Phần 91
Hôm sau Dũng phải lên phòng y tế để thay băng vết thương ở đùi, cậu cũng nhân việc này gặp chị X để trao đổi với chị về việc hai chị em cùng học võ bác Sáu dậy.
Canh me để đến ca trực của chị Dũng mới tập tễnh mò lên.
– “Cộc cộc cộc, có ai ở trong đó không ạ”, cáo ta biết thừa là chị ở trong đó nhưng cứ trả vờ như ta là nai.
– “Vào đi”, một giọng nói lạnh tanh vang lên phía trong, chắc là của X rồi.
Dũng mở cửa, nhảy lò cò, tập tà tập tễnh, xiêu xiêu vẹo vẹo, chân nam đá chân xiêu, mặt thì nhăn nhó:
– Ơ, chị à, em cứ tưởng ai.
Nói xong Dũng tủm tỉm cười như cuộc gặp này chỉ là vô tình thôi ấy mà. X quay lại nhìn thấy Dũng thì trong lòng trộn rộn vui buồn lẫn lộn không biết đâu mà lần. Nhưng nội tạng thì vậy thôi chứ nét mặt thì không có một gợn nhỏ nào:
– Đến làm gì?
– Em đi nhờ nhà vệ sinh.
X cau nét mặt:
– Dở à, đây là đâu mà đi vệ sinh.
Dũng hì hì vì trêu chị nhưng thấy bà gìa đanh đá cá cầy này thì rút lại ngay câu đùa không bị ăn đá không biết chừng, cậu chợt nhớ ra rằng có người đã chết dưới tay người đẹp này, là người đấy chứ không phải gà đâu. Cậu trở biến khuôn mặt mình từ nhăn nhở thành nhăn nhó:
– Chị, em đùa đấy, em đến thay băng, hôm qua bác sĩ bảo phải ngày nào cũng thay băng chị ạ.
X không tài nào hiểu nổi cái tên Dũng lì này, lúc nào cũng đùa được, chẳng hợp với mình gì cả. Nhưng không hiểu sao gặp hắn ta mình thấy thoải con gà mái thế nhỉ:
– Lên giường nằm đi.
– Vầng.
Dũng lại vẫn cái điệu bộ như lúc mới vào mà khấp kha khấp khiểng tiến về cái giường có trải ga mầu trắng. Tả thì vậy thôi chứ ở phòng này chỉ có mỗi cái giường mà, làm gì có cái giường ga mầu đen đâu. Lên đến nơi, nằm ngửa thẳng băng ra rồi thì Dũng thấy chị X ra lệnh:
– Cởi quần ra!
Dũng quay ngoắt lại nhìn chị, khuôn mặt trở nên ngưng trọng tỏ vẻ đáng thương, theo phản xạ cậu đưa hai tay xuống che hạ bộ. Mặt mếu mếu máo máo trần tình:
– Chị ơi, chị định làm gì em ạ. Em chưa từng…
Dũng bỏ dở câu nói làm chị X mặt đỏ như gấc, Dũng đang hiểu nhầm ý chị.
– Đồ dê già. Tôi bảo cậu cởi quần dài ra thì mới thay băng được chứ. Đồ dê già đáng ghét kia.
– “Vậy mà em cứ tưởng… ”, Dũng vẫn nét mặt ngây ngô đáng yêu.
Chị X đỏ mặt vì tưởng Dũng nói là “Em chưa từng làm tình với ai”. Đến mãi về sau này chị vẫn nghĩ như vậy đấy. Trong cả quang thời gian ở trong tù, chị luôn nghĩ rằng Dũng là giai tân, mình là gái tân, hợp nhau quá còn gì.
Chắc chị ngất luôn nếu biết ý Dũng định nói là: “Em chưa từng làm tình với ai… ngoài mẹ”.
Thấy gò má chị ửng đỏ, đôi mắt chớp chớp, đôi môi đớp đớp của chị sao mà đáng yêu thế, Dũng chưa muốn dừng lại mà trêu chị tiếp. Cậu giả vờ gãi đầu, gãi tai, ấp úng như gà mắc lông:
– Chị ơi, phải cởi quần dài ạ?
– Chứ sao nữa, không thì thay băng bằng niềm tin à?
– Chị ơi, em không… mặc quần đùi.
“Oạch! ”, X xuýt nữa thì ngã bổ ngửa hai chân dạng lên trời. Cô làm cái động tác của con gà mái chuẩn bị nhảy ổ đẻ, đó là dậm dậm chân rất đàn bà. Điên hết cả đầu.
– Giời ơi là giời, cái đồ đáng ghét này.
Nói rồi X hầm hừ quay đi thẳng ra phía cửa mà không nói một lời nào. Đến gần cửa thì nghe Dũng gọi:
– Chị đi đâu đấy.
– Đi gọi ông bác sĩ chính chứ còn làm gì.
– Em cởi quần rồi chị ạ. Không sao đâu.
X đứng tại chỗ, có một lực kéo vô hình nào đó làm cho cô không thể bước đi nổi sau khi Dũng mô tả qua tình trạng của mình. Những suy nghĩ logic hiện lên trong đầu: Không mặc quần đùi – > cởi quần dài – > ở truồng – > hở chim – > nếu quay lại – > nhìn thấy chim. Dòng logic đến đây thì bị cụt lại vì cái hình ảnh con chim to lớn, hùng hổ của Dũng lại chạy qua não của chị. Chị đã từng nhìn thấy nó hôm đầu tiên Dũng nhập trại chào phòng rồi, cái hình ảnh con chim Dũng không ít lần xuất hiện trong suy nghĩ của cô những lúc đêm khuya thanh vắng. Nay lại có cơ hội nhìn lại một lần nữa.