được không?”
Liên hơi ngạc nhiên vì Tuyến không có họ hàng, người quen ở thành phố. Liên tò mò hỏi:
– “Được mà em. Nhưng em có thể nói cho chị biết em đi đâu được không? Vì chị lo cho em bởi đường xá em không biết.”
Tuyến định nói dối nhưng sợ Liên phát hiện ra vì bà là người rất tinh trong mọi vấn đề.
– “Dạ, em muốn đến chỗ bác sĩ để khám phụ khoa chị ạ.”
Liên thở dài vì biết cô ta đã có vấn đề gì đó không ổn. Bà nhẹ nhàng hỏi:
– “Em bị làm sao mà phải khám? Nói cho chị biết để chị chỉ cho chỗ đến khám, chứ không khám lung tung được đâu.”
Tuyến lại cúi đầu e thẹn và phải mất vài giây mới nói ra được:
– “Em… em… không hiểu sao lại bị chảy máu ở… vùng kín.”
Liên lại thở dài lần nữa khi nghe Tuyến nói ra bệnh. Bà định hỏi nguyên nhân nhưng chợt nhớ ra nên không hỏi nữa. Liên hiểu tại sao cô ta bị như vậy và bà cũng cảm thấy thương xót. Liên mở túi xách ra, lấy một ít tiền và viết gì đó vào một mảnh giấy rồi đưa cho Tuyến:
– “Em gọi một chiếc taxi, bảo họ chở em đến địa chỉ này. Đến nơi em vào hỏi chị tên là Vân và bảo em là em chị Liên. Chị ấy là bạn học của chị và có chuyên môn rất tốt. Khám xong rồi gọi taxi chở về nhà, đừng đi lung tung rồi lại lạc.”
– “Dạ vâng, em cảm ơn chị nhiều.”
Liên mỉm cười thân thiện rồi dắt chiếc xe Vespa cổ kính ra khỏi cổng nhà. Vừa đi được vài mét thì Liên nghĩ thầm: “Lồn mình vậy là đã to quá rồi.”
Tại trụ sở quận cầu giấy, Liên đang chăm chú xem một đơn khiếu nại của người dân thì có tiếng gõ cửa.
– “Mời vào!”
Cánh cửa mở ra, một thanh niên cao ráo đẹp trai và phong trần trong chiếc quần bò áo phông bước vào. Liên nhận ra người quen, bà thích thú thốt lên:
– “Ôi Tuấn đấy à! Cháu về nước khi nào vậy?”
Người thanh niên tên Tuấn mỉm cười đi đến bên chiếc làm việc của Liên và hai người trao nhau một cái ôm thân thiết. Khi Tuấn buông tay ra thì Liên vẫn cảm nhận được mùi nước hoa của giống đực thoang thoảng phát ra từ người cậu ta.
– “Cháu mới về được mấy hôm thôi. Hôm nay cháu qua chỗ bố có chút việc và tiện thể qua chào cô.”
Tuấn 28 tuổi, đẹp trai và là con của ông Tỷ, chủ tịch quận cầu giấy. Mọi người hay gọi là Tuấn tiền Tỷ với hàm ý ghép tên của ông bố vào. Vì có bố làm cao nên Tuấn thừa tiền để chơi bời trụy lạc. Thấy thằng con ở nhà phá quá, sợ điều tiếng nên ông Tỷ ép thằng con phải ra nước ngoài du học. Vừa có tiếng con trai học ở nước ngoài, vừa đỡ đau đầu mỗi khi nghe tin nó gây ra vụ gì đó.
Hai người nói chuyện có vẻ rất thân thiết như là rất quý nhau. Thực lòng ngày trước Liên cũng quý Tuấn cho dù thiên hạ không thích cái vẻ cao ngạo coi trời bằng vung của anh ta. Với Liên thì đơn giản là cậu ta chẳng gây ảnh hưởng gì đến mình. Ba năm không gặp, Liên công nhận Tuấn rất khác, trông rất đàn ông và có thừa chất nam tính để quyến rũ đàn bà. Liên chợt hỏi về đời tư và bà hơi cựa vai vì mỏi:
– “Thế cháu đã có ý định lấy vợ chưa? Thằng Khánh nhà cô năm ngoái lấy vợ rồi đấy.”
Tuấn có vẻ rất kinh nghiệm, chỉ cái cựa vai của Liên thôi mà hắn ta đi thẳng ra đằng sau, thản nhiên đặt hai bàn tay vào hai khửu vai… nhẹ nhàng nắn bóp.
– “Dại gì lấy vợ sớm hả cô. Cháu vẫn còn trẻ mà. Giờ phải lo công việc thế nào đã chứ.”
Liên ngẩng mặt lên mỉm cười khoe hàm răng trắng muốt và đều tăm tắp. Bà đang tự hỏi hành động của Tuấn và nghĩ rằng đó chỉ là sự vô tư chứ không phải ý đồ.
– “Sớm gì nữa hả thằng cháu? Cũng 28 hay 29 rồi còn gì. Lấy vợ đi để bố mẹ yên tâm. Cứ lông bông rồi ông bà lại lo.”
– “Cháu giờ khác ngày xưa rồi cô ơi. Lấy vợ thì cũng phải tìm thấy người hợp hợp chứ cô.”
Liên hơi xao động vì cảm thấy dễ chịu thực sự khi đôi bàn tay Tuấn đang lướt trên vai mình một cách mềm mại. Nói đến chuyện lấy vợ, bà trêu hắn:
– “Đẹp trai, phong độ, lại con của ông chủ tịch quận thì khó gì để kiếm được người vợ ưng ý nhỉ?”
– “Những người như vậy lại khó tán phết đấy cô ạ. Cô đừng tưởng dễ.”
Liên như không tin, bà ngẩng mặt lên mỉm cười nhìn Tuấn để nói thì thấy ánh mắt cậu ta tránh đi chỗ khác.
– “Thằng cháu của cô nổi tiếng một thời mỗi lần đi chơi là một người đẹp bên cạnh cơ mà.”
Tuấn đang có chút xấu hổ vì bị Liên bắt quả tang đang cúi nhìn vú bà ta. Vừa nãy lúc vào, nhìn đối diện Tuấn đã hơi ngại cho đôi mắt của mình vì hai bầu vú căng mọng trong lớp áo sơ mi của Liên cứ phơi bày trước mặt. Bây giờ đứng từ đằng sau, chỉ cần cúi đầu là Tuấn thấy rõ luôn tòa tháp đôi đẹp mê hồn. Hai bầu ngực tròn trịa phập phồng trong chiếc áo lót mỏng đã làm Tuấn nóng ran người, tim đập hơi nhanh một chút. Tuấn cũng đã từng nghe đồn bà Liên hơi lẳng lơ và có cặp kè kín đáo với vài người trong trụ sở quận. Vẻ tự nhiên dường như đã mất đi, thay vào đó là sự ấp úng bởi nhục dục đã xuất hiện.
– “Thời đó hết rồi cô ơi. Cháu cũng không thích thế nữa.”
Liên cảm nhận bàn tay của Tuấn hơi đi xuống một chút nhưng bà không bận tâm bởi chúng đang đem lại cảm giác lâng lâng trong người.
– “Thế là gu của thằng cháu thay đổi rồi đấy à?”
Thấy Liên không phản đối khi bàn tay dần đưa xuống phần ngực trên, Tuấn bạo dạn tán tỉnh:
– “Vâng, gu của cháu giờ hơi mặn cô ạ.”
Liên hiểu ý cậu ta, bà cười rồi ngẩng mặt nhìn đôi mắt Tuấn và bà nhận ra sự thèm khát trong đôi mắt ấy. Liên giữ hai tay Tuấn không cho thám hiểm nữa, dù gì một người kinh nghiệm như bà không thể dễ gục ngã trước một cậu thanh niên chưa vợ. Liên muốn mình là người dẫn dắt chứ không phải cậu ta.
– “Thôi được rồi cháu. Cô cảm ơn, thật là dễ chịu.”
Điều Liên không ngờ là Tuấn lại quá liều, quá bản lĩnh và trong giây lát cậu ta đã khiến bà bị lung lay. Tai Liên cảm thấy hơi thở cậu ta phả vào và sau đó là giọng nói nhỏ nhẹ có phần hơi khàn đi:
– “Cháu có thể mời cô bữa tối hôm nay được không? Cháu nghĩ cháu với cô còn rất nhiều chuyện để hàn huyên.”
Liên thích mẫu đàn ông phải mạnh mẽ như vậy, đểu cũng được miễn là gợi tình như thế. Và Liên đã không thể từ chối lời mời mà có lẽ bà biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Liên cười một mình khi Tuấn đã ra khỏi phòng. Hai chân bà hơi khép lại vì cửa mình có chút râm ran khó chịu. ” Cậu ta cũng đáng để mình phiêu lưu một chuyến đấy chứ.” Liên nghĩ thầm và mỉm cười nhớ đến hai từ ” hàn huyên”. Mùi nước hoa của Tuấn vẫn còn chút phảng phất xung quanh khiến Liên muốn ngửi mãi vì đó là mùi thơm quyến rũ. Liên thầm liên tưởng cơ thể cậu ta chắc còn thơm hơn thế.
Chiếc xe audi A4 bóng loáng màu đen đi chầm chậm vào một khu chung cư tồi tàn trong thành phố. Chiếc xe dừng lại ở một chỗ vắng vẻ và nhìn vào trong thì thấy có hai người đàn ông lịch lãm trong bộ đồ comple. Người cầm vô lăng với bộ ria mép rậm được tỉa tót gọn gàng quay sang người kia nói:
– “Đến nơi rồi anh. Tòa nhà trước mặt đó. Tầng 4 số nhà 42. Họ mới chuyển về đây được hơn 1 tháng. Người chồng hiện đang ở tận Tuyên quang và ít nhất hai hôm nữa mới về. Anh cứ yên tâm.”
Người đàn ông kia gật đầu hài lòng khi nghe như vậy. Ông ta đưa mắt nhìn tòa nhà một lúc rồi quay sang bảo người lái xe:
– “Chú vất vả rồi, thôi cứ về trước đi không phải đợi anh đâu. Khi nào về anh sẽ gọi taxi.”
Nói xong người đàn ông mở cửa bước ra khỏi xe và đi thật nhanh vào tòa nhà như sợ ai đó trông thấy. Khi bóng dáng ông ta mất hút vào trong thì chiếc xe từ từ quay đầu và dần dần biến mất theo.
Đừng chân trước cửa nhà ghi số 42, người đàn ông bình thản bấm chuông. Đứng chờ chưa được 30 giây thì cánh cửa khẽ hé ra và một cô gái chừng hai ba hai tư tuổi, tay bế một đứa con xuất hiện. Nhận ra người đàn ông, cô gái hoảng hốt vội đóng cửa thật nhanh nhưng bất thành. Cánh tay khỏe mạnh của người đàn ông đã nhanh hơn, kịp đẩy cánh cửa vào bên trong không cho đóng lại. Một tay bế con nhỏ, một tay không thể chống được nên cô ta đành buông xuôi và thốt lên:
– “Chú! Sao chú còn tìm cháu làm gì?”
Người đàn ông lừng lững vô tư bước chân vào bên trong và ông ta đóng ngay cửa lại để hàng xóm không ai thấy. Ông ta trả lời cô gái với giọng điệu bình thản:
– “Ta đến đây để thăm đứa bé. Vì nó là con gái của ta.”
Cô gái như sợ điều đó nên đáp lại bằng một giọng gay gắt:
– “Chú đã hứa là sẽ không đả động gì đến con bé rồi cơ mà. Và chú hứa sẽ để vợ chồng cháu được yên.”
Vẫn sắc thái bình thản, người đàn ông nhìn cô gái đang sợ hãi, ông đưa tay lên vuốt tóc cô ta nói nhẹ giọng:
– “Ta hứa, cháu cứ yên tâm điều đó. Chú chỉ muốn thăm đứa bé một chút thôi rồi chú sẽ ra khỏi đây.”
Cô gái gạt tay người đàn ông ra khỏi đầu mình. Đứa bé mới gần 1 tuổi trên tay cô ta bỗng khóc rống lên vì bị hai người đánh thức. Cô gái hoảng hốt vội nựng con nhưng càng nựng thì nó càng khóc to hơn.
– “Chắc con đói rồi, cháu cho nó ăn đi.”
Người con gái đưa mắt nhìn ông ta một cái vì xưng hô đứa bé bằng từ con rất tình cảm. “Dù sao thì ông ta cũng là bố nó.” Cô gái nghĩ thầm như vậy và không còn đuổi người đàn ông như trước. Cô ta ngồi xuống ghế và vô tư vạch áo lên để cho con bú. Đứa bé ngậm lấy ti mẹ mút chùn chụt và im re không khóc nữa. Đưa mắt nhìn người đàn ông đứng giữa nhà, cô gái nói khẽ vì sợ đứa bé giật mình:
– “Chú nhìn thấy đứa bé rồi đấy. Giờ chú có thể về.”
Người đàn ông dường như mặc kệ cô gái nói gì, ông ta ngồi xuống bên cạnh và rút ví ra lấy một tiền. Tay cầm chừng hơn mười triệu, người đàn ông đặt số tiền đó lên bàn và nhìn sang cô gái khẽ thầm thì:
– “Không nhiều, nhưng cũng đủ để cho cháu mua sữa mua bỉm cho con trong vòng một hai tháng.”
– “Chú cất tiền đi. Vợ chồng cháu có đủ tiền để nuôi đứa bé.” – Cô gái từ chối.
– “Chú đâu có cho bố mẹ nó, chú cho đứa bé. Nó là máu mủ của chú, cháu không thể ngăn cấm điều đó.”
Cô gái im lặng vì không thể đôi cô lại lý lẽ của người đàn ông. Nhìn ánh mắt ông ta đang chĩa vào vú mình, cô gái chợt xấu hổ quay người. Một lúc sau, thấy đứa bé đã ngủ say, cô gái bèn bế nó đi vào trong buồng và đặt xuống cái nôi. Cô gái có vẻ cũng bớt sợ vì người đàn ông đến đây không có dã tâm chiếm đoạt đứa bé như cô đã nghĩ. Quay trở ra bên ngoài, cô ta giật mình khi người đàn ông đứng thu lu ngay lối ra vào. Sợ hãi, cô ta lắp bắp hỏi:
– “Chú còn muốn gì nữa mà chưa về?”
Người đàn ông nhích lại gần, mắt nhìn thẳng vào cô gái và tia xuống nhìn chỗ ngực nơi mà chiếc áo phông loang lổ vì sữa rỉ ra. Nuốt nước bọt lại, người đàn ông đưa tay lên vuốt ve gò má cô gái trẻ và nói:
– “Chú không thể quên được và chú nghĩ cháu cũng vậy.”
Cô gái gạt bàn tay đó ra nhưng vô tình lại rơi xuống ngực. Cô ta sợ sệt lắp bắp:
– “Chú đang nói gì vậy?”
Người đàn ông bình thản lướt những ngón tay trên quả đồi nhô lên, giọng của ông ta bắt đầu dâm dê:
– “Chú đang nói là chú đã từng làm cho cháu sướng phải không? Chú cá là sau những lần đó thì cháu không thể thỏa mãn được với người chồng nhỏ bé.”
Cô gái thu mình lại sợ sệt nhưng cũng không dám phản ứng vì ông ta nói quá đúng. Thấy hơi thở phả gần vào mặt, cô gái ngẩng mặt lên van xin:
– “Đừng chú. Đừng làm vậy, cháu sợ.”
Người đàn ông đưa miệng tiến sát vào môi cô gái, ông ta nói khẽ như đang rót mật vào tai:
– “Chú đâu có làm cho cháu sợ. Chú chỉ làm cho cháu sướng thôi mà.”
Cô gái hoảng hốt khi thấy miệng và lưỡi của người đàn ông đã áp vào miệng mình. Cô ta chống chả bằng cách dùng tay cố đẩy thân hình vạm vỡ của ông ta ra nhưng càng kháng cự thì thân hình cô càng bị dí chặt vào tường. Trong lúc giằng co, bỗng cánh tay cô gái bị nắm chặt và kéo thẳng xuống dưới. Cô gái giật mình thấy bàn tay nắm ngay phải cục gì bằng thịt cứng đơ, và to như ống sắt. Đã từng trải qua hai người đàn ông nhưng cô gái phải thừa nhận con cặc của ông ta thật vĩ đại, thật ít người có. Hai con chim trước, bàn tay cô có thể nắm trọn cả chiều dài. Nhưng với con chim này, cô gái thấy bàn tay mình mới nắm được một nửa. Đứng thở hổn hển, bốn mắt nhìn nhau và con cặc to đùng to đoàng như có nam châm khiến bàn tay của cô gái không thể buông ra. Cô vừa vuốt nhẹ thì người đàn ông gầm lên sung sướng và ghì chặt lấy cô để hôn. Khốn nạn là cô gái đã buông lỏng cơ thể để hôn lại lão ta. Hai cái lưỡi cuốn chặt lấy nhau trong cái đê mê của nhục dục. Chiếc áo phông bỗng chốc bị vén lên và cô gái ưỡn người ra phía trước để bàn tay ông ta vồ vập nắn bóp hai bầu vú. Từng giọt sữa nhỏ li ti bắt đầu rỉ ra từ hai chiếc núm và thật nhanh đã có cái miệng tham lam áp vào để hứng. Cô gái rên khẽ khi đầu ti bị kích thích. Cô ngửa cổ lên trần nhà khẽ than: “Chồng ơi, em lại có lỗi với anh rồi.”
Cùng thời gian đó, cũng tại một khu chung cư, nhưng là một khu chung cư hoa lệ hơn chỉ dành cho những người có tiền. Chiếc xe audi A4 màu đen giảm tốc độ và từ từ đỗ ở một chỗ khuất mà ít người qua lại. Ngồi trong xe vẫn là người đàn ông với bộ ria mép rậm rạp. Ông ta vừa nghe nhạc vừa gõ những ngón tay vào chiếc vô lăng có vẻ rất yêu đời. Sau đó ông ta giơ ngón tay giữa lên rồi gập nửa đốt lại. Lão làm đi làm lại kiểu đó như là đang luyện võ. Mà cũng đúng, ông ta đang luyện bí kíp nhất dương chỉ mà chính ông đã nghĩ ra. Cái món móc lồn này quả thực mang lại sức mạnh ghê gớm, bằng chứng là ông truyền cho thằng Khánh và nhờ món nhất dương chỉ mà Khánh đã lấy được cô vợ trẻ đẹp. Xưa kia nghe đâu Khánh đi chơi gái bị gái chê chim bé nên buồn bực tâm sự với ông. Và thế là ông đã truyền thụ cho món nhất dương chỉ. Ông còn truyền cho Khánh món quét lá đa nhưng Khánh không thể thực hiện hiệu quả vì anh ta không có ria mép rậm rạp như lão.
Trời đã hửng tối nhưng ông “Hứa Ừ” vẫn nhìn thấy từ đằng xa một cô gái trẻ trong bộ chiếc quần sọc thể thao và chiếc áo nỉ có khóa mỏng đang tung tăng cầm túi rác đi đổ. Ông Hứa mỉm cười vân vê bộ ria mép chờ đợi. Một lúc sau cô gái tay không đi về hướng xe ô tô, cô ta nhìn trước nhìn sau rồi nhanh như chớp mở cửa sau chui vào. Ông Hứa cười tươi quay lại nói:
– “Chú cá là cháu lại nói dối chồng đi đổ rác phải không?”
Người con gái mỉm cười gật đầu trả lời:
– “Và anh ấy luôn tin là như thế.”
Ông Hứa cười lại rồi mở cửa xe bước ra. Ông mở cửa sau chui vào ngồi cạnh cô gái. Ông đưa mũi ngửi mùi thơm trên cơ thể cô ta rồi khen:
– “Có gã đàn ông nào đã khen cái mùi thơm trên cơ thể này chưa vậy? Nó thật là tuyệt vời.”
Cô gái thích thú cười nhẹ và không từ chối để ông Hứa kéo đầu mình lại hôn. Cái ria mép của ông ta cọ vào môi khiến ả cảm thấy tê tê muốn nhấm nháp bộ ria đó. Không cần phải thăm dò, hai môi ngấu nghiến dính chặt lấy nhau trong cái hôn hoang dại. Một lúc sau ông Hứa dừng hôn, mắt ông đỏ ngầu nhìn cô gái một cách thèm khát. Không cần phải ý tứ hay khách sáo, ông mạnh bạo đưa tay lên kéo tụt chiếc khóa xuống và vạch hai bên áo ra. Ông Hứa nuốt nước bọt, tim đập nhanh như bị huyết áp, miệng thở hổn hển khi nhìn bên trong chẳng có cái gì ngoài hai bầu vú lõa thể. Cô gái căng mắt nhìn lão kiểu thách thức: Bóp đi. Ngắm nghía một lúc, ông Hứa bất ngờ chộp lấy một bên rồi bóp thật mạnh khiến cô gái rên khẽ phải ngửa cổ ra ghế.
– “Thằng chồng sẽ thế nào nếu nó biết cháu đi đổ rác mà ăn mặc như thế này nhỉ?”
Cô gái cười lẳng lơ trả lời dâm đãng:
– “Chưa hết đâu chú ạ. Còn nữa cơ.”
Ông Hứa hiểu ý vội dời bàn tay từ ngực chụp xuống háng cô ta. Ông miết nhẹ vùng tam giác rồi mạnh bạo tụt chiếc quần thể thao xuống đùi. Trời ơi, cái mu trắng tinh không một cọng lông và không mặc quần lót. Ông Hứa gần như chết lịm đi khi nhìn cái lồn trắng phau như vậy. Ông thích những người đàn bà có chồng mà dâm đãng như cô gái này đến thế. Lão ngẩng mặt lên hỏi cô gái:
– “Sao lại cạo nhẵn vậy?”
Cô gái tủm tỉm cái môi ngọt ngào như mật, mắt hây hây dâm tình, miệng khẽ trả lời vì e thẹn:
– “Cháu nghĩ cạo đi thì hợp với bộ ria của chú hơn.”
Có vài người lác đác đi từ đằng xa và họ đều nhìn chiếc xe audi với sự trầm trồ. Tuy vậy cửa kính của xe được thiết kế bên ngoài không nhìn thấy gì bên trong nên họ chỉ biết đó là một chiếc xe đẹp. Họ đâu biết rằng bên trong một cô gái trẻ đẹp đang nằm sau ghế ở tư thế vắt hai chân hai bên và một ông già trung niên gần 50 tuổi đang hì hục úp mặt vào âm hộ cô ta. Nếu mọi người đi gần chiếc xe thì có thể nghe thấy tiếng la:
– “Á… chú ơi… đừng cọ bộ ria vào cái hột le nữa… á… cháu không chịu nổi nữa rồi… á… nữa đi chú… cháu sướng.”