Phần 34
Tôi cứ đứng nhìn trân trối như thế một lúc. Mấy người đang tắm cũng mải vui đùa với nhau và thoải mái tận hưởng sự dễ chịu mát mẻ của mùa hè oi bức nên cũng không thấy tôi đang đứng nhìn, một phần là vị trí đứng nhìn của tôi cũng hơi khuất. Nước ngang ngực hoặc hơn ngực một chút nên tôi không nhìn thấy gì ngoài làn da trắng và những khuôn mặt khả ái. Nhưng nhìn mãi rồi thì cũng bị phát hiện mà người phát hiện ra tôi nhìn trộm không phải là những người đang tắm mà là một người ngoài – cũng là một mỹ phụ trung niên. Người đó chính là cô Dung là con gái của ông cụ và cũng là người mà tôi muốn có bằng được nên không thể nhầm lẫn được.
– Này cậu bé, nhìn trộm đàn bà con gái tắm không phải là việc tốt đẹp gì đâu. Cậu còn đứng đấy nhìn ah. Cô đến đây làm gì, chẳng phải tôi đã nói với cô nhiều lần rồi sao mà sáng nay ông ấy cũng tới đây về rồi không nói với cô sao? Mà các người tắm sao lại không có ai trông coi thế, để người ta nhìn mà không biết.
– Dạ có con bé Mỹ nó coi chừng mà, không biết nó đâu rồi. Một người đàn bà đang tắm ở dưới trả lời.
– Mỹ, con bé Mỹ đâu rồi mau lại đây.
– Dạ, con đây ngoại. Ngoại gọi con ah…
– Cái con bé này vừa đi đâu. Mẹ con giao cho con nhiệm vụ trông chừng cho mẹ và cô tắm mà lại trốn đi đâu để người ta nhìn trộm vậy.
– Ở đây có ai đâu bà ngoại. Chỉ có 2 ông sư già thì hầu như ở trong chùa rồi không mấy khi ra ngoài còn lại toàn ni cô mà thôi.
– Con nhìn xem kia là ai.
– Sao con biết được. Sao tự nhiên hôm nay lại có nhiều người đến chùa thế chứ. Hôm nay không phải rằm hay mùng 1 gì mà, bình thường thì chỉ có sáng sớm may ra có vài ba người tới thắp hương chứ giờ này thì chẳng có mống nào.
– Nếu cô đến vì nhà họ Hứa thì cô về đi. Cậu ta là ai vậy sao lại đi cùng mẹ con cô. Có phải là chồng cái Anh đi theo để thuyết phục tôi đúng không?
– Không… không phải vậy, chị hiểu lầm rồi. Để vào nhà rồi từ từ em nói cho chị.
– Đúng vậy, anh ấy chính là chồng của cháu.
– Cô lại còn cãi không phải, chính miệng nó nói đó chính là chồng nó đấy thôi. Lại còn không phải người nhà họ Hứa.
– Chị ơi, chị đẹp thế. Váy của chị đẹp thật. Cô gái tên Mỹ sau khi nhìn đám người chúng tôi thì cất tiếng khen chiếc váy của Anh…
– Cái con bé này. Không có tôn ti trật tự gì hết. Nó là cô của con đó, cấm có được gọi là chị nữa.
– Bác hiểu lầm rồi, hai mẹ con cháu tới đây không phải vì nhà họ Hứa. Anh ấy là chồng cháu nhưng không phải người họ Hứa. Cháu đã bỏ cái tên nhà họ Hứa đó rồi, giờ hai chị em cháu và cả mẹ cháu nữa làm vợ của anh ấy. Này cháu, cháu có thấy đẹp không, nếu cháu thích thì anh ấy cũng có mua cho cháu đây.
– Chị… ah cô nói thật chứ. Nhưng chồng cô đâu biết cháu là ai mà mua váy cho cháu. Đến cô đây cũng là lần đầu tiên cháu gặp.
– Cháu… cháu nói cái gì, quả… quả thật có chuyện đó sao… loạn… loạn hết rồi. Thế này… thì thật là loạn hết cả rồi… Người phụ nữ tên Dung cảm thán, chứng tỏ là sáng nay ông cụ có nói nhưng cô vẫn còn chưa tin…
– Cô nói đi, lời con bé nói có thật không. Ngừng lại một chút cô Dung lại hỏi Ngân…
– Em… em…
– Cậu quay lại đây cho tôi hỏi chuyện được rồi. Mọi người đã mặc đồ xong rồi.
Nãy giờ tôi phải quay mặt đi để mấy người kia lên bờ mặc quần áo.
– Lời con bé nó vừa nói có đúng không, cậu chính là chồng của hai chị em nó và…
– Tôi hỏi cậu lần nữa, có đúng thế không. Cậu sao lại dám nhìn trưởng bối như thế…
Khi tôi quay lại thì tôi lại bị chú ý bởi nhan sắc của người phụ nữ đó. Tôi nhìn cô Dung rồi lại nhìn mê mẩn người phụ nữ đó, bị mê hoặc mà không còn chú ý gì nữa. Theo đánh giá của tôi thì đó là người đẹp nhất rồi mới đến cô Dung và cô Hạnh.
– Như này đã đủ chứng minh rồi chứ. Tôi đưa tay ra sờ vú Ngân rồi hôn nhẹ Ngân sau đó làm tương tự với Anh để thay cho câu trả lời.
– Cậu đúng là một tên khốn. Cậu có biết đây là đâu không ai cho phép cậu làm ô uế nơi cửa phật. Cậu còn tồi tệ hơn tất cả những người nhà họ Hứa cộng lại, đừng nghĩ rằng là cậu cứu được hai con bé ra khỏi nhà họ Hứa thì thích làm gì cũng được. Có phải cậu còn muốn mấy bà già này đúng không?
– Không sai. Cháu đã nghe nói về hoàn cảnh của cô. Cháu muốn tới đây để nói với cô rằng cô không cần sợ nhà họ Hứa nữa. Cháu muốn đón cô về ở với cháu, cháu sẽ chăm cho cô cả đời hoặc là cô có thể về nhà họ Đào.
– Cậu im miệng lại và cút khỏi đây cho tôi. Cậu mà dám mở miệng gọi tôi là cô hả, tôi đáng tuổi bà của cậu đó. Tôi đã nói rồi cậu còn tồi tệ khốn nạn hơn tất cả người nhà họ Hứa. Cậu nghĩ là mình có nhiều tiền, cậu mua chuộc được ông cụ là cũng dụ dỗ được tôi sao. Cậu quả thực là điên rồ và ngu ngốc. Tôi sống ở đây thì sao chứ, rất tốt mà. Tôi nói cho cậu biết là nếu tôi muốn đi khỏi đây thì tôi đã đi từ lâu rồi trước khi thằng nhóc cậu ra đời chứ không cần phải đợi tới bây giờ để thằng nhóc cậu phách lối đâu.
Tôi thấy cô nói đúng. Cô là một người phụ nữ kiên trinh với tình yêu của mình không chịu khuất phục trước bất cứ thứ gì. Do đó tôi không thấy những lời chửi rủa nhục mạ tôi của cô là quá đáng. Ngược lại lại còn thấy vui vẻ. Thường thì những người phụ nữ kiên trinh này sẽ rất khó để có thể chiếm được tình cảm của họ hoặc có thể là sẽ mãi mãi không bao giờ.
Nhưng nếu một khi may mắn thành công thì sẽ chiếm trọn tình cảm trái tim của họ. Nó giống như là tình cảm của A Kha với VTB lúc đầu cũng thế thôi. Cô đã nhiều tuổi, tôi không hy vọng sẽ chiếm được tình cảm của cô mà chỉ muốn chiếm và hưởng thụ cái thân xác kia. Toàn bộ mấy người phụ nữ đều mặc bộ đồ vải xô màu nâu trong chùa, mặc dù vậy nhưng ai cũng toát ra khí chất.
Cô nói đúng ở chỗ là nếu cô muốn rời nơi này đi thì cô đã rời đi từ hơn 30 năm trước lúc tôi còn chưa ra đời rồi chứ không cần đợi đến ngày hôm nay. Khi chiến tranh kết thúc vài năm mà không thấy người yêu trở về tìm mình thì cô cũng đã hết hy vọng là họ còn sống rồi. Khi đó thì cô hoàn toàn có thể theo nhà họ Hứa nhưng cô vẫn quyết ở lại đây để chờ đợi trong vô vọng đến tận bây giờ.
Do đó tôi biết rằng chuyến đi này của mình hôm nay không thể như ý được nhưng ít ra nó không vô ích vì tôi đã tận mắt chứng kiến những người đẹp. Thêm nữa là trước khi đi thì tôi cũng đã có sẵn chủ ý là dụ dỗ mấy cô bé con là những người dễ bị dao động nhất rồi. Giờ đây thì tôi lại nảy ra một ý nữa đó là tôi nhận thấy cô Dung chính là thành trì vững chắc nhất trong số những người ở đây.
Chỉ cần dụ được cô ra khỏi đây thì những người khác tôi tin chắc sẽ đi theo. Tôi đang nghĩ hay dùng cái ông người yêu của cô để dụ cô rời khỏi đây. Tôi đã biết thông tin là ông ta còn sống và giờ là thương binh nặng, vợ lại cũng đã chết không có người chăm sóc. Lúc đầu tôi tự hỏi và nghi vấn trong đầu là tại sao ông ta về rồi mà lại không đi kiếm cô nhưng rồi sau đó tôi nhanh chóng suy đoán chắc là người nhà của ông ta giấu ông ta vì muốn cho ông ta ổn định khi biết là nhà họ Hứa vẫn không thôi có ý định với cô.
Bố mẹ của ông ta theo tôi tìm hiểu đều mất đã lâu, khi mất thì cô Dung cũng đưa con và cháu qua viếng và để tang nhưng nhà họ không nhận cháu nên sau đó thì cô cũng không qua lại nữa nên hoàn toàn không biết tin là người yêu đã trở về. Tôi nghĩ đến khả năng là ông kia là thương binh nặng thì khả năng đàn ông có thể cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa tôi chờ đợi kịch bản là bệnh cũ hay vết thương cũ tái phát cần nhiều tiền để điều trị.
Do đó tôi tính kế là lấy thông tin ông ta còn sống ra để khuấy động tâm can của cô để cho cô về làm vợ ông ta chăm sóc ông ta thay cho người vợ quá cố. Tới khi chứng kiến những cơn đau hành hạ chồng hay chồng cần tiền để chạy chữa thì lúc ấy sẽ cần phải đến mình ra tay rồi, khi đó sẽ lại giống như Ngân đây mà thôi. Nghĩ tới việc tác thành cho hai người họ thành vợ chồng rồi sau đó mình mới ngủ với vợ của họ cũng thật là thú vị, miễn sao đều đạt mục đích và kết quả đề ra. Nghĩ vậy nên tôi tạm thời đánh vào tâm lý của 2 cô bé trước.
– Được, cháu sẽ đi nhưng hôm nay gặp mặt cháu cũng đã có chuẩn bị ít quà cho mọi người mong mọi người nhận coi như là nhận người nhà đi. Dù sao thì cháu cũng mới là chồng của hai chị em Yến. Anh em đưa quà cho mọi người đi.
– Em cũng có quà sao thích quá. Ôi váy đẹp quá, Hiền ơi lại đây xem cái váy này của chị có đẹp không, lại còn nhiều son môi và mỹ phẩm nữa. Ơ, anh ơi anh để quên điện thoại trong túi này này.
– Em cũng có son môi và mỹ phẩm, ơ trong túi của em cũng có điện thoại là iphone chị ạ.
– Không phải của chồng cô để quên đâu. Là anh ấy tặng cho các cháu đấy.
– Không phải để quên mà tặng cho bọn cháu sao. Ối trời ơi, cô thật là thích nha, có chồng ga lăng như thế. Chồng cô thật là tuyệt vời.
– Mấy đứa có thôi ngay đi không, những món đồ quý giá thế này không nhận được, trả lại hết cho người ta đi, cả điện thoại cả váy. Mấy đứa ở chùa mặc váy coi được sao hả? Người ta cũng không có ý tốt gì đâu, các người không nghe thấy sáng nay ông cụ đến đây nói những gì ah.
– Bác ạ, váy này cũng không được mặc ạ. Con thấy người ta vào chùa cũng có người mặc váy mà bác. Trong chùa có cấm đâu.
– Đó là người ta là khách thập phương từ nơi khác đến chùa, chỉ đến chùa trong chốc lát rồi lại ra ngoài thì mới mặc thế. Chứ còn mấy người chúng ta chỉ ở trong chùa, quét rác chùa thì mặc váy làm gì, mặc đẹp để cho ai ngắm hả.
– Mọi người quên câu chuyện sáng nay ông cụ nói rồi sao? Cậu ta chính là người mà ông cụ nói đó.
– Anh ấy cho hai đứa rồi thì là của hai đứa. Hai đứa thích thì cứ giữ mà dùng. Nếu như hai đứa mà chịu đi theo anh ấy như hai chị em cô thì còn hơn nữa, muốn cái gì cũng có. Anh lên tiếng. Cả hai mẹ con trên đường tới đây tôi đã nói là cố gắng tác động vào hai cô bé rồi chứ không cần phải thuyết phục người lớn…
– Cô nói thật không ạ.
– Mấy đứa câm miệng cho bà. Bà đã bảo trả lại cho người ta mau, giờ lời bà nói cũng còn không nghe nữa phỏng. Cả con bé kia nữa, im ngay và rời khỏi đây đi đừng có lôi kéo và dụ dỗ mấy con bé.
– Nhưng anh ấy tốt mà, anh ấy tặng quà chúng cháu chứ có làm gì đâu.
– Có làm gì đâu, có làm gì đâu… đợi đến lúc nó làm việc xấu xa thì thử hỏi chúng mày có còn là con gái không hả. Các cháu không nghe cái Anh nó vừa dụ dỗ ah, nếu hai đứa chịu theo tên đốn mạt kia thì muốn gì cũng có. Tức là nó tặng quà là để mua chuộc hai đứa với mục đích xấu xa. Nó không phải chỉ muốn chúng mày làm vợ nó thôi đâu, mà nó còn muốn mẹ chúng mày và thậm chí cả bà nữa đấy chúng mày có biết không hả. Cậu và cô còn đứng đấy làm gì, mau mau rời khỏi đây đi.
– Bà này cứ làm quá lên thế, bà lạc hậu cổ lỗ sĩ lắm rồi. Giờ thì ai còn chú ý đến còn là con gái không nữa. Bà không biết chứ ối đứa bằng hoặc thua cháu 1 tuổi mà nó đã ngủ với mấy ông gần bằng tuổi bố nó để được cho tiền ăn diện đó. Có thấy chúng nó lo sợ gì đâu. Đằng này anh ấy chưa gì đã tặng quà đắt tiền cho cháu mà hơn nữa cũng còn rất đẹp trai nữa.
– Câm miệng, giờ lại còn dám cãi bà hả. Còn cậu sao vẫn chưa chịu đi.
– Cháu nói không đúng sao. Anh ấy có vợ rồi thì sao chứ, chẳng phải cũng là người nhà mình sao. Kia bọn nó cặp bồ với họ còn sợ bị đánh ghen chứ đây hai chị em cô Yến cùng làm vợ anh ấy và chính miệng các cô lôi kéo thì đâu có sợ đánh ghen chứ. Bọn chúng cháu cũng đã 17 tuổi rồi, bà định để chúng cháu ế già ở cái xó xỉnh này ah, không định để chúng cháu lấy chồng sao? Chồng chung thì đã sao chứ còn hơn là không có chồng. Bà thử xem xem là cháu có khác gì cái Hiền không, cái Hiền là trẻ mồ côi không biết cha mẹ mình là ai còn cháu thì cũng đâu có biết cha cháu là ai. Bà nghĩ xem là có ai muốn lấy chúng cháu không, những đứa trẻ không biết mặt mũi người cha. Bà cũng muốn chúng cháu đi theo con đường của mẹ cháu và cô Thục ah. Muốn chúng cháu là gái không chồng ah, rồi muốn có con thì chẳng phải là cũng phải tìm người đàn ông nào đó để xin con làm gái chửa hoang sao. Chẳng phải cô Thục và mẹ cháu đều rất đẹp đó sao nhưng tại sao lại không ai chịu lấy mẹ cháu và cô ấy, để rồi mẹ cháu phải chửa hoang ra cháu. Cháu hỏi bà là mẹ cháu ngủ với người ta để đẻ ra cháu thì mẹ cháu và bà có được cái gì không, người ta có nuôi cháu được ngày nào không? Nếu mà bà cũng muốn cháu như vậy thì chi bằng cháu ngủ với anh ấy, chưa cần ngủ với anh ấy đã được cho như thế này rồi.
– Bốp… cháu dám…
– Bà đánh cháu ư… bà cứ đánh chết cháu đi nhưng cháu cũng phải nói.
– Mỹ con im ngay ai cho con nói với bà như thế, mà con có biết là những gì con vừa nói như lưỡi dao đâm vào tim mẹ không? Mẹ… mẹ đừng đánh nó nữa… mẹ bình tĩnh lại…
– Bác ah, cháu thấy con bé nó nói cũng có lý đó bác. Người phụ nữ đẹp nhất nói với cô Dung. Theo như cách nói của Mỹ thì cô tên Thục là con gái của cô Hạnh.
– Cậu còn chưa đi?
– Cháu nói rồi cháu sẽ đi nhưng trước khi đi cháu muốn nói một điều, mọi người cứ suy nghĩ và cân nhắc. Cô và cô Hạnh có thể sống ở đây cả đời có thể với các cô cuộc sống như vậy là vẫn tốt không có vấn đề gì cả. Nhưng đã bao giờ mọi người nghĩ rằng mình ích kỷ quá chưa như cuộc sống của hai cô kia thôi chẳng hạn. Vẫn còn trẻ, cuộc sống vẫn dài rộng phía trước. Cô vì mối tình trung trinh với người mình yêu mà sống ở đây để né tránh hồng trần nhưng rồi cuộc sống của con gái cô, cháu gái cô rồi sẽ ra sao. Ai cũng mong muốn có một cuộc sống gia đình đầm ấm cả. Cô có thể ở đây nhưng người khác thì chưa chắc, ai rồi cũng phải trưởng thành và phải để họ ra đi tìm hạnh phúc. Cô có người trong mộng để thương yêu thì cô không có cái quyền cấm đoán người khác mong muốn mưu cầu điều đó. Các cô có muốn lấy chồng không? Có đúng không? Nhưng tại sao xinh đẹp như vậy lại không lấy được chồng? Vì bị người nhà họ Hứa ngăn cản không có mấy người đàn ông đủ dũng khí để tiếp cận các cô dẫn đến người mà các cô thích thì lại không dám, có người thích các cô cũng không dám và chỉ còn người nhà họ Hứa là được quyền tiếp cận các cô thì các cô không chịu. Bây giờ cháu đứng ra giải quyết nhà họ Hứa giải phóng cho mọi người khỏi sự bức bách của nhà họ Hứa. Nhưng rồi với độ tuổi của các cô hiện giờ thì cũng khó lòng tìm được đối tượng thích hợp nữa. Giúp người giúp cho trót cháu chính là muốn lấy các cô để cho các cô có được mái ấm gia đình, được hưởng niềm vui niềm hạnh phúc của việc làm mẹ. Cùng nhau có trách nhiệm nuôi con khôn lớn chứ không phải chỉ là cho các cô một đứa con rồi để mặc cho các cô bươn trải. Còn về hai cô bé đó thì như hai cô bé đó nói đó, cái việc trinh tiết bây giờ cũng không còn quá quan trọng nữa rồi. Mất trinh vẫn có thể lấy chồng bình thường. Cái chính là phải tạo cho hai cô gái ấy một gia đình, có thể cho hai cô ăn học đàng hoàng tử tế thì mới nghĩ đến chuyện lo chuyện kết hôn cho hai cô bé đó được. Sở dĩ hai cô(cô Thục và con gái của cô Dung) đến tuổi này rồi mà chưa có chồng cũng một phần là vì khi làm thủ tục kết hôn thì chẳng có ai đại diện cho các cô mà làm nghi lễ cả. Nhà họ Đào thì không và cũng chẳng còn mấy người, nhà họ nội thì không nhận, nào có ai có đủ dũng khí để lấy người như vậy chứ. Nên nếu các cô không kết hôn thì hai cô bé kia sẽ đi vào đúng vết xe đổ của mẹ nó như lời Mỹ nói. Thế thôi, mọi người cân nhắc.
Tôi nói xong thì quay bước dắt hai mẹ con Ngân về luôn…
– Hãy khoan, đợi đã. Tiếng cô Dung gọi giật lại, tôi mừng thầm vì lần đầu tiên tôi đã nhắc tới người cũ của cô. Tôi tin chắc là cô không thể nào không nổi sóng lòng…
– Chẳng phải là cô vừa đuổi cháu đi và muốn cháu đi càng sớm càng tốt đó sao.
– Chờ chút, nghe ông cụ nói là cậu muốn đưa hài cốt của mấy đứa em liệt sỹ của nhà tôi về có đúng không?
– Đúng vậy, đó là một trong những lời hứa mà cháu sẽ giúp nhà họ Đào để đổi lại cháu có chị em Yến và Ngân đây. Tuy rằng các cô chưa đồng ý chuyện đó nhưng cháu vẫn sẽ thực hiện lời hứa của mình.
– Cậu… cậu có thể giúp tôi tìm tung tích của một người và nếu được thì đem hài cốt của họ về được không? Nếu cậu chịu giúp tôi chuyện đó thì tôi có thể đồng ý cho cái Mỹ với cậu.
– Hahahaha… tôi cười vang.
– Sao cậu lại cười cợt như thế. Việc đó thì cũng là tiện đường dắt dê thôi mà. Lời tôi nói có gì mắc cười lắm sao…
– Cháu cười là cười cô đã ở trong chùa quá lâu rồi nên không biết cuộc sống mọi sự xung quanh thay đổi như nào. Thế giới bây giờ không giống như thế giới 40 năm trước để cô nhìn qua thấu kính của cô. Việc hai cô bé kia ngủ với ai giờ không đến lượt cô muốn quản là quản được đâu. Cô đã chẳng nghe lời cô bé tâm sự vừa rồi ah, về chúng bạn của mình ah. Cháu không muốn ngủ với hai cô bé, cháu chỉ muốn ngủ với cô mà thôi. Người như hai cô bé thì ngoài kia đầy rẫy và cháu cũng có hàng tá nhưng người như cô thì thật là hiếm có và đáng quý.
– Cậu… cậu cút đi. Đừng để tôi nghe những lời bẩn tai đó nữa.
– Được cháu sẽ cút ngay đây nhưng mà cô đừng có gọi cháu lại nữa nhé. Cô không cần phải tìm hài cốt của người đó đâu vì người đó chưa có chết vẫn còn đang sống. Nhưng sức khỏe không được tốt lắm cần người chăm sóc. Chào cô nhé.
– Cậu… cậu vừa nói cái gì… cậu đứng lại đã, cậu dừng lại cho tôi.
Cô sau khi nghe tôi nói thế thì hóa đá đứng bất động trong giây lát rồi vội vã tất tưởi chạy theo tôi.
– Cô giữ cháu lại làm gì, cháu đã cút theo ý cô rồi và những gì cần nói cháu cũng nói rồi.
– Dừng lại đã, hãy nói rõ xem nào. Ông ấy… ông ấy thế nào… sao cậu biết ông ấy còn sống. Cậu không lừa tôi chứ… không thể nào… tại sao… tại sao ông ấy về mà không đi tìm tôi… tôi vẫn có linh cảm là ông ấy chưa chết nên vẫn cứ kiên trì đợi ông ấy ở đây. Ông ấy biết tôi ở đây mà. Đã gần 40 năm trôi qua, tôi chưa bao giờ nằm mộng thấy ông ấy báo về hiện về nhìn mẹ con tôi nên tôi có niềm tin rằng ông ấy chưa chết. Nhưng tại sao ông ấy lại không tìm tôi, không nhận đứa con gái này của ông ấy để gần 40 năm nay nó không được thừa nhận.
– Cô chỉ cần biết đích xác là ông ấy còn sống thôi. Ông ấy đã có vợ con rồi nhưng vợ ông ấy cũng mới chết. Đó là tất cả những gì cháu biết. Còn tại sao ông ấy không đi tìm cô thì chắc là do đã có vợ con và cũng có thể là do người nhà giấu. Thêm nữa là theo như cháu biết thì ông ấy bị thương vào đầu và bị mất trí nhớ, chính vì thế nên ông ấy mới nhớ lại được về quê quán của mình gần đây và mới trở về, có thể ông ta chưa nhớ ra được cô.
– Vậy thì đúng rồi… vậy thì đúng rồi chứ ông ấy không phải là con người bội bạc như vậy. Có thể là ông ấy bị thương người ta có ơn cưu mang ông thi ông lấy người ta làm vợ. Nhưng ông ấy không thể bỏ mặc bố mẹ già ở nhà đến chết cũng không về chịu tang được. Chỉ có thể là do ông ấy mất trí nhớ mà thôi. Tôi phải đi gặp ông ấy… tôi phải đi gặp ông ấy.
– Từ từ đã… anh Trung giữ cô ấy lại…
– Buông tôi ra… buông tôi ra để tôi đi gặp ông ấy… làm gì vậy.
– Cô bình tĩnh đã, hiện giờ cô chưa đến đó được. Cô đến đó không giải quyết vấn đề gì mà chỉ làm hại cho ông ấy thôi. Người nhà của ông ấy cũng không cho cô gặp.
– Tại sao… tại sao… tôi là vợ của ông ấy… cái Lệ là con gái của ông ấy mà.
– Ai làm chứng cô làm vợ của ông ấy, ai làm chứng cô Lệ là con gái của ông ấy. Chuyện đó chỉ có 2 người biết mà hiện tại ông ấy mất trí không thể nhớ ra. Việc cần làm là từ từ để cho ông ấy nhớ ra mọi chuyện. Cô mà đến đấy người nhà họ Hứa có chắc không gây tổn hại đến ông ấy không, người nhà của ông ấy có để cô tiếp cận không?
– Chẳng phải là cậu vỗ ngực tự hào là sẽ diệt họ Hứa sao?
– Đúng vậy, sẽ diệt nhưng chưa phải bây giờ. Đợi khi nhà họ Hứa bị diệt rồi hãy tính. Cháu có thể giúp cô tìm hiểu thêm về ông ấy, giúp ông ấy phục hồi trí nhớ, giúp cho ông ấy và cả gia đình thừa nhận con gái của ông ấy với cô. Thậm chí giúp cô đến với ông ấy làm vợ ông ấy cho thỏa mong ước nhưng với một điều kiện.
– Mẹ… mẹ bình tĩnh nghe cậu ấy nói đi. Cậu ấy nói đúng đó. Cậu… nếu quả thực là cậu có thể giúp cha tôi phục hồi trí nhớ và nhận mẹ con tôi thì tôi nguyện ý điều kiện của cậu, nguyện ý theo cậu dù chỉ làm vợ lẽ của cậu.
– Cô hiểu sai rồi, điều kiện đưa ra không phải là vậy. Tất nhiên việc cô làm vợ cháu cũng chỉ là để giúp cho bé kia lấy chồng được dễ dàng hơn mà thôi. Đó là điều kiện phụ.
– Thế điều kiện của cậu là gì.
– Cháu sẽ giúp cô thỏa nguyện làm vợ của ông ấy nhưng mà cô phải đồng ý ngủ với cháu 1 đêm trước khi về làm vợ của ông ấy. Và sau đó thì cứ 3 tháng cháu sẽ được ngủ với cô 1 lần.
– Chuyện này không được… không thể được.
– Thế thì tùy cô, cô cứ suy nghĩ.
– Làm sao tôi có thể tin cậu là cậu nói thật, ông ấy vẫn còn sống. Rằng cậu không lừa tôi.
– Việc đó thì đơn giản thôi, cháu sẽ tìm đến gặp ông ấy quay phim hay chụp ảnh lại rồi đưa lại đây cho cô xem là biết thật hay giả thôi mà.
– Cậu quả thực là có cách để giúp tôi được việc đó.
– Việc đó rất đơn giản khi mà trí nhớ của ông ấy phục hồi. Còn việc để gia đình ông ấy thừa nhận quan hệ huyết thống cũng rất đơn giản. Giờ đây khoa học phát triển có thể xét nghiệm ADN mà. Nhưng cô phải kể ra toàn bộ về ông ấy, tại sao ông ấy lại biết cô ở đây…
– Được, tôi tạm thời tin cậu rằng ông ấy vẫn còn sống và cậu có cách. Tôi sẽ kể cho cậu nghe.
– Bác ơi, bác không định mời chúng cháu vào nhà sao, bác định đứng đây kể truyện sao.
– Được được, mời vào, mời theo tôi.
Chúng tôi đi theo cô tiến vào chùa. Đến gần cổng chùa tôi nói anh Trung đứng ngoài chờ đợi và cảnh giới. Ngôi chùa đã tồn tại nhiều thế kỷ khá cổ kính. Cô dẫn chúng tôi theo một lối mòn nhỏ vào sâu trong hậu viện của ngôi chùa. Tôi lấy làm ngạc nhiên vì thường thì nơi ở của những người dọn dẹp vệ sinh chùa hay phụ trách tiếp đón khách đến viếng thường ở phía ngoài. Cô dẫn chúng tôi đến 3 gian nhà nhỏ cũng đã cổ kính và khá yên tĩnh. Theo như tôi suy đoán thì nơi này phải dành cho sư trụ trì hay các cao tăng đắc đạo tĩnh tu mới đúng.
– Ông ấy và tôi có mối tình thanh mai trúc mã. Chúng tôi đã chơi với nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên rồi khi đã biết tương tư thầm yêu trộm nhớ thì đã dành tình cảm cho nhau. Thế rồi tôi lại vô tình lọt vào mắt của đại công tử nhà họ Hứa, khi đó ông cụ nhà họ Hứa bây giờ đã là PCT huyện ủy. Họ nhà Hứa nhìn thấy tôi thì rất vừa mắt và muốn tôi về làm dâu nhà họ Hứa bằng được. Ông cụ và ông cố của tôi khi đó ép tôi đồng ý làm dâu nhà họ Hứa bằng được nhưng tôi kiên quyết không chịu. Biết nguyên nhân là do đâu nên nhà họ Hứa bằng quyền thế của mình đã đẩy ông ấy phải nhập ngũ vào nam chiến đấu mặc dù gia đình ông ấy cũng là gia đình liệt sỹ mấy người anh trai của ông ấy cũng đều đã hy sinh trên chiến trường nên bình thường là ông ấy không phải đi nữa giống như thằng Nghĩa nhà tôi. Có lẽ chính vì chuyện này, chính vì tôi mà ông ấy phải đi lính và chết trên chiến trường, ông ấy lại là con trai duy nhất còn sót lại nên khi ông ấy hy sinh thì gia đình nhà ông ấy hận tôi và đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi. Ông ấy đi được không bao lâu thì dưới sự áp bức của cả nhà họ Đào và nhà họ Hứa tôi sợ rằng mình không giữ được tấm thân trong trắng và tình yêu với ông ấy nên đã bỏ trốn và tìm cách đi vào chiến trường cùng ông ấy. Cứ rong ruổi làm thanh niên xung phong sửa đường, lúc thì làm cô giao liên thì ông trời cũng run rủi cho chúng tôi gặp nhau. Chúng tôi ở với nhau được trọn vẹn 1 đêm. Khi nghe tôi nói là đã trốn nhà để đi vào đây tìm ông ấy và xung phong tình nguyện vào chiến trận để có cơ hội gặp ông ấy thì ông ấy nói với tôi là bây giờ cũng gặp được nhau rồi tôi nên trở về nhà. Ông ấy không muốn thấy tôi thân gái mà dấn thân vào đường đao lửa đạn. Nhà thì không về được rồi nên ông ấy nói tôi qua tạm ngôi chùa này xin ở nhờ khi nào ông ấy về sẽ tìm đến. Sau khi mời tôi chén nước thì cô kể.
– Đó… đó là chuyện của tôi và ông ấy, tôi đã kể cho cậu nghe rồi. Giờ cậu nói xem làm cách nào để tôi ở bên ông ấy được.
– Vấn đề của cô chỉ xoay quanh 2 điểm, giải quyết 2 điểm đó thì mọi thứ đều ổn. Mà thực ra chỉ cần 1 điểm thôi là đủ rồi.
– Đó là điểm gì, cậu nói rõ ra xem…
– Đó là giải quyết gia tộc nhà họ Hứa. Cô và mọi người ở đây không có khả năng này và cũng chính vì nhà họ Hứa mà phải ở đây chịu khổ mấy chục năm. Chẳng phải là mối tình của 2 người bị chia cắt là vì họ Hứa hay sao? Nhà chú ấy không nhận con cháu, thù hận cô cũng là vì chú ấy vì yêu cô nên mới phải đi lính và tử trận và nguyên do ở đằng sau cũng là nhà họ Hứa. Giờ đây khi chú ấy về rồi thì kể cả vợ đã chết không có người chăm sóc nhưng gia đình cũng đâu dám để cô liên quan đến nữa vì lại sợ bị nhà họ Hứa giở thủ đoạn. Nên chỉ cần giải quyết nhà họ Hứa. Gia đình chú ấy không còn sợ bị họ giở thủ đoạn với chú thì họ cũng sẽ đồng thuận để cô ở bên chú. Khi đó kể cả là chú chưa nhớ ra được chưa nhận con thì có tờ giấy xét nghiệm ADN nhà chú sẽ tự nhận huyết thống thôi. Còn vấn đề thứ 2 là tiền. Tiền để chữa trị căn bệnh và vết thương cho chú. Theo như cháu suy đoán thì rất có thể là chú trong khi chiến tranh ác liệt đã bị thương nặng cũng như là mất hết giấy tờ tùy thân. Do đó là cô vợ của chú mới không biết tên tuổi cũng như quê quán của chú để mà tìm về chứ không với việc chấp nhận làm vợ một thương binh và chăm sóc cho chú mấy chục năm thì không có lý do để cô ấy không cùng chú về quê chồng. Chú đã không có giấy tờ chứng minh lại không nhớ gì nên sẽ không được hưởng chính sách của nhà nước mà chỉ người nhà ở quê thì được nhận tiền của liệt sỹ mà thôi. Giờ chú về rồi thì có thể người ta sẽ làm chế độ thương binh cho chú nhưng việc khám chữa bệnh theo chế độ thì không có gì cả, mình phải có nhiều tiền để chữa trị cho chú ở bệnh viện tốt. Cái này thì cô cũng không có nhưng cháu có. Có thể dùng nó để đánh đổi được chứ.
– Chị Dung, đã có tin tức của anh ấy sao. Chị định rời khỏi nơi này để đến với anh ấy chứ.
– Có nhưng mà vẫn còn chưa chính mắt nhìn thấy anh ấy. Còn phải để xem hình ảnh của ông ấy đã. Cô có biết đây là ai không. Chính là người mà ông cụ sáng nay đến đây đề cập tới đó. Người muốn lấy cả tôi và cô đó.
– Trời… thật vậy sao. Nhưng mà em thấy là cậu ta vừa mới nghĩ cách tác hợp cho chị và anh ấy đến với nhau mà chứ đâu có ý định là muốn lấy chị như ông và chị nói đâu.
– Cô chưa biết hết đó thôi. Lúc đầu không biết liêm sỉ gì cứ nhất quyết đòi lấy tôi và cô. Sau đó không biết có quỷ kế gì không mà lại đổi ngoắt lại là vun vào cho tôi với ông ấy và kèm theo điều kiện đó vẫn là phải ngủ với tôi đó.
– Đúng vậy. Cháu muốn ngủ với cô ấy và cũng muốn lấy cả hai mẹ con cô nữa. Cô Thục đây rất đẹp cháu rất thích, cô cũng thế. Cháu hứa là sẽ đối tốt với hai mẹ con cô và cho hai người một cuộc sống tốt sung túc. Hãy để cháu đưa mọi người ra khỏi đây và lo cho mọi người.
– Thế ý chị thế nào?
– Còn chưa biết thế nào. Để xem ông ấy như thế nào đã. Nhưng nếu thực sự ông ấy còn sống thì là mừng rồi. Tôi cũng không còn mong gì hơn, ông ấy cũng đã có vợ con rồi cứ để cho con ông ấy lo cho ông ấy. Tôi chỉ cần ông ấy nhận lại con và để con bé Lệ về sống với ông ấy, chăm cho ông ấy. Nếu cậu ta vẫn cứ nhất quyết đòi hỏi tôi phải ngủ với cậu ta để tác thành cho tôi với anh ấy thì tôi thà ở chùa đi tu còn hơn. Tôi không còn vướng mắc gì nữa rồi…
– Nhưng mẹ ơi, nếu như vậy thì cậu ta không diệt trừ nhà họ Hứa thì con làm sao được nhà nội nhận chứ.
– Con ngốc ạ, con không thấy là ông cụ sáng nay đến đây nói là cậu ta đã lấy hai chị em cái Yến rồi ah và giờ thì cậu ta đi với cái Anh và mẹ nó đó thôi. Con nghĩ là nhà họ Hứa để yên cho cậu ta ah. Cậu ta không tìm cách diệt nhà họ Hứa thì nhà họ Hứa cũng diệt cậu ta. Do đó cậu ta diệt nhà họ Hứa không phải để giúp minh mà là vì cậu ta.
– Cô và mọi người ở đây không thích hợp để tu đâu, cháu khuyên thật lòng, trước nay mọi người tình thế bắt buộc mới phải nương tựa cửa phật giờ có điều kiện ra ngoài rồi thì nên rời khỏi để khỏi tạo nghiệp xấu. Người ta nói là tu tại tâm, tâm có thanh tịnh không vướng bụi hồng trần thì mới tu được. Và không cứ nhất thiết phải ở chùa mới tu được mà còn tu tại gia, chỉ cần trong lòng thanh tịnh và hướng phật là tu được. Tại sao cháu nói là mọi người không thích hợp để tu? Là tại vì trong lòng mọi người còn vướng bận quá nhiều bụi hồng trần không dứt được. Cô thì vẫn lúc nào cũng canh cánh mối tình thanh mai trúc mã, tình ý với người xưa rồi lại còn lo lắng về con cháu sao mà dứt ra được. Cô này thì cũng làm sao tránh được suy nghĩ thế tục về con cháu. Còn mấy cô này vẫn còn quá trẻ, thanh xuân phơi phới tuổi xanh dục tình chưa dứt. Chưa nói có khi nó còn là ngọn lửa âm ỉ sẵn sàng bùng cháy bất cứ lúc nào. Mọi người vẫn còn nhuốm bụi hồng trần thì nên trở về với cuộc sống vốn đầy bụi hồng trần tham sân si sắc dục trả lại sự thanh tịnh cho nơi vốn là nơi thanh tịnh.
– Thứ nữa, tại sao cháu nói là mọi người ở đây là tạo nghiệp xấu? Nơi cửa phật này đề cao sự thanh tịnh tĩnh tu. Hoàn toàn loại bỏ đi tham sân si, loại bỏ sắc dục. Sự xuất hiện của các cô ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của chùa.
– Tại sao cậu lại ăn nói bừa bãi thế. Chúng tôi đã làm gì mà cậu nói chúng tôi làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của chùa.
– Các cô không cần làm gì cũng ảnh hưởng xấu đến sự thanh tịnh của chùa, ảnh hưởng đến sự tu luyện của các tăng nhân trong chùa bởi vì vốn dĩ sự xuất hiện của các cô tại chùa đã ảnh hưởng đến điều đó rồi. Các cô thử nghĩ xem là các tăng nhân các nhà sư muốn tu luyện đắc đạo thì phải gạt bỏ cám dỗ, gạt bỏ sắc dục ra khỏi suy nghĩ có đúng không? Các cô rất đẹp và chính vì thế nó tạo nên nghiệp, sự xuất hiện của các cô những người đẹp ở đây sẽ ảnh hưởng đến sự thanh tịnh và tĩnh tâm của các tăng nhân. Nó sẽ làm nổi lên những con sóng lòng mãnh liệt trong lòng các tăng nhân, một cuộc chiến mãnh liệt và dữ dội xảy ra ở bên trong nội tâm của các tăng nhân bên ngoài lớp vỏ bọc thanh tịnh. Các tăng nhân sẽ phải trấn áp sắc dục trỗi dậy của bản thân, trấn áp ham muốn thế tục để tiếp tục con đường tu hành. Nhưng không phải tăng nhân nào cũng có thể thoát được sức cám dỗ từ sắc đẹp của các cô, sẽ có những người phạm giới, phá giới không thể tu được nữa. Thế thì chẳng phải là các cô ở đây đang tạo nghiệp hay sao? Các cô đã bao giờ tự hỏi là tại sao các cô lại được ở trong những căn phòng ở hậu viện tách biệt với chùa không, cháu nghĩ là nơi này phải nên thuộc về sư trụ trì…
– Mô phật… mô phật… có tiếng niệm già nua ở ngoài cửa.
– Bạch thầy… bẩm thầy… không biết thầy qua có gì chỉ bảo.
– Ta chỉ vô tình đi ngang qua đây về phòng mình. Vô tình nghe được những lời nói của vị thí chủ kia. Thật không ngờ vị thí chủ còn trẻ vậy mà lại có thể nói những lời uyên thâm như thế.
– Bạch thầy, mong thầy đừng để ý đến những lời nói vô tri vô giác của con trẻ.
– Không, không ta không thấy đó là những lời vô tri vô giác nó rất uyên thâm. Bản thân ta còn tự thấy xấu hổ, đã nhiều lần ta cũng muốn nói với các con mà không tìm ra ý.
– Bạch thầy, ý thầy…
– Ta tới chùa này tiếp quản chùa này được hơn chục năm rồi nhỉ.
– Dạ, bạch thầy đã 13 năm rồi ạ.
– Khi ta tới đây tiếp quản vị trí chủ trì thì vị chủ trì sư huynh cũ cũng đã nói với ta về hoàn cảnh đặc biệt của các con, dặn ta chiếu cố cho các con. Từ đó đến nay ta đối xử với các con thế nào?
– Dạ bạch thầy rất tốt ạ.
– Trong 13 năm đó thì những chuyện trong chùa hẳn các con rõ cả chứ. Không phải đâu xa sự việc cách đây mới hơn một tháng thôi hẳn các con còn nhớ rất rõ. Vị thí chủ này nói đúng. Không phải các con muốn gây nghiệp mà bản thân sắc đẹp của các con đã khiến cho các con dù muốn hay không cũng tạo nghiệp chướng. Đã có nhiều nhà sư trẻ tới đây để rèn luyện nhưng do còn trẻ công phu hàm dưỡng chưa nhiều lại thêm dương khí hưng thịnh nên đã lầm lỗi, ảnh hưởng đến con đường tu luyện. Sáng nay ông cụ cũng tới đây và ta quan sát thái độ cũng khác trước nhiều rồi. Nếu như thực sự các con đã có chỗ để đi về thì nên về, không đâu tốt bằng nhà và tình thân đâu các con ạ. Ta cũng chẳng giấu gì các con thời gian ngắn nữa thôi là ta sẽ không còn là trụ trì chùa này được nữa. Ta đang cố thuyết phục hội Phật cử người già đức cao tới thay thế nhưng mà xem chừng là khó. Nhiều khả năng sẽ là vị sư đệ của ta sẽ lên trụ trì thay cho ta và các con biết chuyện gì rồi đấy. Ta chỉ muốn nói vậy để các con xem xét…
Nghe những lời nói của vị sư già và biểu hiện sắc thái khuôn mặt của mọi người mà tôi mừng thầm. Tuy không hiểu rõ chuyện gì xảy ra bên trong nhưng tôi có thể đoán là vị sư đệ của sư trụ trì chắc là có ý đồ xấu với mấy người này, nhưng hiện nay ông sư già vẫn đang làm chủ nên chưa làm gì được. Còn sau khi ông sư già rời đi thì không biết sẽ như thế nào. Ông sư già bước ra khỏi cửa thì tôi cũng ra về luôn. Trong lúc tôi và mấy người lớn tuổi nói chuyện thì Anh cũng lại trò chuyện cùng hai cô gái và tất nhiên là có bí mật lưu số đt của mình vào máy điện thoại của hai cô gái.