Phần 80
Phan bò sau lần sai thằng đệ tử ở buồng khác xử Dũng thấy không thành công, nó biết Dũng còn bé nhưng cũng không hề dễ chơi tẹo nào. Lần đó nó chỉ sai có một thằng tay không đến đánh Dũng, đầu tiên nó tin rằng chỉ cần 1 thằng đấm vào mặt Dũng vài cái là Dũng tự động đến đâu cầu xin nó mà đáp ứng điều kiện thôi. Nhưng có lẽ Phan bò đã nhầm, hoặc chính xác hơn là nó đã quá coi thường Dũng rồi.
Lần này phải mạnh tay hơn mới được, nó nghĩ vậy, gì chứ ở trong đây mặc dù bị o bế, kiểm soát gắt gao nhưng không phải là không có kẽ hở.
Một lần, trong giờ ra chơi của phạm, Dũng như thường lệ vẫn đứng riêng một mình mà tập theo các bài tập của bác Sáu chỉ. Sau khi chạy đủ 8 vòng quanh sân, cậu tiến tới chỗ tập tạ, vừa nâng đẩy độ chục cái thì Dũng thấy một đám khoảng chục thằng tiến lại mình, nhìn biểu hiện thì Dũng đoán bọn này không đơn giản tẹo nào. Bỏ nhanh tạ xuống và tháo chốt giữ hai quả tạ ở hai đầu ra để đấy.
Cả đám tiến lại gần Dũng thì quây thành một vòng tròn. Mục đích là để che mắt giám thị đang quan sát ở rất xa. Một thằng rút từ trong lưng quần ra một đoạn sắt phi 16 mài nhọn 2 đầu, khoảng 30 phân.
– Thằng cứng đầu, hôm nay bố cho mày chết.
Dũng ngó quanh không thấy ai xung quanh mình, biết bọn này đã chuẩn bị từ trước nên hô đám người khác tránh xa nơi này. Lại nhìn thấy thanh sắt thấy hình dáng quen quen, phải rồi, nó là một thanh chắn song cửa sổ trong trại giam đây mà. Chắc là bọn này bí mật cắt ra. Không mất bình tĩnh tẹo nào, giờ đây hoảng chỉ có chết, Dũng liếc nhanh đến đến mấy giám thị đứng cách chỗ mình độ 300 mét.
– Mấy anh định đánh em phải không? Phan bò sai mấy anh đến à?
Cả đám quây lại thành vòng tròn để một thằng cầm thanh sắt tiến lại gần Dũng, nó rít qua kẽ răng:
– Biết điều thì đến xin anh Phan, để xem mày cứng đầu đến đâu.
Dũng nhận xét tình hình, mình cương với bọn này là không đủ sức, mình khỏe thì khỏe thật nhưng võ một thế không biết, bọn nó lại đông người, có đồ trong tay. Nhưng đôi co với bọn này là vô ích, bọn nó nhất định phải xơi mình 1 phát mới chịu rời đi, nhưng giết mình giữa ban ngày, ở giữa sân như này chắc bọn này không dám.
Chỉ còn một cách, đánh thật nhanh thằng này rồi mở đường máu chạy đến chỗ giám thị. Đó là cách duy nhất. Nghĩ vậy Dũng nhanh chân đạp hai cái tạ ra khỏi thanh xà, rồi cầm chắc trong tay thanh xà dài khoảng 1,2m. Giờ đây cậu cũng đã có vũ khí. Đây là một cách mà Bác Sáu đã bầy cho cậu. Những bài học của Bác Sáu quả là có ích. Trong tù, không có cái gì là vũ khí cả, nhưng ngược lại, cái gì cũng có thể là vũ khí. Vấn đề là có biết nhìn ra hay không mà thôi.
Dũng tự tin hơn khi có đồ trong tay:
– Để im tao đi tìm Phan bò.
– “Im này”, chưa nói dứt câu thằng cầm thanh sắt đã xiên thẳng một phát vào bụng Dũng.
Theo phản xạ, Dũng lùi lại một chút nhưng không né hết làm đầu thanh sắt có đâm vào bụng nhưng không đến nỗi sâu, chỉ vào chớm cái mũi thôi. Tuy nhiên cũng làm máu chảy ra. Giờ đây Dũng chưa cảm thấy đau, cậu cũng nhanh tay vừa lùi đồng thời vùng cây xà sắt ngang thân người quật vào mạng sườn kẻ vừa đâm mình.
Cả hai đều bị đòn, Dũng không ngã nhưng thằng kia thì bị dạt sang một bên vì lực của xà tạ là khá mạnh. Bọn ôn bị bất ngờ vì thứ nhất Dũng rất nhanh có vũ khí trong tay, thứ 2 là chiến lại chứ không đứng im chịu đòn. Thằng ôn cầm vũ khí đang loạng choạng chưa lấy lại được thăng bằng thì Dũng vung tiếp cây xà lên nhưng không hướng về thằng vừa xiên mình mà lao về một thằng khác làm nó giật mình né sang một bên.
Theo đà tay, Dũng cứ thế bổ cây xà xuống nhưng phát đập này xuyên qua không khí đập xuống đất. Tất cả chỉ cần có thế để có một lỗ hổng của vòng vây. Đây chính là đường máu, Dũng tận dụng phi thân ra ngoài chạy nhanh về hướng cán bộ giám thị.
Sự việc diễn ra chỉ trong vòng độ hơn chục giây đồng hồ, quá nhanh để bọn kia kịp phản ứng, rõ ràng là chúng không chuẩn bị cho sự việc này. Thế nên con mồi đã thoát.
Tiếng tuýt còi của giám thị vang lên, thằng ôn cầm thanh sắt chỉ kịp vứt thanh sắt kia đi, kịch bản đã được dựng trước, thanh sắt trở nên vô chủ, không ai thừa nhận là của mình.
Cả đám được yêu cầu đưa hai tay lên đầu tiến về phía khu nhà giám thị. Ở đây chúng đều một mực khai không nhìn thấy ai đâm Dũng cả. Tất nhiên chúng đều bị phạt.
Còn Dũng thì được đưa lên phòng y tế. Và trớ trêu thay, hôm nay là đến phiên chị X trực. Tay ôm bụng bịt vết thương, cả một bụng Dũng đỏ lừ loe loét máu, một cán bộ quản giáo dìu Dũng vào.
Nhìn thấy Dũng trong tình trạng như vậy, chị X giật mình lo lắng đỡ Dũng nằm xuống giường y tế. Nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh, cô gắt lên:
– Lại đánh nhau, trẻ trâu thế không biết.
Dũng chỉ hơi hơi nhăn mặt:
– Không phải em đánh nhau đâu, tại bọn nó chủ định đánh em đấy.
Không nói đôi co với Dũng, X cởi cúc áo Dũng ra xem xét vết thương. Cũng may, vết đâm chỉ sâu độ 1 phân, chưa thủng thành bụng. X xuýt xoa rửa vết máu, sát trùng rồi đậy lại bằng tấm gạc. Cô cần gọi bác sĩ chính của trại để xem vết thương của Dũng có cần phải khâu hay không.
X nhẹ nhàng cởi cái áo đã ướt đầm máu của Dũng ra, cô thấy lại một lần nữa thấy được thân hình săn chắc đẹp đẽ của Dũng, có tập tành có khác. X làm nhẹ nhàng lắm như chỉ sợ Dũng đau. Mắt thì nhìn đắm đuối vào người Dũng nhưng X vẫn không quên lầm bầm theo thói quen:
– Vào trại được có mấy tháng mà 2 lần vào phòng y tế. Thích đánh nhau lắm hả.
– Chị ….
– Thôi, đừng nói nữa. Nằm im đi không vết thương chảy máu bây giờ. Tôi đi gọi bác sĩ.
Nói rồi X đi ra ngoài, vừa đi cô vừa nghĩ: “đúng là cái đồ trẻ con, cứ thế này thì có ngày chết, sao mình lại đi lo lắng cho cái đồ đáng ghét này nhỉ?”.