Phần 10
2 năm trước…
– Sinh nhật vui vẻ nha anh iu.
– Uầy, em yêu cứ bày trò, hôn anh cái là anh mãn nguyện nè.
– Xí, ai thèm. Đeo vô đi, em tự đan á.
Sinh nhật năm đó em tự tay đan cho tui khăn choàng vì tui bị viêm xoang nên những lúc trời lạnh rất dễ bệnh. Khăn em đan không được đẹp cho lắm, nếu không muốn nói là thô, nhưng đó là món vật quan trọng nhất với tui. Trên khăn em đan cả tên tui và em lên, ở giữa là 1 trái tim méo xẹo.
– Em tự đan hả Vy?
– Dạ.
– Xấu òm.
– Tháo ra trả đây.
– Tặng rồi mà đòi lại.
– Kệ em.. Trả đây.
…
Thực tại…
Hiện tại tui đang ngồi trong phòng con nhỏ và đang bấm game, còn con nhỏ thì ngồi dưới nền làm bài. Đang bắn súng thì con nhỏ nắm áo giật giật.
– Anh, em chán.
– Thế gắp sách vở lại đi lên đây anh bày cho chơi game.
Nghe thế có vẻ con nhỏ hứng khởi lắm.
– Ui anh bắn hay thế, cho em bắn tí đi.
– Đi tới đi, nhấn W ấy. Điều khiển hướng đi bằng chuột.
– Anh, em có làm gì nó đâu mà nó bắn em.
– Nó là địch mà, gặp nó thì dí cái nòng vào người nó rồi bắn.
– Anh sao em bắn mà cái nòng nó giật giật dậy.
Bó tay, tui bảo con nhỏ xuống học bài tiếp đi để máy tui chơi. Mặt con nhỏ xị xuống nhưng vẫn đi xuống tiếp tục học bài. Xong ván, tui quay xuống xem nhỏ học bài thì bắt gặp cảnh vai áo của nhỏ trễ xuống, lộ ra dây áo lót màu đen với một mảng thịt trắng ngần.
Mặt tui nóng lên, đã 2 năm rồi chưa gặp mấy cảnh thực tế như này. Theo thói quen như hồi trước tui làm với Vy, tui thò tay xuống kéo vai áo nhỏ lên nhưng éo hiểu sao cái dây áo lót nó lại tuột khỏi vai con nhỏ (dây áo lót nó hư cấu vcl). Con nhỏ lập tức quay sang nhìn tui và mặt từ từ biến sắc và… Bộp! 5 ngón tay mềm mại của nhỏ nhẹ nhàng để lại vết tích trên mặt tui và nhỏ ôm ngực khóc.
– Này em hiểu lầm rồi.
– Đồ biến thái, đồ dâm tặc.
Mặc tui thộn ra, cái tình huống có 1 không 2 này đây là lần đầu tiên tui gặp.
– Anh chỉ muốn…
– Muốn sàm sỡ tôi đúng không? – Nhỏ cướp lời.
Tui biết lúc này không thể giải thích được gì nên lặng lẽ.
– Anh về đây, khi nào em bình tĩnh và muốn nghe giải thích thì gọi anh.
Nói rồi tui xách cặp mở cửa ra về để lại con nhỏ vẫn còn thút thít trong phòng. Giờ mới cảm thấy ran rát nơi gò má, tự nhủ lòng tối về hỏi anh google về vấn đề cấu tạo của áo lót.
…
Thế là đã 3 ngày rồi tui chưa đến dạy nhỏ và cũng chẳng liên lạc gì. Kiểu này chắc bảo con nhỏ là tui nghĩ luôn nhưng mà trong lòng lại thấy nhớ nhớ con nhỏ. Buổi chiều hôm sau trời mưa to, đang ngồi trong quán phì phèo điếu thuốc bắn CF thì màn hình, chuột, bàn phím rung lên bần bật, cứ ngỡ động đất hóa ra là con vertu khựa nó rung làm tui hết hồn.
– Đến dạy em học.
Nội dung tin nhắn của con nhỏ chỉ có thế, tui lật đật bật dậy tính tiền rồi đội mưa đến nhà con nhỏ.
– Em xuống… hừ hừ… mở cửa cho anh… hừ hừ…
Tui gọi điện cho con nhỏ mà 2 hàm răng đánh vào nhau lập cập vì lạnh.
– Anh sao không mặc áo mưa, vào nhà nhanh lên kẻo lạnh.
– Anh teo chim rồi.
– Hã anh nói gì?
– Anh nói anh không sao.
Vào nhà, nhỏ đưa tui một cái khăn nhưng lần này có vẻ như giữ khoảng cách với tui hơn. Tui tập trung thẳng vào vấn đề.
– Anh muốn giải thích.
– Anh nói đi.
Thế là tui kể từ a tới z cho nhỏ nghe. Cuối cùng nhỏ phán 1 câu xanh rờn
– Tạm tha anh, lạng quạng em cắt.
– Cắt gì em?
– Thử rồi biết.
Vừa dứt câu tui nắm lấy tay kéo nhỏ vào lòng mình rồi đặt tay lên eo nhỏ ghì lại. Kê miệng lại gần tai nhỏ tui thì thầm.
– Anh làm thế này thử xem em có dám cắt của anh không.
Rồi tui buông nhỏ ra dông thẳng lên phòng.
– Anh Quân đứt lại, em cắt của anh này…
Giọng nhỏ vang vọng dưới chân câu thang!
…