Phần 13
Cái cuộc sống của tui quanh đi quẩn lại thì nó cũng có bấy nhiêu đó thôi.
À mà mấy bữa nay trên lớp tui sướng cực kì, lên chỉ ngủ thôi, bài vở đã có con nhỏ bí thư lo dùm. Nhỏ bí thư tên Phượng, gầm cao thoáng máy chứ tui cũng chả biết diễn tả nho sao nữa.
Lúc trước nhỏ có tỏ tình với tui nhưng lúc đó Vy vừa mới mất nên tui phũ luôn, nếu giờ ẻm mà tỏ tình thì tui có thể… Hôm nay là ngày giỗ của Vy, ba má Vy gọi tui sang nhà để ăn. Lúc trước Vy còn sống ổng bả thương tui như con trai mình, nhưng từ lúc Vy mất tui không muốn liên lạc nữa, không phải chết là hết mà là do nỗi đau của tui.
Nghĩa trang nơi chôn cất Vy nằm ở ngoại ô thành phố cách nhà tui 11 km, nếu mà đi xe đạp thì tui đi không nổi. Mà hôm nay thằng Huy phải theo nhà nó ra tận nghệ an vì bà nội nó hấp hối rồi. Hết cách, tui đành phải nhờ nhỏ Q.A thôi.
– Đang đâu đấy em?
– Em ở nhà, qua dạy hã anh?
– Không. Bữa nay nghỉ 1 bữa đi. Em ra đường abc đầu hẽm xyz đèo anh đi này cái. Tay anh đi xa không được.
– Hihi, em qua liền.
Nói chuyện xong với nhỏ, tui thay cái áo sơ mi với cái quần jean mà ngày xưa Vy lựa cho tui. Xong tui ra đầu ngõ đứng đợi nhỏ. 10 phút sau nhỏ tới, nhỏ bận áo phông kèm quần jean tuy kín đáo nhưng quyến rũ. Leo lên yên sau ngồi, tui nói.
– Em chở hôn anh vào chợ cái, kiếm chổ nào có sạp hoa với trái cây ấy.
Thế rồi, tui mua 1 bó hoa ly với 1 chùm nho, đây đều là những thứ Vy thích lúc còn sống.
– Nghĩa trang phía bắc em ơi.
– Anh đi thăm ai à?
– Ừ.
Rồi nhỏ vặn ga, từ thành phố đến nghĩa trang cả hai không nói với nhau tiếng nào và có lẽ nhỏ cũng nhận ra nét u buồn của tui hôm nay. Con vertu khựa trong túi run lên bần bật. Con nhỏ đằng trước quay ra sau hỏi ngay.
– Anh coi bánh xe thủng hay sao mà rung dữ dị.
– Đâu điện thoại anh rung đấy, lái xe đi.
Tính đổi điện thoại mấy lần mà không có tiền.
– Mày đang đâu đấy? – Thằng huy gọi
– Ra nghĩa trang.
– Ừ cho tao gửi lời đến cái Vy nhé
– Ừ, bà mày sao rồi?
– Mất rồi.
– Ừ, tao chia buồn.
– Ừ, tao về rồi nhậu.
– Ừ.
Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng nghĩa trang.
– Em đi gửi xe đi. Anh đi mua nhang.
– Đứng trước cổng đợi em đấy.
Thế rồi, con nhỏ lẽo đẽo đi sau tui. Sau 1 hồi quanh co cũng tới được nơi nhỏ Vy nằm xuống. Tui thắp nén nhang rồi để nho lên măm cho Vy. Khi tui viết những dòng này thì tâm trạng tui cũng không được tốt cho lắm.
– Chị ấy xinh quá.
– Ừ, trong hình không bằng ngoài đời đâu em?
– Đây là ai vậy anh?
– Người yêu anh.
Sỡ dĩ tui không dùng từ người yêu cũ vì tui không có suy nghĩ là tui và Vy đã chia tay. Tui chắc rằng ở 1 góc nào đó, Vy vẫn theo dõi tui hằng ngày.
– Thì ra đây là người yêu anh…
Nhỏ có vẻ không ngạc nhiên cho lắm nhưng tui thấy nét buồn hiện trên gương mặt nhỏ. Tui cứ quỳ đó nhìn vào bức ảnh của Vy. Mỗi lần tui say hay buồn bực mặc kệ khuya tối tui đều chạy lên đây và nói hết cho Vy nghe.
– Thôi mình về đi em.
– Dạ.
Tui với nhỏ ra lấy xe rồi ra về. Đường về có lẽ lạnh hơn lúc đi.
– Em lạnh không?
– Dạ không.
– Ui nhiều mỡ thế này mà sao lạnh cho được.
Tui khẽ ngắt nhẹ phần thịt trên eo của nhỏ.
– Anh nhột em, thế này mà mập á.
– Chứ chẵng nhẻ bảo ốm.
– Cân đối.
– Ờ rồi.
Tui chủ động lấy lại không gian tự nhiên cho 2 đứa.
– Này Q.A, bao anh ăn kem đi.
– Anh muốn ăn kem gì.
– Kem chuối hột.
– Ui kem gì lạ thế.
– Kem đó nó có 2 cái hột, thân kem là trái chuối để nguyên vỏ ăn tới đâu lột tới đấy. Kem có nhân sữa đặc với mấy cọng bột socola màu đen.
– Đi đi, chắc ngon lắm.
– Thôi anh đau bụng rồi.
Công nhận con nhỏ ngây thơ thật, nhiều lần tui nói thế mà con nhỏ cứ tưởng thiệt. Kì kèo một hồi thì điểm đến là nhà tui. Nhỏ bảo học trò phải biết nhà thầy, thế là tui ok luôn.
– Ui con chó to thế anh.
– Muốn sờ nó không?
– Nhưng em sợ nó cắn.
– Nó cắn lên phòng anh tiêm ngừa cho.
– Anh lại đùa. Bắt nó ra em sờ đi.
Thế là tui mở cửa chuồng bắt con đen ra. Con này thường nó rất hung hăng, lúc nó mới được ba đem về nó đâu cho tui với má sờ. Lại gần là nó nhe nanh ngay, thế mà với con nhỏ thì nó im lìm. À mà nó là giống đực, lúc con nhỏ vuốt nó thì tui để ý thằng em nó cục cựa. Đồ chó hư!
– Ui môi nó đỏ dễ thương chưa này.
– Ừ mẹ anh bảo nó thích ăn trầu đấy.
– Yêu quá cơ.
– Vào nhà em, đen dô chuồng.
Thế rồi tui dẫn nhỏ dô nhà tham quan.
– Nhà em bự gấp 5 lần nha anh nhỉ.
– Nhà to nhưng đâu có ai. Buồn lắm.
– Thế anh sang ở với em nhé.
– Đừng có mơ, phòng anh đâu.
Rồi tui dẫn con nhỏ lên phòng. Định mệnh… quên mất là có mấy cái sịp mà mấy ngày tui chưa giặt, đang kẹp ngoài lan can phơi cho bớt hôi. Quên chưa dọn mà đã để nhỏ vào phòng.
– Đúng là con trai, bừa bộn thật.
– Hì hì.
– Mà có mùi gì giống mùi mắm anh nhỉ. (mùi sịp)
– À tối qua anh ăn mực khô đấy.
– Anh cái gì ngoài lan can kia.
– À mực khô anh phơi đấy, ra ngoài đi em.
– Anh này đẩy em ra kì thế, định xin anh con mực tối về nướng.
Cơ bản là nhỏ bị cận nhưng bình thường sợ xấu không đeo kính.
– Thôi mực anh phơi dỡ lắm. Ra chợ mà mua.
– Mà anh này..
– Hã?
– Có chuyện gì buồn cứ nói em nhé. Đừng giữ trong lòng.
– Ừ anh biết rồi.
Thế rồi tui tiễn nhỏ ra xe, bóng nhỏ khuất sau khi cua ở đầu con hẽm. Lúc đó tui tự hỏi có nên mở lòng ra hay không…