Phần 76
Theo lịch hẹn, hôm nay sẽ là buổi gia sư đầu tiên của Dũng, học trò không phải ai khác là con gái của thượng tá Phạm Hồng Đức, trưởng trại giam.
Dũng hồi hộp từ sáng tới giờ, đêm qua cậu đã nhẩm lại kiến thức mà cậu được học, bẵng đi đến gần nửa năm rồi không biết sách biết vở là gì?
Tự nhiên cậu nhớ những ngày tháng còn cắp sách đến trường. Nhớ thầy cô, nhớ bạn bè, nhớ trường, nhớ lớp, nhớ cả mùi hoa phượng, nhớ tiếng ve kêu inh ả ngày hè. Một thoáng thôi, một chút thôi Dũng nhớ đến Mai, cô bạn xinh đẹp không biết giờ này ra sao, Mai, cô ấy nhõng nhẽo suốt ngày bám đít vậy thôi chứ cũng đáng yêu ra trò. Lại nhớ bức “thư tình” đơn sơ mộc mạc ngày nào. Cái hẹn hai đứa bảo ban nhau học tập hôm gặp nhau ở trường cấp III ấy còn dang dở, chắc chẳng bao giờ thực hiện được. Nếu đúng lịch, ngày mình ra tù cũng chính là ngày Mai tốt nghiệp cấp III thi vào đại học.
Không có giọt nước mắt nào chảy ra khi cậu nhớ đến những ngày tháng vui vẻ bên bạn bè, thầy cô. Không! Ở đây không có chỗ cho nước mắt, ở đây chỉ có chỗ cho mồ hôi, cho máu chảy mà thôi.
“Cộc cộc cộc”, Dũng gõ cửa phòng trưởng trại.
– Vào đi.
Dũng mở cửa bước vào, cậu nhìn thấy Bác Đức, một cô gái, chắc là con bác ấy rồi. Trong phòng còn vừa lắp thêm một cái bảng đen, chắc là để Dũng dạy học đây:
– Cháu chào cán bộ.
Dũng hơi liếc nhìn cô bé đang ngồi kia, bên một tập vở viết và mấy quyển sách quen thuộc: Toán 9, Lý 9, Hóa 9, Sinh 9. Cô bé không thèm nhìn Dũng một chút nào. Cái vẻ kênh kiệu, cao sang kia thật là không hợp với Dũng. Nhưng cô bé cũng xinh đấy chứ nhỉ, phải nói là rất xinh đẹp là khác, nhìn có nét hao hao xinh đẹp giống Mai, cô bạn cũ của Dũng.
– Bác nói rồi, khi có hai bác cháu cháu không cần xưng là cán bộ. Vào đây, để bác giới thiệu.
Ông Đức quay sang cô con gái nhỏ xinh đẹp nhưng ương ngạnh của mình:
– Giới thiệu với cháu, đây là Anh Thư, con gái của bác. Con gái, đây là anh Dũng, hơn con 1 tuổi mà bố nói với con mấy hôm nay. Anh Dũng sẽ kèm con học đến khi con thi vào lớp 10.
– “Vầng”, Anh Thư hờ hững đáp lời.
Anh Thư thực sự không ưng sắp xếp của bố. Cô thật không tin vào tai mình khi bố muốn một phạm nhân trong trại của bố dậy học cho mình. Cô không tin một phạm nhân có thể dạy được mình, anh ta là ai chứ, là phạm nhân chứ có phải giáo sư tiến sỹ gì đâu mà đòi dạy người ta. Bị bố ép buộc đến đây nhưng Anh Thư tin là chỉ cần đến 1 buổi thôi, không có buổi thứ 2.
– “Chào em! Anh là Dũng, bác nhờ anh giúp em ôn tập thi lên lớp 10”, Dũng định giơ tay ra bắt theo phép lịch sự nhưng chợt rụt lại vì thấy Anh Thư không có biểu hiện của động tác muốn bắt tay. Cũng chợt nghĩ đến hoàn cảnh của mình, ai lại muốn bắt tay một thằng tù cơ chứ.
Anh Thư nhìn kiểu liếc xéo vào Dũng và rồi không nói gì, thái độ ban đầu thể hiện rất rõ: “tôi không muốn ngồi đây”.
Ông Đức thì không lạ gì thái độ của Anh Thư, tính con gái ông còn lạ gì. Hai vợ chồng ông đúng là thường bảo nhau “cha mẹ sinh con giời sinh tính”, Anh Thư không phải là đứa nghịch ngợm đua đòi gì nhưng được cái bướng không ai bằng, học hành không biết là do đầu óc hay do gì nữa mà chỉ làng nhàng từ nhỏ đến giờ. Không dốt nhưng chắc chắn là không giỏi rồi.
Ông Đức muốn rút lui để việc học bắt đầu, chứ ngồi đây mà đôi co với đám trẻ chỉ có bạc đầu thêm thôi:
– Thôi, hai đứa bắt đầu việc học đi. Khoảng 2 tiếng sau thì bố quay lại. Dũng, cháu giúp bác nhé.
– “Vâng, bác cứ yên tâm ạ”, Dũng thì trả lời còn Anh Thư thì không thấy nói gì.
Ông Đức đi rồi để lại Dũng và Anh Thư trong phòng. Anh Thư gác một chân lên đùi, hai tay đan chéo trên ngực, khuôn mặt sưng xỉa lên như kiểu khinh bỉ người đối diện.
Dũng đủ thông minh để biết ý cô bé này, một con ngựa bất kham cần phải có nài giỏi. Hất hàm, Anh Thư nói trống không:
– Biết gì thì dạy đi.
Dũng hơi cười mỉm, cậu không hề tức giận một tẹo nào:
– Em không thích anh giúp em học bài phải không?
Anh Thư hơi chột dạ nhưng nhanh chóng lấy thế thượng phong:
– Biết thế là tốt. Tôi không đến nỗi dốt để một thằng tù dậy mình.
Dũng hơi tự ái trong lòng, nhưng dù sao Anh Thư nói cũng đúng, mình là một thằng tù. Ừ thì, Anh Thư đã dấn thì mình dứ:
– Đúng, anh là một thằng tù. Anh giết người bị người ta bỏ tù.
Anh Thư nghĩ bụng, sao anh ta không tự ái nhỉ, người khác thì sừng cồ lên khi bị xúc phạm như vậy chứ, đằng này hắn lại còn nói tội danh của mình nữa. Cái này mình biết rồi, bố còn kể là vì sao hắn giết người nữa. Chưa biết phản bác ra sao thì Anh Thư lại nghe thấy tiếng nói trầm trầm như ai oán, tiếng nói như móc ruột móc gan ra bằng cái chất giọng mới vỡ tiếng hơi ồm ồm của Dũng:
– Anh là phạm nhân, nhưng cũng là con người. Chuyện em nghĩ về anh như thế nào, anh không quan tâm. Anh đến đây để giúp em học theo lời nhờ của bố em.
Hơi trùng xuống nhưng Anh Thư vẫn cố vớt vát thể diện, cô thấy mình như không còn là chính mình:
– Xí, tù còn bầy đặt dạy học.
Hết nhu rồi phải đến cương. Dũng không trả lời câu nói đó của Anh Thư, không đối không đáp, cậu tiến lại phía bàn làm việc của Bác Đức rồi vớ lấy cái điện thoại để bàn. Giả vờ bấm số như đúng rồi, cậu nói vào ống nghe:
– Bác Đức à, cháu Dũng đây. Con gái bác hỏng thật rồi ạ. Không có cách gì đâu bác ạ. Cháu vừa nói chuyện với em. Thôi bác tìm người khác đi.
Anh Thư tròn mắt nhìn Dũng đang nói chuyện điện thoại. Ơ, hắn điên à, tự nhiên bảo mình hỏng là hỏng thể nào. Ở kia Dũng gật gù rồi nói tiếp vào ống nghe:
– Không ạ, cháu chưa biết kiến thức sách vở như thế nào. Chỉ là qua cách nói chuyện với Thư, cháu thấy em nó hỏng tâm hồn rồi bác ạ.
– Vâng, khinh người là không cứu được đâu bác ạ.
Dũng lại gật gù bên điện thoại để Anh Thư tím tái mặt mày ngồi ở ghế. Dũng lại tiếp:
– Vâng, thôi để cháu cố thêm xem thế nào. Cháu cúp máy đây.
Dũng trở lại bàn uống nước nơi có khuôn mặt hầm hầm của Anh Thư, cô gái nhỏ xinh đẹp nhưng bướng bỉnh kia rít qua kẽ răng nhưng lời nói lại thể hiện mình là đứa con nít vú mới nhú:
– Anh kia, ai không cứu được chứ. Tôi ghét anh!!!!!!!!!!!!
Đối với lửa phải dùng nước, Dũng nói nhỏ nhẹ như đang tán gái:
– Anh Thư này, em có thể cho anh một cơ hội không?
Bị dội một gáo nước lạnh, không, phải là một xô nước lạnh, cũng không phải, là một thùng phi nước lạnh vào đầu. Anh Thư xụi lơ, cô nghĩ đáng ra sau “tôi ghét anh” phải là “tôi cũng ghét cô” chứ nhỉ. Ầy, đúng là suy nghĩ của gái lớp 8, lông mu mới chỉ là lông măng. Anh Thư tròn mắt nhìn Dũng, ánh mắt đó bớt đi phần nào tia hằn học.
Dũng định dìm chết Anh Thư bằng phi nước vừa rồi khi thêm vào đoạn nói trầm bổng nghe như từ tiếng ông bụt hiện lên nói với cô Tấm:
– Em có biết không? Anh khao khát được đi học, anh khao khát được đến trường, anh nhớ sách vở lắm em biết không? Nhìn mấy quyển sách em để đây mà anh như nhìn thấy quãng thời gian học sinh của mình. Nhưng anh không còn cơ hội đó. Em cho anh được học cùng em 1 ngày hôm nay thôi được không? Không phải là anh dạy em mà là anh học cùng em. 1 ngày hôm nay thôi. Sau hôm nay coi như là anh và em chưa bao giờ gặp nhau.
Thôi xong!
Trái tim bé bỏng bằng thủy tinh kia vừa vỡ vụn, đôi vú mới nhú kia như thụt lại, lông măng mới mọc kia như vừa rút vào da mu.
Anh Thư ấp úng khi ngực cô vừa thổn thức, bằng trứng là tim đập rình rình. Cô như vừa bị thôi miên bởi mấy lời của “Hội thánh đức chúa trời”. Cô bẽn lẽn và giờ đây không còn là chính mình nữa rồi, hay đúng hơn, cô giờ mới là chính mình, một cô gái như bao cô gái khác dưới vỏ bọc kiêu kỳ khi sinh ra trong sự bao bọc của cha mẹ, trong nệm ấm chăn êm, chưa từng gặp bất kỳ sóng gió nào trong cuộc đời:
– Hôm nay thôi đấy.
Dũng nghĩ, “đầu xuôi đuôi lọt”, nghĩ đến đây cậu lại nghĩ đến lần đầu cậu đút buồi vào bướm mẹ Loan. Giờ chỉ khác ở hoàn cảnh và sự việc mà thôi:
– Cảm ơn em. Giờ anh em mình bắt đầu nào. Anh thích toán nhất, anh em mình học toán đi.