Phần 46
– Đã kiểm tra hết rồi, chúng ta về thôi. Chú Thắng ra hiệu cho hai thuộc cấp của mình…
– Sếp, thế còn ma túy tìm thấy ở trong phòng của những người này thì sao, có bắt hết về khám không sếp…
– Không cần, cái này là do tên đó đã khai ra nơi cất giấu cho tôi nên tạm thời có thể khẳng định là của hắn, chưa có dấu hiệu liên quan tới người nhà. Cứ để cho họ lo ở nhà tang ma cho người thân. Chờ kết luận của viện kỹ thuật hình sự và điều tra thêm chúng ta bắt nếu có liên quan cũng không muộn. Các cậu yên tâm, tôi đã có tính toán rồi.
– Nhưng chỉ sợ bọn chúng đã kịp chạy trốn thì chúng ta lại một phen vất vả lùng bắt. Thả gà ra đuổi chi bằng cứ nhốt hết bọn chúng lại trong khám rồi nếu vô can thì thả ra cũng chưa muộn.
– Tôi là sếp hay các cậu là sếp. Các cậu thôi ngay cái kiểu làm việc quan liêu hách dịch đó đi, bắt bớ dân chúng một cách vô tội vạ rồi thích thì tha hay sao?
– Dạ… dạ… đúng đó sếp Thắng… dân huyện ta được nhờ vì có vị quan thanh liêm như sếp. Lão đại nhà họ Hứa thấy chú Thắng không có ý định bắt người nhà thì nịnh nọt cái người mà mới chỉ 2 năm trước vẫn là thuộc cấp của mình.
– Không phải, sếp Thắng… thằng khốn nạn, mày lừa tao. Tao không có nói cho mày nơi cất giấu ma túy… mày… chính mày đã bỏ ma túy vào rồi vu vạ cho tao. Uổng công tao đã tin tưởng mày, bằng đấy tài sản tao cống nạp cho mày mà vẫn còn chưa đủ sao thằng khốn nạn.
– Anh nên cẩn thận lời nói một chút. Tội phạm ma túy của anh đối mặt với án gì chắc anh hiểu nên tôi cũng không truy cứu anh tội vu khống. Anh nói tôi bỏ ma túy vào rồi vu vạ cho anh? Tôi đi cùng anh từ trụ sở công an huyện tới đây, chính tự anh dẫn tôi tới căn hầm bí mật đó, người ngoài làm sao mà biết được nơi đó để bỏ ma túy vào vu vạ cho anh. Sáng nay lẫn vừa mới đây thôi công an lục soát toàn gia thì đều có người nhà đi theo để chứng kiến cho tâm phục khẩu phục. Anh còn gì để nói không? Anh giải thích thế nào về lượng lớn ma túy ở trong phòng con trai của anh.
– Không phải ma túy của tôi. Nó của anh hai tôi, còn ma túy ở trong phòng nó thì tôi sao mà biết được.
– Không nói nhiều nữa, không phải tự nhiên chúng tôi bắt anh đâu. Nó là cả một quá trình theo dõi thu thập chứng cứ phạm tội của anh rồi. Còn có cảnh sát của cục điều tra phá án nữa, mọi chuyện sẽ sáng tỏ, anh có chối tội cũng vô dụng, mà người nhà anh có liên quan thì cũng không thoát được lưới pháp luật đâu. Các đồng chí giải hắn đi, ah quên cho hắn lại nhìn mặt tiễn biệt đứa con trai đã chết lần cuối.
Trong khi tên Tuân được lại khu vực đặt mấy cỗ quan tài dưới sự giám sát của 1 chiến sỹ công an thì người còn lại kéo chú Thắng ra một góc thì thầm…
– Sếp, em vẫn thấy nên bắt mấy người nhà họ, chúng ta đã tìm thấy ma túy trong phòng của họ rồi và bản thân tên Tuân cũng khai ra như thế nên chúng ta bắt cũng không có gì là không đúng. Hơn nữa sáng nay chúng ta cũng đã lục soát kỹ mà không phát hiện ra thi chỉ có khả năng người nhà tưởng là chúng ta không quay lại nữa nên mới bỏ ra.
– Cậu không cần lo chuyện đó, cậu không phải người ở đây nên chắc không rõ ông cụ kia trước kia là bí thư huyện, còn con trưởng ông ta cũng vừa mới rời chức bí thư thị trấn. Tôi cũng đã có bố trí rồi, công an thị trấn sẽ giám sát mọi động tĩnh của gia đình này. Chỉ cần có kẻ nào dính líu đến ma túy, có tật giật mình sẽ tìm cách bỏ chạy và khi đó chúng ta bắt có phải hay hơn không. Chưa biết chứng chúng còn dẫn chúng ta đến hang ổ hay các mắt xích của đường dây.
– Tôi đã lo xa rồi, hóa ra sếp đã có tính toán rồi.
… Bạn đang đọc truyện Cực phẩm loạn luân – Quyển 2 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-cuc-pham-loan-luan-quyen-2.html
– Các sếp, tôi nghĩ ra rồi. Toàn bộ số ma túy tìm thấy hôm nay là của hắn. Sáng nay các sếp lục soát nhà tôi hoàn toàn không có thấy ma túy nhưng mà sau đó khi tên kia đến tiếp quản nhà tôi thì lại có thì chắc chắn là của hắn ta rồi. Nhà này đã là của hắn ta không còn liên quan gì đến nhà họ Hứa nữa. Các đồng chí bắt hắn đi.
– Đúng vậy, nhà này là của hắn ta và ma túy cũng là của hắn. Người nhà họ Hứa nhân cơ hội đổ thừa cho tôi…
– Các đồng chí cũng thấy từ lúc đến đây rồi đấy, chính tên đó đã chủ động muốn tôi đổi nhà đất ở đây cho hắn để lấy mảnh đất khác. Giấy chuyển nhượng hắn đã viết xong, tôi chỉ cần xé tờ giấy mua bán đất giữa tôi và hắn, trả lại sổ đỏ cho hắn là xong giao dịch. Nhà đất này vì thế vẫn là của họ Hứa.
– Nhà họ Hứa do anh tôi làm chủ chứ tôi đâu có tiếng nói gì. Hai miếng đất đó là tôi trả nợ cho cậu ta chứ không phải là trao đổi gì. Như các đồng chí thấy thì nếu như là trao đổi thì khi con trai tôi viết xong giấy chuyển nhượng thì cũng đã lấy lại luôn sổ đỏ rồi. Nhà tôi cũng chẳng ai còn tiền để mà mua lại…
– Đúng vậy, nhà này là của cậu ta.
– Thế anh giải thích thế nào về số ma túy tìm thấy trong hầm ngầm bí mật. Đừng nói là lại do cậu ta cho vào đấy nhé. Các đồng chí giải hắn về huyện, ma túy của ai thì sẽ có viện kỹ thuật hình sự khám nghiệm và kết luận. Các đồng chí giải hắn ra xe trước đi để tôi làm việc với cậu này về việc cho gia đình họ ở lại trong vài ngày trước khi dọn đi.
Chú Thắng lôi tôi ra một góc và hỏi riêng…
– Ma túy ở trong hầm ngầm cũng là do cháu bỏ vào đó hả.
– Chú nghĩ sao, cháu vừa mới tới đây được chưa đầy nửa tiếng đâu. Cái hầm ngầm tinh vi như thế chú nghĩ là cháu có khả năng đó thật sao.
– Sao lại không thấy vàng ở hầm ngầm nhỉ, hắn nói ở hầm ngầm chứa vàng và đồ cổ mà chỉ thấy vài món đồ cổ. Bộ dạng của hắn lúc đó khi xuống hầm ngầm cũng hoang mang kinh ngạc lắm…
– Thì cháu cũng nói rồi đó, số vàng trong hầm chắc không đáng bao nhiêu. Cũng có khi là gia đình họ đã lấy bán đi để lo tang lễ cho mấy người hoặc cũng có thể dùng để chạy chọt nữa. Mấy người nhà họ chú không bắt về huyện nhưng cứ hù cho họ biết sợ một phen mới được.
– Được, được để chú hù dọa cho họ. Mà nè, cái Mận với cái Hoa thế nào rồi, có ổn không. Chú cũng thấy áy náy với cô ấy quá.
– Hai người vẫn ổn. Mà lúc nào cháu đưa cô ấy về lại nhà lấy ít đồ dùng cá nhân. Chú gặp lại cô ấy thôi.
– Thì chìa khóa nhà chú đưa cháu rồi đó, cháu cứ tới lấy hay đưa cô ấy về lấy là được mà.
– Không dấu gì chú, là khi chú đưa chìa khóa nhà thì cháu cũng đã đưa cô về rồi nhưng mà cô không chịu lấy đồ vì ngại, sợ chú biết là cô đã lén lút về nhà. Cô không muốn như thế mà muốn nếu có lấy đồ thì cũng gặp chú lần cuối để xin lỗi chú và xin chú cho được mang đồ đi. Cái gì cũng phải đàng hoàng…
– Biết vậy, nhưng nếu gặp lại cô thì chú lại xấu hổ về những gì mình làm với cô quá. Thật lòng nếu không có vụ cô không chịu sinh thêm con cho chú, cho chú có thêm một thằng cu nữa thì chú cũng không bỏ cô đâu. Cô cũng là vì sợ không muốn lại có thêm một đứa như cái Hoa nữa, con bé nó đã chịu khổ nhiều rồi có bố mẹ mà không được ở với bố mẹ và không được thừa nhận. Và cô không muốn lại có thêm một đứa con chịu cùng số phận như thế. Chú cũng chỉ sợ gặp lại cô thì chú lại mềm lòng để cô quay lại thôi và cũng để cô có hy vọng quay lại làm phiền chú. Nhắc tới con Hoa mới nhớ, trưa mình gặp nhau chú gửi cháu tiền từ vụ của tên Tuân kia đút lót cho chú để chú bắt cô Lệ, nhân tiện cũng gửi cháu tiền để cháu lo cho con bé ăn học cho nên người. Đó cũng là tiền lấy được từ chỗ tên Tuân đó mà.
– Đàn ông đã làm thì phải quyết đoán chú ạ, đôi lúc phải tàn nhẫn và nhẫn tâm vì nghiệp lớn chứ tình cảm quá thì chỉ như đàn bà mà thôi. Nếu chú sợ mềm lòng thì dẫn cô Duyên đó tới ngủ với nhau để cô thấy, có thể như thế cô quyết tâm hơn mà có khi cũng ngủ với cháu luôn để đáp trả chú đó. Như vậy thì hai người dứt được nhau một cách triệt để. Mà chú nói vậy là cô không chịu đẻ cho chú chứ không phải là không còn đẻ được ah.
– Uhm, vậy cũng được. Đúng vậy, cô đặt vòng tránh thai mà thôi. Mà mấy cô bé hôm qua cháu kiếm ở đâu đó.
– Nhìn người mà chú không nhận ra được ah, đều ở quê mình xuống đó. Nếu chú thích thì sắp tới sẽ có thêm nhiều để cho chú thưởng thức. Ah mà, cái mảnh đất của tên đó ở cái gì mà núi Đồi Bù là ở khu nào vậy chú.
– Cái đó là mấy mảnh đất của nhà dân ở sát chân núi thôi, không hiểu sao tên đó lại mua đất chỗ đó làm gì. Nó là một ngọn đồi cũng được mà gọi là núi cũng được nên mọi người hay gọi là núi Đồi Bù vì nó cao hơn 800m nhưng mà lại không cao sừng sững như núi mà lại dốc thoai thoải như đồi. Nó nằm giáp ranh giữa huyện ta với huyện Lương Sơn Hòa Bình, hay được các phi công chọn làm nơi học nhảy dù.
Chú Thắng và tôi lại quay lại chỗ đám người nhà họ Hứa. Chú Thắng thì lại đó để nói mấy câu đe dọa đại loại là nể tình ông Cụ từng làm lãnh đạo cũng như nể tình lão Đại nhà họ Hứa từng là bí thư thị trấn là cấp trên của mình nên tạm thời để mọi người tại ngoại lo tang ma cho người nhà cho chu đáo. Trong khi đó thì tôi vẫn thắc mắc không thôi về chuyện tên Tuân kia mua nhiều đất của người dân ở núi Đồi Bù, chú Thắng không hiểu tên đó mua đất ở đó làm gì nhưng tôi thì nghĩ là không đơn giản như vậy. Cần phải điều tra rõ ràng mới được.
– Này cậu, giờ cậu có thể đưa trả lại sổ đỏ nhà đất cho chúng tôi được rồi đó.
Sau khi chú Thắng đã đi ra xe để áp giải tên Tuân về huyện rồi di lý đến trại giam của bộ công an và tôi đang dặn dò mấy đứa nhóc ở lại đây để học võ thì ông cụ nhà họ Hứa đã lại hỏi tôi về sổ đỏ nhà đất.
– Sổ đỏ nào?
– Thì chính là sổ đỏ của cơ ngơi này. Thằng Tuân đã nói con trai nó nhượng lại hai mảnh đất để đổi lại cơ ngơi này. Cậu đã quên rồi sao?
– Chẳng phải vừa rồi tất cả các người đều nói là cơ ngơi này là của tôi rồi sao? Sao bây giờ lại nhận lại. Ai làm chứng là các người giao hai cuốn sổ đỏ cho tôi. Mà kể cả có như thế thì bây giờ tôi không trao đổi nữa, tôi trả lại cho các người hai sổ đỏ này để công an tịch biên. Nên nhớ là công an đã tìm thấy ma túy trong phòng nó. Các người nên nhớ là chú Thắng sở dĩ không bắt các người là do tôi đã xin cho các người đó. Tôi đã nói từ đầu rồi, đàn bà con gái nhà này ai theo tôi thì sẽ được bảo vệ an toàn.
– Cậu… cậu lại lật lọng để chiếm trọn gia tài nhà tôi. Cậu… cậu…
– Cứ cho là tôi lật lọng thì các ông làm gì được tôi nào. Nói cho các ông biết là tên Tuân đó đã hối lộ chú Thắng nhận hai mảnh đất đó và gia tài khác gồm đồ cổ ở trong hầm ngầm để chú Thắng chạy tội cho hắn vô can. Nhưng chú Thắng không thể ra mặt nhận được nên mới nói tên Tuân sang tên chuyển nhượng cho một người phụ nữ tên Lan. Đó chính là người phụ nữ ở hậu phương của tôi. Tôi nói như vậy để cho các ông được rõ là tôi biết hết thỏa thuận ngầm giữa tên Tuân và chú Thắng mà tên Tuân chắc cũng nói với các người rồi. Và cũng để cho các người biết mối quan hệ của tôi và chú Thắng. Và chú Thắng tạm thời chưa bắt các người là do chủ ý của tôi mà thôi.
– Cậu nói láo, trẻ ranh như cậu thì có quan hệ gì với thằng Thắng chứ.
– Anh Trung, lái xe vào hẳn trong sân này, đồng thời nói cô Mận đi ra. Để tôi cho các người thấy là tôi nói láo hay không. Mà tôi có nói láo thì tôi cũng có quyền đuổi các người ra khỏi đây ngay lập tức. Bây giờ cơ ngơi này đã thuộc về tôi rồi. Sao các người có chống được đám tay chân này không?
Do trên xe đã biết là chú Thắng cũng tới đây nên cô Mận không muốn gặp lại chú vì vậy ở yên trong xe. Tôi nói anh Trung đánh xe hẳn vào trong sân vì ở trong cốp xe anh mới bỏ gia sản của nhà họ Hứa vào đó. Nói xong thì tôi trực chỉ nhằm thẳng nhà thờ của nhà họ Hứa đi tới. Đúng lúc đó thì một chiếc xe dài đen bóng đi thẳng vào trong sân. Để đi vào được trong sân khi mà anh Trung cũng đã ra đến gần cổng thì chắc chắn không phải ai khác ngoài Nguyệt cùng với chiếc Maybach 62S quen thuộc. Đi theo Nguyệt cũng thêm một đám thanh niên vô cùng ngầu với kính đen. Nhìn thấy Nguyệt thì hai bố con cũng chột dạ và ngầm hiểu ra chuyện gì. Nguyệt dừng xe và ngay lập tức chạy tới ôm lấy tôi như để khẳng định chắc nịch rằng tôi không sao, mặc kệ đám Thu cùng với chị em Yến cúi chào Nguyệt.
– Thì ra là vậy, cô không mua được thì tìm cách cướp trắng trợn gia tài của gia tộc tôi. Cô thật là âm hiểm độc ác.
Như tôi đã nói thì sau khi nhìn thấy cơ ngơi này Nguyệt đã ưng ý và mấy lần qua đặt vấn đề mua lại nhưng chỉ nhận được những cái cười khinh miệt của họ. Mấy người này nhìn thấy Nguyệt đã nhẵn mặt rồi.
– Ông nên ăn nói cho cẩn thận và đúng chừng mực một chút. Tôi vẫn còn nể ông là cựu lãnh đạo đó. Không phải tôi cướp của nhà ông mà là con trai ông tự dâng nó cho tôi, ai nói là hắn đam mê cờ bạc và tửu sắc nào. Mà ông nên lo cái chuyện bị diệt môn vì ma túy đi là thiết thực hơn việc giữ được cơ ngơi gia tài này đó. Các con và các cháu trai của ông đều bị chết hoặc đối diện nguy cơ nhận án tử thì một ông già ngoài 80 như ông còn ở cơ ngơi này để làm gì. Ông xem đi.
Nguyệt nói rồi vẫy tay với lái xe của mình và đám thuộc hạ ở phía sau. Liền có người đem mấy tờ báo sáng sớm nay đã in thông tin về việc triệt phá đường dây ma túy như báo công an nhân dân, pháp luật và đời sống… trong đó có hình vị thiếu tướng kia trả lời phỏng vấn.
– Cô đưa tôi mấy tờ báo này có ý gì. Ông cụ nhà họ Hứa nghi hoặc…
– Ông vẫn chưa rõ thì xem thêm cái này chắc là ông rõ chứ.
Nguyệt đưa thêm vài tấm hình cho ông cụ xem. Đó là mấy tấm hình thân mật giữa Nguyệt và vị thiếu tướng nọ. Xem đến đây mà vẫn còn chưa hiểu ra vấn đề thì đúng là óc heo. Do đó cho dù vô cùng oán hận căm thù Nguyệt nhưng ông cụ tay chân run rẩy đưa lại những tấm hình cho Nguyệt miệng lắp bắp.
– Cơ ngơi và cả gia tài này đều đã thuộc về cô cả rồi, xin cô mở lượng hải hà tha cho lũ trẻ nhà này. Chúng nó vô can, vô tội. Tất cả tội lỗi đều do lão cố chấp giữ lại ngôi nhà của tổ tiên mấy đời để lại mới ra cơ sự này. Nếu cô có muốn trừng phạt thì đổ hết tội lên đầu lão.
– Tôi không có thù oán gì với ông và gia đình ông cả. Nhưng số phận con cháu của ông như thế nào đều do anh ấy định đoạt cả. Nếu như anh ấy muốn giết thì ông cũng đừng có trách tôi, tôi cứ theo như ý muốn của anh ấy mà thi hành thôi.
– Cậu… chúng tôi xưa nay không quen biết cậu, hoàn toàn không có thù oán gì với cậu… không biết ai động chạm đến cậu xin cậu nói ra để tôi bắt nó đứng ra nhận tội với cậu.
– Ông thì không động chạm đến tôi nhưng mà người động đến tôi thì đã chết rồi. Hắn muốn chiếm đoạt đàn bà của tôi thì tôi cũng sẽ chiếm đoạt tất cả đàn bà nhà họ Hứa. Ai theo tôi thì sống, ai không theo tôi thì nhìn mấy cỗ quan tài và tên Tuân kia làm gương. Ai theo tôi thì như tôi đã hứa là mọi chế độ sẽ như cũ thậm chí còn hơn. Còn đối với ông thì tôi vẫn bảo lưu ý định cho ông ở lại đây nếu ông muốn. Đi vào trong nhà rồi tôi sẽ nói điều kiện cho ông nghe.
Lúc đó thì anh Trung cũng đã dẫn Mận đi vào trong. Tôi đứng đợi ở hành lang rồi thản nhiên ôm Mận kéo vào trong nhà.
– Mút cho Long đi.
Sau khi yên vị trên ghế thì trước mắt đám đàn bà con gái nhà họ Hứa tôi cũng cởi quần ra thản nhiên và kêu Mận mút cho mình. Mận có hơi do dự và ngần ngại nhìn mấy người đàn ông họ Hứa, vài ngày qua thì Mận chỉ mút cho tôi trước mặt con gái và một đám đàn bà thôi. Nhưng biết là không tránh được nên rồi Mận cũng cúi xuống ngậm vào mút. Đêm qua được ngủ riêng với tôi cùng với Thu khi Thu mang bầu không hoạt động hết công suất được trong khi tôi được địt Mận ở chính giường ngủ của hai vợ chồng thì lại càng hưng phấn và càng hăng nên Mận đã mê mệt cảm giác với tôi khi bị bỏ đói lâu ngày.
Hai chị em Yến thì đứng ở phía sau tôi để bóp vai, Nguyệt thì cũng đứng ở sau tôi để thì thầm vào tai tôi rằng hôm nay tôi có hẹn với người đàn bà tên Tâm kia. Đáng lẽ là hẹn gặp từ hôm qua rồi nhưng lịch lại thay đổi phút chót rời sang hôm nay. Tiện thể Nguyệt cũng hẹn thêm một người nữa chính là người phụ nữ tên H là bạn của Tâm con gái lớn của Nguyệt, người mà tương lai cũng chen được vào BCT trong khoảng 15 đến 20 năm tới. Người đàn bà này sau cái lần duy nhất hôm Nguyệt dẫn tôi tới khu resort của Nguyệt thì tôi không gặp lại nữa do cô ta công tác ở một tỉnh khác nhưng mà có nghe Nguyệt thông báo qua là lần đó thì cô ta cũng đã đậu thai rồi vì căn đúng thời điểm mà tinh binh của tôi thì tinh nhuệ và hùng hậu vô cùng mà. Anh Trung thì đã gọi mấy người kêu khiêng vài cái ghế từ các phòng khác sang để cho Thu hay Nguyệt ngồi.
– Sao bây giờ thì ông đã tin rằng tôi và chú Thắng có quen biết chưa. Và mấy người chưa bị bắt là do chủ ý của tôi…
– Ấy chết, để lão đi pha nước rồi rót nước mời cậu. Khi tôi nói như thế và sự việc xảy ra trước mắt thì đám người nhà họ Hứa chỉ có cúi đầu khẽ gật. Ông cụ bất ngờ đổi chủ đề.
– Để con đi pha cho, ba già rồi cứ ở đây đi. Lão Đại nhà họ Hứa tên Hữu nhìn ông cụ nói với ánh mắt đầy ẩn ý.
Anh Trung thấy nghi ngờ trước thái độ đó của lão Đại thì đi theo. Một lúc sau thì lão Đại đã bưng ra một khay trên đó là bình trà mà mới mang tới gần đã tỏa hương thơm ngát. Trên tay kia của ông ta còn mang theo hai gói chè.
– Cảm ơn cậu đã nói giúp để gia đình tôi lo tang lễ cho chú cháu nó. Gia đình có sưu tầm được ít trà ngon mà khách quý lắm chúng tôi mới đem ra mời khách, nay đem ra mời cậu dùng thử và thưởng thức. Đây là trà thiết quan âm nổi tiếng thứ 2 trong 10 loại trà ngon nhất của Trung Quốc. Còn đây là túi trà Phổ Nhĩ Vân Nam cũng vô cùng nổi tiếng và quý giá. Để tôi rót cho cậu.
Khi trà được rót ra thì tôi nhìn thấy một màu vàng óng ả, nước trong và hương thơm như hoa tỏa ra nghi ngút thơm nồng. Nhưng anh Trung đã ra giấu cho tôi không được uống.
– Thật quý hóa quá, không ngờ tôi lại được đón tiếp long trọng như thế này. Nhưng uống trà và thưởng trà nó cũng phải có đạo gọi là trà đạo. Như ông nói đây là loại trà ngon thứ hai của Trung Quốc thì cách thưởng thức cũng phải vô cùng đặc biệt. Không thể dùng loại trà thượng phẩm uống theo một cách phàm phu tục tử như người thường được. Tôi chỉ là khách lại còn ít tuổi để tôi kính ông và ông cụ một chén trước. Ông và ông cụ thưởng thức trước rồi dậy tôi cách dùng, tôi cứ thế mà thưởng thức theo cho nó đúng đạo.
Tôi dành lấy ấm trà từ tay ông ta và rót vào hai chén đưa cho ông ta một chén và mời ông cụ lại bàn. Mặt hai bố con ông ta có vẻ biến sắc nhẹ nhưng ông cụ ngay sau đó đã lấy lại được bình tĩnh.
– Thật hổ thẹn quá đi mất, lão là người quê mùa thô kệch phàm phu tục tử nên đâu có biết gì về trà đạo đâu. Chẳng qua là thi thoảng có ghé về bên cố quốc có mua chút ít đặc sản về làm quà và cũng chỉ uống bình thường thôi. Cậu cứ dùng tự nhiên.
– Như thế không được rồi, tiền chủ hậu khách. Chưa nói đến vấn đề kính lão đắc thọ thì cụ là gia chủ cũ và trà cũng của cụ vẫn nên do cụ thưởng trước. Bình trà thế này mình tôi cũng đâu có uống được.
– Cậu chủ của tôi đã mời rồi, hai người mau uống đi không để tôi rót vào miệng hai người nào. Anh Trung đã sấn sổ cầm lấy một cái chén và giữ lấy ông cụ định cưỡng ép cho ông cụ uống.
– Cậu ơi… cứu… bảo cậu này từ từ để lão uống, lão có lời muốn nói được không?
– Anh Trung, bình tĩnh nào đừng cư xử lỗ mãng như thế chứ. Để ông cụ từ từ rồi ông cụ uống, nghe xem ông cụ muốn nói gì nào.
– Lão đã già rồi, ngoài 80 tuổi rồi uống trà dễ bị mất ngủ lại thêm cái chết của con cháu dễ suy sụp, vậy để cho bà nhà lão uống thay được chứ. Còn thằng Tuấn thì để cho con trai nó uống thay được chứ, nó sức khỏe không có tốt. Thằng Khanh lại uống thay cho bố đi con.
– Vậy cũng được.
Thế là hai người nhà họ Hứa tiến lên cầm chén trà và bắt đầu uống. Tôi quan sát họ uống xong rồi mà không thấy có bất cứ điểm gì khác lạ cả.
– Giờ cậu có thể yên tâm thưởng trà rồi chứ. Chờ thêm khoảng 10 phút thấy hai người vừa uống trà vẫn hoàn toàn bình thường lão Đại nhà họ Hứa nói…
Mùi thơm từ chén trà vẫn cứ tỏa ra xung quanh, chứng tỏ đây đúng là một loại trà cực phẩm. Tôi đang định cầm chén trà lên miệng uống thì anh Trung đã lại ngăn cản.
– Cậu chủ, tốt nhất là vẫn không nên uống. Nếu cậu muốn uống để tôi pha lại cho cậu ấm trà khác.
– Anh bạn trẻ ah, anh bạn cẩn thận quá rồi.
– Với người ngay thì không cần đề phòng nhưng với kẻ gian thì sự đề phòng không lúc nào là thừa cả. Đây là cái gì, ông đã bỏ cái gì vào ấm trà thì ai mà biết được. Ông lột túi áo trước ngực ra xem là trong đó chứa cái gì.
Vừa nói thì anh Trung vừa xòe ra một cái túi da nhỏ bằng khoảng 3 ngón tay chụm lại, khá tinh xảo. Không biết trong đó có chứa cái gì nhưng mà lão Đại và ông cụ nhà họ Hứa mới nhìn thấy đã biến sắc. Lão đại vội vàng đưa tay vào túi áo rồi lại nhìn cái túi trên tay anh Trung…
– Cậu ah, đó là thuốc uống của tôi hàng ngày. Tôi vẫn luôn mang theo bên mình, không hiểu sao cậu lại có được, cho tôi xin lại.
– Ông nói là đây là túi thuốc uống lúc nào ông cũng mang theo bên mình và ông bỏ vào túi áo. Ông thử đút tay vào túi áo xem sâu bao nhiêu liệu có thể nào cái túi này từ trong túi áo của ông rơi ra ngoài được không? Trừ phi là ông thọc tay vào túi áo lôi ra một cái túi khác vội vội vàng vàng đổ thuốc ở trong đó vào ấm trà nên đánh rơi túi thuốc này mà không hay. Theo như tôi đoán không lầm thì gói thuốc trong túi ông là thuốc độc, còn cái túi tôi nhặt được ở đây là thuốc giải. Không biết vì sao mà hai người kia uống xong không việc gì nhưng mà tôi đoán là ông đã pha vào thuốc độc chậm tác dụng để nếu cậu chủ của tôi có uống vào thì hai tiếng hay một hai ngày sau nó mới có tác dụng. Như vậy thì gia đình ông sẽ vô can không ai phát hiện ra manh mối được. Còn nếu như ông cho vào thuốc độc mà uống vào cái có tác dụng ngay thì ông không thể cho hết tất cả mọi người cùng uống và uống cùng lúc được, cậu chủ uống trước bị chết trước nhưng còn tôi và rất nhiều người ngoài kia sẽ giết ông hoặc báo công an tố cáo ông tội giết người. Tôi nói có phải không?
Thì ra là anh Trung khi trước xuống hầm ngầm đã phát hiện 3 bình đựng thuốc kịch độc và thuốc giải của nhà họ Hứa thì luôn đề phòng. Anh vẫn chưa có dịp báo cáo lại với tôi tất cả những gì mà anh thu được ở dưới đó nên tôi vẫn không hề hay biết gì. Thấy hai bố con ông cụ có biểu hiện nghi vấn là anh theo sát và chú ý từng cử chỉ hành động của lão Đại. Chính vì anh luôn nhìn chăm chú vào lão mà lão muốn bỏ thuốc độc vào ấm trà cũng không được tự nhiên nữa và đánh rơi gói thuốc xuống dưới nền nhà mà cũng không hay do mải ngoái lại mỉm cười với anh để anh khỏi chú ý. Lúc trước khi mà tên Tuân bàn kế hoạch với hai bố con thì là sau khi dùng chất kịch độc từ trùng Mông Cổ để giết tôi cùng 3 công an viên thì sau đó sẽ pha thuốc độc vào nước để cho những người ở ngoài uống. Nhưng hai bố con lại nhìn thấy Thu, Lệ và hai chị em Yến thì lại không nỡ giết chết, vả lại có quá nhiều người nếu giết chết hết thì cũng khó bề yên ổn với cảnh sát được chỉ có nước cả nhà dắt nhau bỏ trốn. Khi mà tôi đã chết thì cơ ngơi này đương nhiên lại thuộc về lại gia tộc nhà họ Hứa, thế thì chỉ cần giết chết 3 công an viên và đổ hết tội đó cho tên Tuân là giết chết 3 công an viên rồi bỏ trốn. Những người ở ngoài thì chỉ cần hạ độc, cho uống thuốc độc chậm phát huy tác dụng để ngày hôm sau họ mới chết thì không có liên quan gì đến gia tộc họ cả. Mấy người phụ nữ xinh đẹp thì sẽ uy hiếp họ để họ buộc phải trao thân nếu muốn bảo toàn tính mạng. Vì thế nên hai bố con đã chuẩn bị sẵn độc dược và giải dược cất vào trong túi áo.
– Cậu chắc xem quá nhiều phim kiếm hiệp rồi. Đó chỉ là túi thuốc bình thường của tôi mà thôi.
– Nếu như đó chỉ là túi thuốc bình thường của ông vậy thì cho tôi dùng thử. Ông có thể mua túi khác mà, ông không đến nỗi keo kiệt vậy chứ. Hơn nữa là nhà này đã thuộc về cậu chủ của tôi, tôi nhặt được đồ vật trong nhà cậu chủ tôi thì nó là của tôi rồi không còn phải là của ông nữa. Trừ phi ông không tiếc hy sinh tính mạng của con trai và mẹ kế của ông. Mà nếu là như vậy thì e rằng sau cái chết của 3 người ngoài kia, lại là hai người này và ông cũng vào tù với án tử treo lủng lẳng trên đầu vì đầu độc chết người đó. Ngược lại nếu như ông ngoan ngoãn thú nhận tất cả thì cậu chủ của tôi có thể ban cho thuốc giải này để cứu mạng hai người đó và ông cũng không phải đi tù vì tội giết người. Anh Trung nói rồi đi kiếm một cái ấm trà khác để pha trà cho tôi.
– Tôi nói… tôi nói… tất cả những gì cậu nói đều đúng hết. Đúng là tôi đã hạ độc vào trong trà và cái túi cậu cầm là thuốc giải. Mong cậu tha mạng cho con trai của tôi.
Thì ra là vậy, hai bố con ông ta nghĩ mình có thuốc giải ở trong người nên là sẵn sàng để cho vợ và con trai của mình uống trà để dụ cho tôi uống theo. Thậm chí là người được chỉ định uống cũng được tính kỹ, ông cụ nhà họ Hứa chọn đúng chồng của Yến là người đã bị thiến chỉ còn tồn tại chứ không có tác dụng gì để uống thuốc để vạn nhất thuốc giải không có tác dụng cho hắn chết cũng không tiếc. Nhìn thấy hắn thì tôi lại kêu Mận ngừng lại để hai chị em Yến mút của tôi.
– Anh… anh có một người vệ sỹ thật trung thành. Cần phải thưởng xứng đáng cho cậu ấy mới được.