Phần 94
Thời gian như thoi đưa. Trời hè nắng oi ả, Dũng đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại đóng đồ gửi vào từng gói thì anh Tiến quản giáo đến gọi lên phòng trưởng trại. À nếu cậu nhớ không nhầm thì khoảng thời gian này là có kết quả thi vào trường cấp III của Anh Thư thì phải. Vậy là mình kể từ ngày bị bắt cũng tròn tròn năm rồi đấy.
– “Cộc cộc cộc”, tiếng Dũng gõ cửa.
Chưa kịp mở thì cánh cửa tự động mở ra, không phải tự động đâu, tôi nói phét đấy. Là Anh Thư đã nhanh nhảu ra mở cửa cho Dũng. Hơn 1 tháng kể từ ngày cô ngừng học cùng anh để đi thi, rồi chờ kết quả giờ mới gặp lại. Trái tim nhỏ bé đập lung ta lung tung như muốn phá vỡ bầu ngực ra ngoài, nhưng trái tim ấy đã nhầm, sao mà phá nổi khi bên ngoài trái tim còn có cái vú đã to đùng như một người phụ nữ trưởng thành rồi, Anh Thư đã dậy thì thành công.
– Anh, Anh đến rồi à.
Tiếng Anh Thư lanh lẩu, đôi mắt rạng ngời, khuôn môi nhoen nhoét cười tươi, mầu mặt như ửng hồng. Nhìn thấy Anh Thư vậy, Dũng đã đoán phần nào kết quả:
– Đừng nói với anh là trượt rồi nhé. Anh không dạy học tiếp đâu. Cháu chào bác ạ.
Trêu Anh Thư vậy nhưng Dũng cũng không quên phép tắc mà chào trưởng trại. Bác Đức tủm tỉm, chiều hôm qua cả gia đình bác chở Anh Thư đến trường điểm của tỉnh xem kết quả, cả nhà vỡ òa trong sung sướng, trong hạnh phúc vô bờ bến của người làm cha làm mẹ, trong niềm tự hào vì kết quả thi của Anh Thư là mĩ mãn vô cùng, không những đậu mà còn đậu vào lớp chuyên Văn, đúng nguyện vọng của Anh Thư luôn. Cả đêm bác không ngủ được, vậy là cái quyết định cách đây 1 năm của mình là chính xác, cái quyết định giống như là đánh lô, à không, phải như đánh đề, cũng không phải, như là chơi Vietlot của bác hồi ấy vậy mà trúng mới tài. Bác thao thức không ngủ được, báo hại bác gái được một đêm sung sướng.
Bác nhìn sâu vào đôi mắt của Dũng mà cảm thán:
– Gia đình bác cảm ơn cháu. Anh Thư…
Bác chưa kịp nói hết lời thì Anh Thư đã chặn họng bác giành phần khoe:
– Bố, để con nói. Con muốn tự mình nói với anh Dũng.
Quay sang Dũng, Anh Thư lấy hơi, lấy đà, hơi chùng chân xuống một tẹo, không biết để làm gì:
– Anh Dũng, EM ĐỖ RỒI. Em sướng quá, ha ha ha ha ha.
Cùng với lời nói như gào lên trong sung sướng, Anh Thư bật lên cao ôm chầm lấy cổ Dũng, chân cô không chạm đất, như thế có nghĩa là người cô hoàn toàn dính chặt vào anh, vú cô áp vào khuôn ngực vạm vỡ, đầu cô khép chặt vào cổ anh, hai chân hơi quặp vào anh để phần mu bướm nhấp nhô mơn trớn ở phần hạ bộ anh.
Mặc dù bất ngờ vì cú chồm lên người của Anh Thư nhưng vững như bàn thạch, Dũng không hề mất đà, không hề lay động, thân người vững như cột đình cột chùa. Với anh thì tự bao giờ chẳng biết nữa, Dũng coi Anh Thư như đứa em gái của mình, Dũng mừng lắm vì kết quả thi của Anh Thư. Hơi vòng tay ra sau lưng Anh Thư, Dũng quay một vòng Anh Thư rồi đặt xuống đất:
– Có được vào Chuyên Văn không?
– Có anh ạ. Em mừng lắm, bố em, mẹ em, họ hàng ai cũng mừng anh ạ. Em cảm ơn anh rất nhiều, không có anh chắc chắn không có ngày hôm nay.
– Có gì mà cảm ơn anh. Tự mình em hết. Anh chúc mừng em. Em cần phải tiếp tục duy trì nhịp học để còn thi Đại học nữa biết chưa.
Anh Thư phấn khởi vì được anh động viên:
– Vâng ạ, em hứa sẽ học tốt để còn thi đậu đại học.
Dũng buột miệng:
– Uh, em còn phải học thay cả phần anh nữa.
Dũng vừa nói xong thì nụ cười trên môi Anh Thư vụt tắt, cái tủm tỉm trên môi bác Đức cũng không còn.
– “Anh! Em… ”, Anh Thư ấp úng không biết nói cái gì cả.
Bác Đức thì tiến lại gần vỗ vai Dũng như động viên:
– Cháu còn đi học lại được mà, cố lên chàng trai.
Thấy mình vô duyên quá khi phá vỡ cái không khí đang vui của hai bố con. Nhưng Dũng dằn lòng không nổi. Ngày này một năm về trước, chính đoạn thời gian này cậu đã ôm mẹ nhảy múa tại sân trường Chuyên TP Hải Phòng hoa phượng đỏ, cậu nhớ lại cái cảnh hai mẹ con đã mừng mừng tủi tủi như thế nào vì biết kết quả thi, hôm đó còn gặp Mai và cô Hằng mẹ Mai nữa cơ mà. Đoạn phim tua nhanh trong đầu làm Dũng không kìm nén được mà thốt ra cái đoạn đời dang dở của mình. Không biết còn có thể đi học lại được nữa không.
– Cháu xin lỗi vì làm mọi người mất vui rồi. Chỉ là cháu vô tình nhớ lại khoảng thời gian trước ấy mà. Hồi ấy cháu cũng vui mừng như Anh Thư thế này này, mẹ cháu cũng mừng cho cháu như bác này.
– Mọi chuyện qua rồi cháu ạ.
Anh Thư im ắng một hồi rồi đến gần bố:
– Bố, con muốn nói chuyện riêng với anh Dũng.
Già đời rồi nên có gì mà bác Đức không nhận ra cơ chứ, mà Anh Thư thì cũng không giỏi che giấu. Bác biết Anh Thư có tình cảm với Dũng. Rồi bác sẽ còn nhiều đêm không ngủ nữa, gì thì gì, quý thì quý, mến thì mến đấy nhưng cũng phải nhận thấy là Anh Thư và Dũng có đôi điều khác nhau. Nhưng thôi, chuyện đó tính sau đi, bác rút lui nhường không gian cho đôi trẻ.
– Dũng ở lại nói chuyện với Anh Thư nhé, bác chạy đây có tí việc.
– Vâng ạ.
Bác Đức đi rồi để lại hai đứa ở hai ghế ngồi. Anh thư lấy ra một hộp gì đó khá to, trên đó có một cái nơ nữa. Cô bẽn lẽn:
– Em tặng anh.
– Gì vậy em? Lại còn tặng quà anh nữa.
– Em tặng anh bộ sách lớp 10. Hôm qua em đi mua 2 bộ sách lớp 10, 1 bộ cho anh, 1 bộ cho em.
– Ý là em muốn anh cùng em học lớp 10.
– Em thực sự muốn như vậy, nhưng em biết là sẽ khó khăn lắm vì điều kiện thời gian sẽ không cho phép nữa. Lớp 10 em học tít trên tỉnh, cách nhà gần 50 cây số nên chắc là phải học bán trú, cuối tuần mới về. Nhưng em muốn anh vẫn tiếp tục học, anh không được rời xa sách vở. Sau này… Sau này… anh học tiếp.
Anh Thư may quá kìm chế được câu nói “sau này anh ra tù”, cô đã không còn nhắc đến chữ tù chữ tội với anh từ lâu lắm rồi.
– Uh, anh cảm ơn em. Anh sẽ học, có gì không hiểu thì hỏi nhỉ. Hihihihi.
Dũng đáp vậy để Anh Thư được vui lòng, chứ thực tâm chuyện này cậu chưa nghĩ đến. Trong đây thì không nói làm gì, kể cả sau này ra tù cũng chưa chắc vì còn nhiều thứ, nhiều việc phải lo lắm. Với lại một phạm nhân ra tù muốn hòa nhập cuộc sống cũng không phải là điều đơn giản đâu.
Anh Thư vui vui vì Anh Dũng không những nhận quà của mình, anh còn nói sẽ học nữa. Niềm vui nho nhỏ của một cô gái lần đầu tặng quà cho người khác phái. Anh Thư bảo bố ra ngoài cũng còn để nói một chuyện nữa. Chuyện này cô ấp ủ bấy lâu rồi, hôm nay mà không nói thì không biết bao giờ mới nói được. Tương lai trước mắt là xa cách lắm.
– Anh này!
– Gì vậy em?
Anh Thư nhìn vào đôi mắt sáng, cương nghị của Dũng:
– Em… em… Em yêu anh!
Nói xong Anh Thư dòm dòm xuống đất, hai má ửng hồng, chân di di. Là con gái lại đi tỏ tình trước, có ngại không cơ chứ. Nhưng cô biết, cô không nói, không chủ động thì còn lâu anh Dũng mới nói, cô biết anh mặc cảm lắm với cái áo sọc đang mặc trên người. Nhưng với cô, anh mặc như thế lại đẹp, lại hợp mốt, lại bắt mắt mới chết chứ. Cô chẳng bao giờ nghĩ anh là tù nhân, chẳng có quan niệm câu nệ gì. Cô chỉ biết một anh Dũng già dặn trưởng thành, học giỏi với giọng nói trầm ấm như rót mật rót đường vào tai mà thôi. Cô đã khẳng định bản thân mình yêu anh bởi trái tim cô loạn nhịp mỗi lần nhớ về anh.