Phần 77
Cả buổi hôm đấy, Dũng khéo léo cùng Anh Thư học hết Toán đến Lý, hết Lý dí sang Hóa, xong Hóa lại vòng sang Sinh. Học mỗi thứ một tí thôi, hôm nay buổi đầu không cần giảng cái gì, mà quan trọng nhất là tìm hiểu xem lực học thực sự của Anh Thư đang ở đâu. Cuối cùng thì cậu cũng kết luận được là: Hổng kiến thức cơ bản. Bắt được bệnh, Dũng tự tin trong đầu sẽ giúp Anh Thư có kết quả cao trong kỳ thi sắp tới, chỉ không biết là có buổi thứ 2 hay không thôi.
Đối với Anh Thư mà nói, cả buổi hơn hai tiếng đồng hồ được cùng hắn đi từ hết môn này đến môn khác, Anh Thư quá ngạc nhiên vì kiến thức của Dũng, phần nào Dũng cũng làm được một cách nhanh chóng, đưa ra phương pháp giải ngắn ngọn, dễ hiểu. Cô chỉ việc mồm chữ A, chữ O mà ngạc nhiên thôi. Lại còn gì nữa chứ, cách hắn ta giảng cho mình mà như không giảng, kiểu giống như là đang cùng mình làm bài tập ấy. Nhưng sao hắn nói đến đâu mình như vỡ ra đến đấy ấy nhỉ, lạ thế, tù mà giỏi ghê ta.
Đến độ 5 giờ chiều, Bác Đức gõ cửa và đi vào để kết thúc buổi học, thấy sách vở bầy la liệt trên bàn, bác biết là buổi học đã diễn ra thuận lợi. Thở phù trong tâm, chuyện Dũng có cơ hội mà giảng bài cho con gái hay không đối với bác mà nói cũng là đặt cược với cửa thắng thua là 50 – 50.
Dũng đứng dậy chào bác rồi nháy mắt không để cho Anh Thư biết:
– Bác, hôm nay xong việc rồi. Anh Thư vừa bảo chỉ học hôm nay thôi. Cháu xin phép cháu về đây.
Bác Đức hiểu cái nháy mắt của Dũng, ông đế thêm:
– Thôi cảm ơn cháu, để bác tìm gia sư khác cho Thư vậy. Cháu về đi, mai lên đây dậy học cho con gái anh Tiến quản giáo nhé, lớp 6 chắc dễ dậy hơn nhỉ?
Nói rồi ông tủm tỉm cười.
– “Vâng!”, Dũng đáp lời rồi đi ra cửa với suy nghĩ “Phải mất độ chục buổi để bù lại kiến thức bị hổng của Anh Thư”.
Dũng đi rồi, để lại hai bố con trong phòng, ông Đức vẻ mặt buồn xo nói với Anh Thư đang xếp xếp lại đống sách vở:
– Để bố tìm cho con gia sư khác.
Không thèm ngước lên nhìn bố, cơ bản vì cái khuôn mặt đang đỏ lựng của gái mới lớn, Anh Thư ôm đống sách đứng dậy đi ra cửa, gần tới nơi cô đứng lại, không quay đầu mà nói:
– Không cần, học anh Dũng cũng được.
Nói xong Anh Thư vụt chạy đi mất như sợ ai đó bắt được. Ông Đức tủm tỉm cười cười trong niềm vui nho nhỏ của người cha.
…
Từ chiều đến giờ, không hiểu sao Dũng bồn chồn lo lắng trong lòng, cậu không giải thích được tại sao nữa. Vừa ăn cơm xong Dũng về phòng, cũng đông người chỉ có Bác Sáu là đi đâu sau bữa cơm không biết nữa, chắc là chạy sang chỗ cô Ba rồi. Dũng đoán thế. Cậu ngồi bó gối nhớ đến mẹ Loan ở nhà. Đã mấy tháng nay rồi, có bữa ở tòa là được gặp mẹ đâu đó nửa tiếng, mẹ con chẳng nói với nhau được câu nào, chỉ nhìn thấy thôi.
Dũng nhớ mẹ da diết, nhớ lại bóng dáng mẹ, nhớ từng đường nét cơ thể mẹ, nhớ mùi hương từ tóc mẹ, nhớ hơi thở mẹ, nhớ bầu vú mẹ và cậu nhớ cả cái bướm mẹ nữa. Mẹ ơi, giờ này mẹ đang làm gì?
Ngẩng mặt lên Dũng thấy quái lạ, bọn kia tản đi đâu hết rồi, nãy còn ở đây cơ mà. Linh tính báo cho cậu biết có chuyện chẳng lành sắp diễn ra. Cậu đứng dậy thủ thế, tình huống này Bác Sáu đã chỉ cho cậu rồi, nhưng bác chỉ nói, lúc gặp nguy điều đầu tiên cần phải làm chính là: Bình tĩnh.
Y như rằng, một thằng nhìn lạ hoắc từ từ tiến vào phòng. Thằng này Dũng gặp lần đầu, nó chui đâu ra nhỉ, Dũng gần như biết mặt cả trại này vì cậu hay đi đưa đồ. Dũng thấy vậy nói thẳng luôn:
– Anh đến đánh tôi à, Phan bò bảo anh đến à?
Không nói không rằng, thằng này phi nhanh đến Dũng đấm thẳng vào mặt. Dũng không biết võ, cậu theo bản năng đưa một tay lên che mặt tránh bị đánh đau thôi. Cú đấm không chạm mặt nhưng cũng làm Dũng ngã sống soài ra sau, khuỷu tay bị đấm cũng hơi ê ê.
Ở ngoài cửa buồng có người vẫn đứng đó.
Không có thời gian mà đau, Dũng đứng dậy rất nhanh rồi lao thẳng người mình áp sát đối thủ, cậu chỉ nghĩ rằng mình ôm nó thì nó không có cơ hội mà đấm, mà đá thôi. Vật nhau thì giờ Dũng cũng không ngại cho lắm, sức vóc đã lấy lại như xưa, thể lực cũng hơn hẳn rồi. Nhưng chưa lại gần được đối thủ Dũng đã bị một cú lên gối trúng ngực lại văng trở lại vị trí vừa ngã.
– Hự!
Ôm bụng Dũng không đứng thẳng dậy nữa mà vẫn ngồi, cậu vẫn nhìn trân trân vào đối thủ đang chuẩn bị ra chân định sút vào mặt Dũng, Dũng chờ cú đá này.
Lấy hết lực thằng ôn lấy trụ chân trái dùng chân phải sút thẳng vào mặt Dũng giống như là Ronaldo đá penanties. Đến rồi! Cẳng chân gần vừa chạm vào Dũng là cậu dùng 2 tay đỡ đón và ôm chặt vào lòng rồi dùng hết lực đứng dậy. Mất đà cộng với mất trụ, 1 chân lại dính chặt vào người Dũng theo lực đứng lên của thân người làm thằng ôn mất thăng bằng ngã ngửa ra sau. Không để đối thủ kịp bò dậy. Dũng nhảy chồm lên người nó, lấy thân người đè lên bụng nó và đấm tới tấp vào mặt. Phát đấm đầu tiên vào chính thái dương phải làm ôn con quay quay, thêm hai cái nữa vào mắt thì tiếng còi của cán bộ quản giáo vang lên.
– Tuýt, dừng lại. Ai cho các anh đánh nhau.
Dũng rời người thằng kia đứng ra bên cạnh, tay giơ lên đầu.
Thằng ôn lồm cồm bò dậy loạng choạng lảo đảo mãi mới đứng vững được, cũng cho tay lên đầu.
Cả hai lên phòng giám thị viết bản tường trình.
Mãi đêm Dũng mới lò dò về buồng, chui vào chỗ nằm cạnh Bác Sáu, Dũng nói nhỏ:
– Hôm nay bác đứng cửa phải không?
Bác Sáu vẫn không quay lại mà trả lời:
– Uh.
Dũng thôi không nói gì nữa, cậu biết bác Sáu đứng cửa từ lúc cuộc chiến còn chưa diễn ra cơ.
Dũng nằm ngửa nhìn lên trần buồng, ánh sáng mờ mờ như mịt mùng. Cậu không trách bác, máu mủ gì đâu mà bác phải giúp mình đánh nhau cơ chứ. Mình không có quyền nhờ bác hỗ trợ chốn lao tù này, ở đây lo thân mình là cái ưu tiên số 1. Thở dài một cái rồi Dũng từ từ chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị.
Ở bên cạnh, bác Sáu đầy phấn khích: “cũng có tí gọi là bản năng”.