Phần 93
Rồi độ 1 tuần sau thì Dũng có thể đi lại bình thường mà không phải tập tễnh nữa, công việc của cậu ở trại lại vẫn quay đều quay đều. Việc chính từ sáng đến tận tối mịt vẫn là ở Ban tiếp tế, tuần 3 buổi vẫn dậy đều cho Anh Thư. Dũng rất hài lòng vì lực học của Anh Thư đã tiến bộ rõ rệt so với hồi đầu năm học, thái độ tinh thần học tập rõ ràng là rất tốt. Dũng đâu có biết rằng chính cậu là nguồn cảm hứng, là động lực để Anh Thư thay đổi bản thân mình. Bác Đức biết được kết quả thì mừng ra mặt, bác không nói cảm ơn đâu nhưng ánh mắt, nụ cười của bác đã thể hiện rõ điều ấy. Phong bì tiền công được bác trả cho Dũng khi kết thúc tháng đầu tiên. Dũng không mở phong bì ra mà đưa lại cho bác, Dũng nói nhờ bác giữ hộ đến khi ra tù thì lấy một cục, bác vui vẻ nhận lời giữ hộ tiền này.
Bác Sáu không biết bằng cách nào đã sắp xếp được một phòng nhỏ trong khu nhà cán bộ để làm chỗ dạy học cho X và Dũng. Phòng đó trước là phòng kho nằm góc trong cùng của dẫy nhà 2 tầng, Dũng và X dọn dẹp mất cả ngày mới có được không gian riêng tư quý báu nơi chốn lao tù này.
Về thời gian học thì như bác Sáu nói là không kể, rảnh lúc nào thì học lúc đó. Và đây là buổi đầu tiên.
Cả phòng rộng chừng 2 chục m2 có 3 người, 1 già đang đứng và 2 trẻ ngồi xếp chân chữ ngũ. Bác Sáu mở lời đầu tiên đúng giọng thầy giáo, ở dưới đôi trẻ cũng không kém phần ngưng trọng:
– Nói thật với các cháu, bác đã đến tuổi già, trong suốt cả cuộc đời bác từ trước đến nay chỉ dậy võ thuật cho duy nhất 1 người. Các cháu có biết là ai không ạ.
Ở dưới gần như đồng thanh 2 đứa hô:
– Cháu không biết ạ.
– Là cô Ba của các cháu đấy.
Dũng thì có phần ngạc nhiên nhưng X thì không ngạc nhiên cho lắm, sự thân thiết của cô Ba và Bác Sáu ở trại này không ai là không biết, X còn biết về võ thuật thì cô Ba cũng không phải đậu vừa rang, dạng vừa đâu. Nhiều lần cô chứng kiến cô Ba tẩn mấy thằng bạo dâm, quỵt tiền của chị em rồi.
Bác Sáu tiếp lời:
– Và hai cháu là người thứ 2 và thứ 3. Bác tin chắc chắn rằng không có người thứ 4.
Dũng ở dưới giơ giơ tay như muốn phát biểu, bác Sáu thấy vậy thì làm động tác chỉ tay ra hiệu cho Dũng nói. Dũng vẫn ngồi chữ ngũ mà thưa:
– Bác cho chị em cháu hỏi, loại võ thuật bác định dạy chúng cháu tên là gì ạ?
Bác Sáu lại đưa tay lên gãi đầu gãi tai một hồi rồi mà vẫn chưa tìm ra tên gọi, từ lần trước Dũng hỏi đến nay bác đã mất bao đêm không ngủ để tìm ra tên gọi cho loại võ của mình mà chưa tìm ra được. Bác ấp úng:
– Cái này… cái này… bác cũng không biết tên gọi là gì nữa, bác chưa đặt. Hay thế này đi, cho chúng cháu đặt tên, gì cũng được. Thế nhé.
Hai chị em ngơ ngơ ngác ngác như bò đội nón nghe giảng đạo, không biết mình tìm có đúng thầy không nữa.
– “Vầng”, tiếng đáp nhỏ nhẹ như chưa phục không biết của đứa nào nữa.
Bác Sáu vào đề:
– Bác biết ở đây Dũng thì chưa từng học võ thuật, còn X thì đã từng nhiều năm theo học karatedo rồi phải không?
– “Vâng ạ, cháu học được 8 năm nhưng thú thực với bác là cháu chưa đánh nhau bao giờ”, tiếng X đáp lời.
– Rồi. Việc đầu tiên bác cần X làm là: Cháu phải quên những gì cháu biết về Karatedo đi.
– “Sao lại thế ạ? ”, X thì gật nhẹ cái đầu, còn câu hỏi vừa rồi là của Dũng hỏi thay chị.
– Vì những thứ bác dậy không phải là Karatedo, thế thôi. Phải quên cái cũ đi mới học được cái mới.
– Vâng, cháu hiểu rồi ạ.
– Điều căn bản của võ thuật chính là sức khỏe, tinh thần, quan sát, phán đoán, sau cùng mới là kỹ năng. Các cháu nhớ cho điều ấy. Bác nhắc lại: Sức khỏe, tinh thần, quan sát, phán đoán và kỹ năng. Kỹ năng võ thuật chỉ là điều cuối cùng. Quan trọng nhất vẫn là sức khỏe. Bác đã chỉ cho Dũng phương thức luyện tập để nâng cao sức khỏe, lát nữa bác sẽ bảo cho X phương pháp luyện tập dành riêng cho cháu. Thân nam và nữ có những ưu điểm, khuyết điểm khác nhau, vì vậy mà sẽ có cách luyện tập khác nhau. Nam thì ưu tiên hơn ở sức mạnh, còn nữ thì ưu tiên hơn ở sự khéo léo, nhanh nhẹn và dẻo dai. Các cháu hiểu không?
– “Có ạ”, cả hai hứng trí vì những lời bác dậy.
– Buổi học hôm nay là buổi đầu tiên, Dũng còn ở đây khoảng 2 năm, còn X thì khoảng 1 năm nữa. Bác sẽ tập trung trong thời gian này truyền đạt hết kiến thức của bác cho các cháu. Mục đích các cháu học võ để làm gì bác không can thiệp, bởi đó là cuộc đời của các cháu, tốt xấu gì các cháu phải biết cân nhắc và tự chịu trách nhiệm cho những hành động của mình.
– Vâng ạ.
– Chúng ta sẽ có khoảng 5 buổi đầu tiên để học chỉ một chủ đề.
– “Chủ đề gì ạ? ” Dũng phấn khích.
Bác Sáu dõng dạc:
– Cấu tạo cơ thể người.
“Oạch”, Dũng đứng dậy làm động tác đi ra ngoài. Bác Sáu thấy vậy thì hỏi:
– Dũng, cháu đi đâu đấy?
– Cháu đi chết đây. Bác ơi là bác, học võ chứ có phải môn sinh học đâu mà học cấu tạo cơ thể người hả bác à bác ơi.
– Cứ ngồi xuống nghe bác nói đã. Đánh nhau hiểu đơn giản nhất chính là dùng tay hoặc vũ khí tác động vào cơ thể đối phương, làm cho đối phương đau mà thua trận. Vì vậy, cơ thể người chính là trung tâm của hoạt động võ thuật. Chúng ta cần hiểu rõ cấu tạo cơ thể người. Nguyên tắc võ thuật của bác chính là dùng ít đòn thế nhất, một cách nhanh nhất có thể hạ gục đối phương. Không dài dòng, không cầu kỳ, không hoa mĩ, hiệu quả về chất lượng đòn thế và thời gian hạ gục đối phương là yếu tố quan trọng nhất.
Dũng và X vỡ dần ra rồi. Hai con vịt đang ngồi nghe sấm.
– Trong cơ thể con người có chỗ hiểm chỗ phạm, trong cấu tạo xương khớp cũng vậy, có sự cứng cáp, đàn hồi, cong vênh. Trong lục phủ ngũ tạng tim gan phèo phổi cũng có vị trí của nó, nếu nắm được tất cả những yếu tố đó thì ta có thể nhanh chóng hạ gục đối phương mà không tốn thời gian, không tốn công sức. Bác lấy ví dụ, để đấm một người vào mông đít thì cháu đấm cả ngày đến khi mệt cũng không hạ gục được người ta. Nhưng cháu chỉ cần dùng hai ngón tay búng vào hạ bộ thôi cũng có thể làm nó lăn lê bò xoài rồi.
X hơi hơi đỏ mặt, cái bác này, ở đây còn có cả con gái, bác cứ chim cò thế ai mà không ngượng cho được, người ta còn con gái đấy.
– Hiểu rõ được cơ thể, cháu thể tùy thích mà muốn đối phương bị đau theo cấp độ nào. Muốn gãy tay gãy chân rồi lành lại, muốn gãy mà không thể lành được, muốn người ta ngất đi rồi chuồn, muốn người ta hôm nay không đau nhưng mai mới thấy đau. Muốn đối phương bị đánh không đau nhưng lâm bệnh rồi từ từ chết. Hoặc thậm chí muốn đối phương chết ngay lập tức, cháu đều có thể làm được.
Hai đứa nóng đến toát mồ hôi mặc dù bác đang dùng nước đổ đầu vịt.
– Các cháu chắc chắn đã từng nghe nói, từng xem trên tivi, trên phim hoặc đọc trên thiên địa hội có rất nhiều loại võ thuật khác nhau. Mỗi môn phái võ thuật đều có những tinh hoa, những chiêu thức khác nhau. Ví dụ như Karatedo mà X theo học lấy sự nhanh nhẹn và đôi chân làm trọng. Ví dụ như Judo lấy sự áp sát đối thủ mà dùng lực đẩy, lực kê mà hạ gục đối thủ. Ví dụ như võ thuật cổ truyền lấy những đòn thế hiểm hóc mà gạ gục đối phương. Nhưng nguồn gốc của tất cả những loại võ thuật đều lấy tự nhiên làm điểm xuất phát, lấy gà vịt ngan ngỗng chó mèo hổ báo chồn rắn rết làm vật nghiên cứu mà tạo ra võ thuật.
X và Dũng gật gù, không biết có phải buồn ngủ hay không.
– Loại võ thuật bác định dậy các cháu chính là: Thực chiến. Bác tổng hợp tất cả các loại võ thuật mà bác biết được để hạ gục đối phương nhanh nhất theo cách và hậu quả mà bác mong muốn.
– Đầu tiên cần Sức khỏe, có sức thì muốn đấm mới nhấc nổi tay lên mà đấm, muốn chạy thì cũng phải có sức mà chạy chứ phải không nào.
– Tiếp theo là Tinh thần? Đúng, các cháu vào trận chiến với tinh thần như thế nào mới là quan trọng, có lòng tin mình chiến thắng hay không? Có hãy chiến, mà chiến là phải thắng. Không thì chạy cho nhanh đi. Đấy, vì sao trong bài tập thể lực có bài chạy là vì vậy, chạy nhanh mà thoát thân.
– Tiếp nữa là Quan sát: Các cháu phải nhìn nhận được đối thủ của mình như thế nào, một hay 100. Nếu là 1 thì tốt rồi, nếu là 100 thì theo kinh nghiệm của bác là nên… Chạy khẩn cấp. Môi trường chiến đấu ra làm sao, có những cái gì, bố trí, bố cục như thế nào, và quan trọng gần như nhất chính là: Đường thoát thân ở đâu?
– Sau đó là Phán đoán. Các cháu cần phải phán đoán đối thủ sẽ làm những gì? Có những nguy cơ tiềm ẩn nào? Phán đoán hậu quả? Lường trước phương thức xử lý. Bác lấy ví dụ nhỏ thôi. Cháu 1 đạp làm đối phương ngã ra sau một đoạn, và đúng chỗ đó lại là một khẩu AK đầy đạn. Ngay lập tức cháu phải đoán đoạn là nó sẽ vớ lấy khẩu súng đó và nhắm mắt mà xả. Đấy là cháu nhận định được đối thủ sẽ làm gì. Tiếp theo nguy cơ là gì, bác không cần nói vì cháu biết là súng đạn thì không có mắt mà con người được cấu tạo bởi Protein, Lipit chứ không phải bằng Fe, Au. Cháu phải lường trước được phương án xử lý. Dũng, lúc này cháu sẽ làm gì?
Bác Sáu hướng về Dũng, Dũng giật mình giống kiểu hồi còn đi học bị cô giáo gọi lên bảng kiểm tra miệng. Cậu đáp nhưng không chắc lắm:
– Cháu sẽ chạy thật nhanh trước nó giằng lấy khẩu súng.
– Còn X?
– “Cháu cũng như Dũng”, X thực sự là chưa nghĩ đến điều này, cô đáp theo phản xạ mà thôi.
– Còn bác thì chưa đầy 1 giây bác đã ở chỗ thoát hiểm mà lúc đầu trận chiến bác đã nhận định rồi. Ngu gì ở lại làm tổ ong, bác không phải Ma Tôn, không có Ma Giáp. Bác trêu vậy thôi, nhưng cách của các cháu cũng là một cách, cách của bác cũng là một cách. Chiến trường thiên biến vạn hóa không có một nguyên tắc nào cụ thể, nhận định được, phán đoán được và đưa ra phương án xử lý nhanh bao nhiêu thì cơ hội thắng cuộc càng lớn bấy nhiêu.
– Cuối cùng mới là Kỹ năng chiến đấu. Cái mà bác sẽ dậy cho các cháu đấy chính là hạ gục đối thủ trong khoảng thời gian nhanh nhất và tốn ít công sức nhất. Mỗi loại võ mà bác biết bác đều chắt lọc ra những tinh hoa, những đòn thế tinh túy để tùy đối thủ, tùy hoàn cảnh, tùy địa thế, tùy tư thế mà sử dụng. Bác lại lấy ví dụ nữa để các cháu hiểu. Nếu cháu và đối phương đang áp sát nhau thì Judo là loại võ mà cháu nên dùng. Nếu cháu và đối phương đang ngồi đối diện nhau thì Boxing cháu chơi cho bác. Nếu đối phương là một cô gái xinh đẹp, cháu không muốn làm hỏng đi khuôn mặt kiều diễm của cô ấy thì cháu cứ đít mà đá, đá là karatedo. V. V.
– “Ặc, ặc” đôi trai tài gái sắc sặc sục vì ví dụ của bác.
– Đấy, khung giáo án của bác là như vậy. Các cháu có võ thuật rồi, ứng dụng ra sao vào thực tế, vào cuộc sống là phụ thuộc vào nhân sinh quan của mỗi đứa, bác không thể ở bên cạnh mãi mà truyền dậy được. Các cháu chỉ cần nhớ rằng, trong thực tế chiến đấu không có chỗ cho sự do dự, cháu thương đối thủ nhưng đối thủ có thương cháu không đấy là hai câu chuyện khác nhau. Nếu muỗi vào trong màn thì sư trụ trì cũng không ngần ngại mà “độp” một cái đâu các cháu ạ.
Thế đấy các bạn ạ, buổi học đầu tiên là như vậy, rồi đúng như lời bác Sáu nói, bác đã truyền gần như mọi thứ tinh hoa nhất cả đời góp nhặt của mình cho hai học trò nhỏ, hết buổi này đến buổi khác không kể sớm khuya. Ở cái phòng kho ấy đa phần chỉ học lý thuyết và thị phạm là chính. Còn mọi lúc, mọi nơi đều là những sân khấu thực hành cho đôi trẻ. Cũng có chút gọi là năng khiếu, có chút gọi là bản năng, có chút gọi là thông minh, có chút gọi là ý chí. Cả Dũng và X đều xiêng năng học tập, rèn luyện nâng cao sức khỏe, hoàn thiện kỹ năng cứng, kỹ năng mềm. Biết đâu đấy, những bài học nơi chốn lao tù này với một thầy giáo cũng là phạm nhân án chung thân kia lại tài sản vô giá với Dũng và X trong đường đời sau này. Có thể lắm chứ, những kỹ năng bác dậy sẽ cứu mạng hai người trong giông bão cuộc đời đẩy đưa. Mọi thứ biết đâu mà lần phải không nào?