Phần 12
– Hết bao nhiêu tiền thế chú?
– Uầy cháu anh Minh mà tiền bạc gì, mà cử động nhẹ nha, mới băng dễ nứt lắm.
Nói rồi tui từ giã ông bác sĩ già ra về
– Xe tao sao rồi?
– Hư cũng khá nặng. Mà để tao sửa cho, vả lại giờ mày lái xe cũng đâu được.
– Ờ.
Đến nhà, tui từ biệt thằng Huy, nhỏ Uyên với cả 2 cái bông gòn của nhỏ. Vừa vào nhà má đã hỏi.
– Quân, tay mày sao thế?
– Chó cắn má ơi.
– Xạo hã mày? Chó nào cắn gãy tay?
– Con Bull đầu xóm á má. Vừa mới đi ngang qua nó từ đâu phóng ra quật con xuống luôn. May mà người ta cản kiệp không thúi hẻo luôn rồi.
– Mẹ nó chớ ỷ nhà giàu sắm con chó thiệt bự rồi thả rông. Sáng mai tao ra chợ sớm tao xử nó. Ăn gì không Quân.
– Không má, con buồn ngủ rồi.
Tui về phòng, trước khi ngủ tui nhắn tin cho Q.A bảo nghỉ vài ngày có việc bận nhưng chả thấy nhỏ trả lời…
…
Sáng ra, tui tỉnh dậy lúc 8 giờ sáng, tui vệ sinh cá nhân xong rồi thay đồ dự là ra đầu ngõ ăn sáng rồi bắt xe bus qua nhà thằng Huy xem nó sửa xe luôn. Ra trước công, toan mở cửa nhưng thấy gì đó thiếu thiếu. Con đen đâu mất rồi vì mỗi sáng nó thấy tui đều rung chuồng ầm ầm.
– Chắc ba tui dẫn nó đi uống cà phê rồi.
Thôi suy nghĩ về con đen, tui đi bộ ra đầu ngõ ăn bún riêu. Lạ thay hôm này nhìn mặt ai cũng nghiêm trọng và pha chút sợ hãi.
– Cô ba cho con tô bún nhiều riêu.
– Nè mày, mà mày nghe tin dì chưa Quân?
– Sao cô ba?
– Sáng nay con Bull của cái nhà kia nhập viện rồi. Sáng người ta phát hiện nó nằm máu me đầy mình, nằm thở phò phè.
– Chắc bọn trộm chó chứ gì.
– Không, nhà đó kêu camera ghi lại nó bị sói cắn.
Sói? Giữa thành phố ban ngày ban mặt kiếm đâu ra sói, với lại sở thú nào lại nuôi sói. Hay là do xã hội phát triển nên sự tưởng tượng của con người cũng phong phú theo. Thôi tranh cãi, tui ăn thật nhanh rồi lết ra bến xe bus bắt xe đến nhà thằng Huy…
…
Từ ngày gãy tay đến tay đến giờ, theo tui thấy việc khó nhất đối với tui là đi vệ sinh. Tui bị gãy tay phải nên mọi việc đều thực hiện bằng tay trái. Móc thằng em ra đã khó rồi, giữ bình tĩnh cho nó không bắn tứ tung còn khó hơn. À mà tui còn đi xe đạp được nên hôm nay tui quyết định đi dạy lại cho nhỏ Q.A, mới hôm qua nhỏ nhắn tin bảo tui đi với cô nào mà không đến dạy. Kiểu như hờn dỗi trông đáng yêu phết.
– Q.A xuống mở cửa cho anh.
– Dạ em xuống nè.
Nghe giọng trong điện thoại có vẻ con nhỏ hớn hở lắm, tui cũng thế, tui cũng mong được gặp nhỏ.
– Ơ, tay anh bị sao thế này?
– Trời lạnh quá anh băng lại cho ấm ấy mà.
– Còn đùa được nữa, đi đứng chả cẩn thận gì cả.
– Ơ quan tâm anh đi á.
– Còn lâu nhá. Thôi vào nhanh đi.
Lọi cmn tay rồi nên tui cũng không muốn mở máy tính mà ngồi làm bài cùng con nhỏ.
– Này, sao anh thấy em ít đi chơi thế?
– Em ít bạn lắm.
– Thế mấy đứa lúc bữa đi đảo đâu?
– Thỉnh thoảng em mới gặp thôi chứ ngày thường em toàn lên lớp rồi về.
– Ui tội bé yêu anh thế.
– Ai bé yêu ông.
– Làm bài đi.
Thế rồi tui nằm lăn ra giường của con nhỏ. Cái mùi phòng con gái, bác nào qua nhà gấu chắc biết rồi. Nó dịu dàng khiến mấy thằng đực rựa dễ ngủ lắm, và tui thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy, tui lắc đầu mấy cái để tỉnh táo rồi nhìn qua cửa sổ thì thấy trời gần tối cmnr.
Định tuột xuống giường thì thấy cái gì đó mềm mền dưới chân, lại còn nhiều lông nữa mới ghê. Lúc đó tui nghĩ mình đã làm bậy với con nhỏ rồi, nhưng mà tui có bia rượu gì đâu. Đánh bạo tui đưa cái tay gãy xuống rờ và… Méo, xẹt xẹt xẹt – cái tay bó bột của tui bị con mèo cào trầy mấy miếng, tui la lên:
– Cút ra cút ra…
Cơ bản tui không sợ mèo mà rất ghét mèo vì phân mèo rất thúi. Hồi trước nhà tui có nuôi 1 con, không hiểu thế đéo nào nó lại chui được vào tủ và ị lên áo đi học của tui làm thúi um cả lớp học.
Từ đâu con nhỏ bật tung cửa chạy dô.
– Có chuyện gì thế anh?
– Con mèo kìa.
– Mimi á hã.
– Nó là mimi hã?
– Tên dễ thương không anh?
– Mimi cút mày, cút mày.
Con nhỏ thộn mặt ra nhìn tui, nhỏ lại vuốt ve con mèo của nhỏ rồi đẩy ra khỏi phòng.
– Anh ngủ lâu chưa?
– 3 tiếng.
– Oài lâu thế.
– Anh mệt hã?
– Không, thôi anh về nhé.
– Anh, ở lại ăn cơm với em đi.
– Ba đâu?
– Đi công tác rồi.
– Em nấu dở anh mới ăn, nấu ngon anh không ăn.
– Ơ anh khác người thế.
Nói rồi tui với nhỏ cùng xuống bếp. Ôi đây đúng là viễn cảnh mà bao thằng đàn ông mơ ước: một căn nhà to, một cô vợ bốc lửa đang làm đồ ăn cho mình và mình thì đùa giỡn với đứa con, nhưng trong trường hợp này đứa con là Mimi nên tui không đùa giỡn với nó.
– Anh phụ em xíu.
Đang mơ màng thì con nhỏ gọi làm tui giật mình. Bỗng nhiên sau cái giật mình đó tui lại nhớ đến mấy cảnh doggy trong bếp của jav mới ác chứ. Ổn định lại tinh thần tui hỏi:
– Giúp sao?
– Đánh trứng hộ em.
– Ừ.
Sau nữa tiếng đồng hồ thì món trứng chiên và món canh mì tôm đã yên vị trên bàn và người nấu là…. tui.
– Woa anh quân nấu ngon quá hà, mimi lại ăn nè.
Nhỏ vừa ngồm ngoàm vừa nói nhìn đáng yêu chết được. Tính ra tui nấu ăn cũng đâu tệ lắm đâu. Quá ngon là đằng khác ấy chứ.
– Không biết nấu ăn sao lấy chồng?
– Khỏi lấy.
– Làm vợ anh đi anh nấu cho ăn.
– Thật không?
– Ừ, làm vợ anh nhé.
Thế là mặt nhỏ đỏ lên, đỏ như đít khỉ ấy (ùi anh xin lỗi nhé Q.A). Tui bẹo má nhỏ 1 cái rồi cắm đầu vào ăn.
– Này ăn xong rồi anh về nhé. Hay còn muốn anh ở lại ngủ nữa?
– Xí, ai thèm.
– Ừ anh về đây.
– Anh đạp xe cẩn thận nhé.
– Ừ có gì qua thắp hộ anh nén nhang là được.
Con nhỏ bặm môi trợn mắt, tui đạp xe đi, thỉnh thoảng liếc ra sau tui vẫn thấy con nhỏ còn đứng đó cho đến khi tui không thấy gì nữa. Về đến nhà, con đen ở trong chuồng quẫy đuôi mừng rỡ. Mà nhắc mới nhớ không biết ai cho nó ăn trầu mà môi mà miệng nó đỏ lòm nhìn thấy ghê. Chắc vài bữa tui cho nó qua giao lưu với mimi của nhỏ Q.A mới được..