Phần 22
Sau lần ở mộc địa chi mang… nàng đã mệt tưởng chừng lê lết… hạ thể sưng tấy… nàng nhủ thầm “… còn gì xảy ra với ta ở cái địa phương kỳ quái này? Can cớ gì mà cả cây cối cũng muốn dâm loàn với ta… thật khó hiểu a” Ba ngày sau nàng rời khỏi vùng đất tươi tốt vốn là mộc địa chi mang… cơ thể đã khá hơn… hạ thể thôi sưng tấy… các vết bầm tím cũng biến mất… Nàng nhớ rõ hôm sau đó khi màn đêm buông xuống, nàng bị phong hàn cảm mạo… Hoặc là do chỗ hạ thể đau đớn sưng tấy hóa mủ mà ra… nàng người nóng rực mê man… không có gì ăn cũng chả tự kiếm được…
Thế nhưng nàng sau đêm li bì đó nội thương dần dần tự biến mất… Nàng không ăn cũng chả thấy đói… Khiết Băng nàng không biết lực lượng hỗn mang mộc, thổ đã có trong nàng… Thổ sinh Mộc… nàng đã mạnh hơn mình tưởng khá nhiều… Nàng đi đến một cái hồ… kỳ quái là nơi này mênh mang nước xanh ngắt… chả có cây cối gì… mặt nước bao la xanh biếc… Thủy địa chi mang… đang ở trước mặt… tại sao phàm nhân, yêu nhân lẫn tiên nhân đều không dám vượt qua đây… ma họ theo địa đồ đi lách qua một thông đạo nhỏ để tới Chu quốc…
Mộc địa chi mang cây cối hiền hòa chỉ ban đêm yêu linh mới hiển hiện… Thạch địa chi mang… thì do Thạch yêu khống chế… nhưng hai chi địa này không khó gì đi qua khi ánh dương còn rạng rỡ yêu ma tuyệt không hồi sinh… Thủy địa chi mang lại khác… biển nước vô bờ… kẻ nào di qua nổi mà không bị nó nhấn chìm… dù ngày hay đêm như nhau… kẻ ngu dại nào trượt chân sẽ bị hút vào nước mất tích… Mạo hiểm nhân giả nhiều kẻ đã tò mò nghe nói vượt qua sẽ có sức mạnh càn khôn… bá chủ tam giới… đã đóng thuyền vượt thủy đia chi mang… đi ra giữa biển nước tự nhiên sóng nước xoáy vào… nhấn chìm thuyền bè…
Tiên nhân yêu nhân cũng tham vọng… lựa chính nhật mà đi qua hai chi mang yên lành… tới đây tự nhiên lại dụng công chuyển phép được… có kẻ cưỡi gió lướt mây… kẻ phi kiếm tiêu diêu vượt biển. Ai ngờ đó là Thủy yêu quỷ quyệt… dùng yêu thuật của mình lôi họ ra giữa biển nước giết đi… Chứ phong ấn của Nữ Oa triêt tiêu mọi thuật phép… của họ… chỉ hỗn mang chi yêu kia mới triển khai được… Thông đạo chính là miệng vực xoáy nước… nhìn thẳm thẳm xoáy sâu… trông thì như là lao vào xoáy nước sẽ chết… Nhưng của tử cũng là cửa sinh… Nữ Oa muốn cho chúng sinh đường thoát… khi trấn yểm thủy yêu tại đây… đã sớm biết khó ai phá trận mà đi qua nổi… Xoáy nước sẽ đưa người ta ra thông lộ Chu quốc một cách an lành…
Sau những lần thí mạng vô vọng tam giới đã không còn ai ngu dại mạo hiểm bước qua Thủy địa chi mang… thậm chí họ còn chưa biết sau thủy địa chi mang kia… sẽ đến ngay hỏa địa chi mang… hỏa yêu ngập trời… đốt cháy vạn vật… Khiết Băng không đủ lịch duyệt hiểu sự thâm uyên ấy… nàng thấy mặt nước xanh ngắt trong veo… Còn phía xa xa là một xoáy nước thét gào… Nàng cởi bỏ xiêm y xuống tắm một cách thản nhiên… nữ nhân bao giờ cũng ưa nước mà… nhất là tháng ngày ở mộc dia chi mang chả tắm rửa gì…
Nàng bước xuống nước lạnh man mát bao quanh cơ thể… “thật thoải mái a…”nàng lim dim thưởng thức. Thủy yêu lão lần đầu thấy có kẻ không sợ chết tự nguyện chui vào vòng tay mình… mà nàng ta mới đẹp làm sao! Nhũ phong trắng muốt đầy đặn… Cặp đùi thon thả… tiểu phúc đen đen bật lên… Lão rùng mình tống thủy dương cụ vô trong khe động nàng… việc vô cùng sai lầm nối gót mộc yêu và thạch yêu kia… thay vì nhận chết nàng ấy…
– Oái… đau…
Đang trầm mình trong nước, nàng thấy hạ thể bị vật gì thúc vào nhoi nhói… chung quanh vẫn là nước mông mênh… nước chảy không còn theo quy luật nữa nó gầm réo sục sôi mơn man trên đầu nhũ phong nàng… Nó xoáy thành cột thúc vào khe lạch bé xíu ở hạ thể…
Ui… úi… úi…
Khiết Băng rên lên “cột nước quái quỷ sao nó biết cho vào chỗ đấy của ta chứ… nhưng tự nhiên ta lại thấy sướng rồi…” Nó không giống trường thương nam nhân cột nước mềm mại âm thầm xoáy tròn công phá cái động huyệt của nàng… dòng khác mơn man nhào nặn nhũ phong…
Không hề đau! Nàng quằn quại rên rỉ thống thiết trong nước… trong đời nàng chưa bao giờ có gì chọc vào hạ thể lại để nàng sướng tới mức này… Hai đầu nhũ phong săn lại… vì thích… hạ thể rung lên từng hồi… co thắt…
Ôi… ôi… ôi… da… ư… ư…
Khiết Băng rên lên nàng bồng bềnh trong nước mặt lúc trắng lúc đó… Thủy yêu hỗn mang… khi đã công kích nữ nhân… khiến nàng ta… phải sung sướng tột độ thủy dâm ộc ra mà chết… một cái chết đầy khoái cảm… Nhưng! Sao thế này? Động huyệt nàng ta co thắt kinh hồn… âm lực… vô biên… Thủy lão… sùng sục… xoáy lên nhả khí vào trong nàng… một kết thúc ngược… lão ta tan biến… linh khí ma huyêt cứ theo hạ thể tiến nhập Khiết Băng nàng… nàng ngất lịm… khi toàn bộ nước hồ bao la biết sạch vào trong hạ thể ướt át bé nhỏ của nàng…
…
Khi nàng tỉnh dậy biển nước vô bờ kia đã biến mất… con đường rừng um tùm lại hiện ra… Nàng mệt mỏi lết đi cái địa phương kỳ dị này thật kinh sợ… Chẳng lẽ ta phải chết ở đây ư… Nàng thấy không còn sức nữa… đi mấy ngày đường… Chợt thấy phía trước biển lửa rừng rực… lửa cháy tận chân trời… chán nản…
… Khiết Băng lao thẳng vào đám lửa ấy… nàng đã sẵn nguyên thần Thủy khi qua Thủy địa chi mang… Thủy hỏa tương khắc… màn lửa cháy không hề hấn gì… nhưng khác với ba lực lượng hỗn mang khác… Hỏa yêu đốt cháy tinh thần sinh ảo giác cho người ta kiệt quệ khí linh mà chết… lên cho dù nàng có hành thủy phòng thân… không bị diệm hỏa đốt ra tro… nhưng… ảo khí hỏa đã thâm nhập tâm tư…
Nàng đi mê man trong ảo giác… nàng thấy lại năm xưa thảo nguyên bao la rồi thấy Chu Cơ Đán chàng ấy… chàng mang cho Tiểu hồ ly nàng bao nhiêu là hoa tươi…
– Muội hãy ở bên ta mãi nhé… chúng ta sống đời đời kiếp kiếp nơi này… không bao giờ rời xa nữa…
Chàng ấy đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào… Khiết Băng run rẩy đón nhận nó thật hạnh phúc… Nơi này hoa thơm cỏ lạ… cuộc sống thật bình yên… Nhưng nàng chạnh lòng nhớ Diệp Phong chàng ấy… không biết bên Hạ Tư Linh tiên tử và Nhược Băng muội muội… chàng có thấy hạnh phúc không?
– Muội hỏi ta hạnh phúc không à? Ta hạnh phúc mà…
Tiếng chàng thì thầm bên tai… “… ôi… ôi… Diệp huynh… muội… muội… ” Nàng… ú… ớ… trường thương chàng đã cứng nhắc… ấn vào huyệt động nàng từ đằng sau… Người nàng run rẩy…”… tại sao các chàng cùng lúc… yêu muội vậy… ” nàng nghĩ thầm… trong lòng… nhưng mà tự dưng một cảm giác thích thú lạ lẫm… lưỡi nàng cuốn lấy lưỡi của Chu Cơ Đán chàng ấy… bên dưới… trường thương của Diệp huynh thụt ra vào thật là gấp gáp… Hai tay của Chu Cơ Đán chàng vuốt nhẹ cặp nhũ phong của nàng đang rung lên từng hồi bởi cú thúc mạnh mẽ dưới hạ thể… Hai chàng ấy thay nhau thì thầm bên tai nàng…
– Chẳng phải muội yêu cả hai chúng ta sao… chúng ta sẽ cùng yêu muội…
– Không ư… hư… Diệp Phong… chàng còn Nhược Băng muội và Hạ Tư Linh tiên tử… ta không thể độc chiếm chàng… ư… hự… ư…
Nàng nói hổn hển trong tiếng rên… ngắt quãng… tuy nói thế… nhưng được cả hai chàng… làm chuyện đó… một lúc… Khiết Băng nàng bủn rủn cả người… vì sướng…
Muội… ư… hừ… hãy cúi xuống dưới chân mà xem… ư… hự…
Diệp Phong… vẫn đang ôm mông nàng thúc một cách vũ bão… nói trong tiếng thở hồng hộc… Nàng nàng đang bị chơi đứng… không để ý thật… cúi xuống thấy Nhược Băng muội ấy đang ôm lấy chân nàng… chổng cái mông bé nhỏ trắng bốc lên cho… Chu Cơ Đán đâm chọc… trong khi Chu Cơ Đán còn đang hôn nàng… Muội ấy có vẻ chưa thích lắm… nàng thấy Nhược Băng muội đang ôm chân nàng bặm môi cố nén tiếng khóc thút thít…
Cái trường thương to cực đại… đang đâm sầm sập hun hút vào trong muội ấy… Nhược Băng đang ngước lên cầu cứu nàng…
– Khiết Băng tỷ tỷ… cứu… a… á… cứu… muội… Muội đau… khó chịu… tỷ bảo chàng ấy buông tha… ái… ui… Muội đi… đừng chơi… muội… nữa… hu… hu…
Nàng thì cũng khá gì hơn Diệp huynh phấn khích… làm mạnh quá… hạ thể nàng rát bỏng tê dại… Nàng vẫn nghĩ đến Hạ Tư Linh tỷ tỷ… đột nhiên nàng không khó khăn gì… nhận ra tỷ ấy đang bị tam huynh… của mình đè ra chơi… như vũ bão ở gốc cây kế bên… Doãn Phàm cùng Đổng Nguyên đang khoái trá cùng lúc tống vào hậu môn và huyệt động của tỷ ấy… Tỷ ấy kêu khóc không được… vì mồm đang ngậm lấy trường thương gân guốc của Trương Thiệu…
Ư… hư… hu… hu…
Tiếng Hạ Tư Linh tỷ ấy khóc gào… Nhưng… nhìn họ cùng công kích tỷ ấy… Khiết Băng lại thấy rạo rực vô cùng… hạ thể nước bắn vọt ra… Bỗng ở đâu Trương Tam… Nhị Hổ trần truồng lừng lững với hai cái trường thương… to tướng… đến… thì Diệp Phong và Chu Cơ Đán lại quay sang Nhược Băng… để hai tên lao vào khống chế nàng…
– Không! Không… Không phải sự thật… nàng hét ầm lên… bừng tỉnh…
Cúi xuống nàng thấy hỏa khí đang vờn quanh hạ thể ướt đẫm dâm thủy của mình… nàng bừng tỉnh… Hỏa khí nóng rực ấy bị hút thẳng… vào bên trong huyệt động… Nóng… nóng… quá… nàng tự gào lên xé tan y trang còn vương lại tả tơi sau màn lửa của mình… trần truồng… cháy rực trong hỏa khí ngùn ngụt… Khi biển lửa lụi tàn nàng trần truồng hạ xuống… người rực sáng… bốn ải yên lành đi qua…
Còn ải cuối Kim địa chi mang chính thân chính mạng nàng… nó ra sao nàng không biết… mà nàng cũng đâu có hiểu… mình vô tình dũng mãnh phá tan man hoang thượng cổ ải bốn rồi… từ cổ chí kim… tam giới chưa từng ai thôn tính nổi hỗn mang lực lượng này cả… Nhưng không biết người ta không thấy sợ… và nàng cứ thế sáng rực rỡ trần truồng lao đến Kim địa chi mang tuyệt địa… thảm khốc…