Phần 47
Mấy ngày Loan đau chân nằm nhà có rất nhiều người đến thăm hỏi động viên. Có thể kể sơ sơ ra đây như:
Đoàn những người hàng xóm, hầu như tất cả đàn ông ở cái khu tập thể này và một số bà vợ.
Đoàn cán bộ giáo viên, viên chức của trường Đại học Hàng Hải cũng đến khá đông đủ.
Đoàn các cán bộ lớp ở trường cũng đến, mỗi lớp cử 1 đại diện đến thăm, trong đó có cả thằng Kim, lớp trưởng lớp CT25A.
Đoàn nào cũng đến chốc nhát rồi về vì cơ bản nhà chật cũng không có chỗ ngồi mà kề cà được. Với lại Loan cũng nằm giường chứ không đứng dậy mà tiếp khách. Các ông thì muốn nán lại lâu lâu một tí nhưng các bà thì nhấm nháy nhau về nhanh cho sớm. Các ông khi về thì trong đầu 10 ông như một đều có câu hỏi: Đau chân không đi lại được thì rửa bướm kiểu gì nhỉ? Thế đấy.
Có 3 đoàn đến thăm tôi xin kể chi tiết cho bạn đọc nghe như sau:
Bà Phương, dì Thúy và chú em dê Huy đến sau hôm Loan về nhà. Bà Phương nhìn thấy con thì xót:
– Con à con ơi, con bị như vậy sao không báo cho bà mẹ này biết. Sao vậy con? Để đến hôm nay mẹ mới biết là sao con?
Loan ngồi dựa lưng vào thành giường trần tình:
– Có gì nghiêm trọng đâu mẹ, ở viện thì bác sĩ người ta lo cả. Về nhà còn có cu Dũng, với lại có cái Trúc bạn con nó ở đây luôn rồi. Mẹ lớn tuổi rồi không thức đêm thức hôm được đâu. Mẹ lo gì, con chỉ độ tháng nữa là đi lại bình thường rồi.
Bà Phương sụt sùi thương con gái. Loan là đứa bà yên tâm nhất từ bé đến giờ, cô tự lập, tự học, tự tìm việc mà bà không lo nghĩ gì. Chỉ mỗi số khổ chồng mất sớm mà thôi.
Dì Thúy cũng thương chị không kém, cũng ít khi đến nhà chị chơi, nay đến Thúy đã để ý phía trên đầu giường có các gác xép, chắc là để cu Dũng ngủ đây. Đem thắc mắc trong lòng hỏi chị:
– Chị à, chị đau chân như thế này thì có tiện sinh hoạt không? Chị mới dọn gác xép cho cu Dũng ngủ đấy à.
– Chị tự lo được, bị có một chân thôi nên vẫn nhúc nhắc được. Chị cho cháu ngủ trên đó từ hồi nó lớp 6 rồi. Lớn lắm rồi mà.
Thúy ngó ngó một lần nữa lên cái gác xép, trong lòng muốn lên xem trên đấy có gì lắm nhưng ngại có chồng và mẹ ở đây nên đành thôi. Có gì đó như thôi thúc cô muốn khám phá xem phòng giai tơ nó có mùi gì:
– Thế cu Dũng đi học hả chị?
– Uh, cháu đi học, trưa lại tranh thủ mua cơm về cho mẹ. Chị không nấu cơm được nên nó lo hết. Trưa thì tranh thủ học xong mua cơm về hai mẹ con ăn. Chiều thì tự đi chợ về nấu cơm.
Thúy xuýt xoa:
– Ngoan thế không biết, bao giờ em mới có thằng cu ngoan như của chị đây.
Chú em rể từ nãy đến giờ chưa nói được câu nào, chỉ lén lén lút lút mà nhìn bà chị vợ xinh đẹp đang đắp một cái chăn mỏng lên thân dưới che đi phần hạ bộ. Nếu mà Loan bỏ cái chăn ra chắc là thằng Huy lao vào hiếp dâm mất. Vì Loan mặc quần cộc ở nhà. Tiếp khách cô khéo lép đắp cái chăn chiên lên kín từ cạp quần xuống nên không ai biết. Giờ hắn ta mới lên tiếng nhưng không đủ khéo để che đi ý định:
– Chị Loan này, em thấy thế này. Chị bị đau chân rất bất tiện trong sinh hoạt hàng ngày, hay là chị sang nhà mẹ ở tạm mấy hôm. Chị ở đấy có gì còn có mẹ chăm sóc, rồi vợ em cũng tạt qua giúp đỡ việc gì đó. Chứ chị thế này em thấy lo lo.
(Ơ tiên sư bố cái thằng này, Loan về đấy, chân thì đau không kháng cự được để mày đè ra mày hiếp con nhà người ta rồi mày đưa vào sự đã rồi giống như mày làm với mẹ vợ mày à! – Tác giả)
Cả 3 người xuýt nữa xúm vào đánh thằng này, mấy câu nó vừa nôn ra ai cũng biết ý định của nó. Nhưng thôi, bà Phương và dì Thúy thì không dám nói gì vì há miệng mắc quai. Còn Loan thì biết tỏng ý định nhưng vì nể mẹ, nể em gái đành cho qua:
– Không cần, chị tự lo được, cả nhà yên tâm.
Rồi mấy câu chuyện thăm hỏi, động viên được mọi người nói qua loa. Thúy cũng định nán lại lâu lâu tí xem cu Dũng có về không nhưng đợi mãi chẳng thấy đành tiếc nuối mà chuẩn bị ra về. Bà Phương cũng tạm biệt con với lời dặn dò nếu cần giúp gì thì điện cho mẹ, mẹ sang ngay. Thế đấy, đằng nhà ngoại sang như vậy đấy.
…
Rồi một hôm có bà Đào, ông Kiên và chú Hào đến thăm. Loan thấy lạ vì bà Đào đến tận đây thăm mình, còn ông Kiên và chú Hào thì đến thăm cũng là chuyện bình thường. Thỉnh thoảng ông và chú em này cũng đến chơi thăm cháu. Hôm nay Dũng ở nhà vì là thứ 7, cậu vẫn dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị các thứ phục vụ mẹ nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ông bà và mẹ nói chuyện. Ông Kiên nhìn con dâu mà thương cảm:
– Con đi đứng kiểu gì mà bị thế này. Mà sao lúc mới bị không báo cho ông bà biết.
– Cũng tại con mới tập đi xe máy chưa thạo nên tránh cái ổ gà mà bị ngã chứ không phải do va chạm vào ai. Bố mẹ đừng lo lắng gì cả.
Chú Hào lên tiếng:
– Để em bảo mấy đứa em gái ở chỗ làm của em đến chăm chị mấy hôm nhé.
Hào nói là thật tâm lo lắng cho chị dâu. Qua ngữ điệu, qua giọng nói và qua ánh mắt Loan biết là đứa em chồng này lo cho mình thật. Cảm kích tấm lòng của Hào, Loan nói:
– Chị cảm ơn, chị vẫn nhúc nhắc tự lo được. Cần gì chị gọi.
Lúc này bà Đào mới lên tiếng:
– Vẫn nhúc nhắc được để thằng Dũng nó làm hết mọi việc của đàn bà thế kia à.
Vừa nói bà vừa hướng ánh mắt về phía cu Dũng đang làm gì đó trong bếp.
Loan hơi nhói ở cái chân đau, cô nhăn mặt vì bị đau hay vì câu nói của bà mẹ chồng này không biết. Nhưng vẫn giữ thái độ nhỏ nhẹ bình tĩnh như thường thấy:
– Con vẫn để cháu giúp mẹ những việc lặt vặt trong nhà. Con thấy như vậy cũng tốt cho cháu. Ông bà cứ yên tâm ạ.
– Tôi thấy như thế này, để thằng Hào nó bảo mấy đứa sang đây phụ cô mấy ngày. Chứ tôi là tôi không đồng ý để cháu nội tôi phải vào bếp. Trông hãm lắm.
Loan ngắc ngứ không biết đôi co với bà Đào như thế nào. Đúng lúc ấy thì Dũng trong bếp đi ra, cậu nghe hết mấy câu này của bà nội rồi. Vừa lau tay vào áo vừa nói:
– Bà ạ, cháu thấy bà đến đây từ đầu đến giờ chưa hỏi thăm sức khỏe của mẹ cháu câu nào. Bà đến để thăm hay là bà đến để mắng mẹ cháu?
Cả nhà ngơ ngác vì câu Dũng vừa nói, trong đó có cả mẹ Loan.
– “Cháu… cháu nói với bà như vậy à”, bà Đào ớ họng.
– “Dũng, sao con nói với bà như vậy?”, Loan hơi căng giọng với con nhưng trong tâm cô không giận con một tẹo nào mà ngược lại.
Dũng tiếp lời:
– Để con nói hết đã. Nhà cháu chỉ có hai mẹ con. Lúc mẹ cháu khỏe không nói làm gì, mẹ cháu làm hết, cháu chỉ làm cho vui thôi. Nhưng lúc mẹ cháu đau yếu thế này, không cháu làm thì ai làm. Với lại cháu lớn rồi, những việc cỏn con thế này không cần nhờ người ngoài. Nếu bà có tâm thì bà đến đây giúp mẹ cháu luôn đi, đừng nhờ người xa lạ, cháu không đồng ý. Còn bây giờ bà muốn hỏi thăm mẹ cháu thì bà ngồi chơi. Còn bà định mắng mẹ cháu thì xin bà để lúc khác. Để mẹ cháu khỏe rồi mẹ con cháu sang nhà bà ngồi cho bà mắng.
Nói xong, Dũng lại quay vào bếp làm tiếp công việc của mình. Để lại 4 người mắt tròn mắt dẹt, mồm chữ A, chữ O ở lại.
Loan nói to như quát:
– Dũng, con quay lại đây, con xin lỗi bà ngay.
Đáp lại lời mẹ là tiếng nước chảy to hơn, Dũng nhà ta đang rửa bát.
Ông Kiên và chú Hào thì sao nhỉ, hà hà, cười thầm trong lòng. Câu này mình cũng muốn nói nhưng không dám. Có đứa cháu nói hộ. Thằng này được. Chính vì vậy mà hai người này không phản ứng gì.
Bà Đào thì còn đang chưa tin vào điều mình nghe thấy. Ý Dũng đã quá rõ ràng không phải bàn cãi. Bà mà mắng thêm mẹ nó câu nữa là nó đuổi bà về thẳng thừng chứ chẳng chơi. Cháu nội ơi là cháu nội. Bà là bà nội của cháu mà. Bà Đào ngân ngấn nước mắt. Mặc định trong suy nghĩ của bà hàng bao nhiêu năm nay, bà là số 1 mà không có số 2 ở cái gia đình này. Bà là người kiếm ra tiền nên mặc nhiên nghĩ mình có quyền. Không ai dám cãi lời bà một cách thẳng thừng như vậy, kể cả cái thằng bố của cái đứa cháu nội kia cũng chưa một lần cãi bà chứ đừng nói gì. Bà không nói thêm câu nào, lòng bà trùng xuống, với lấy túi sách đi ra cửa mà không nói thêm câu gì. Bản thân bà cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Ông Kiên và chú Hào mỉm cười với Loan rồi chào tạm biệt mà theo chân mẹ, chân vợ ra về.
Nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Thấy mọi người ra về. Dũng rón rén bước lại gần giường nơi mẹ đang nằm:
– Mẹ ơi, con xin lỗi.
Loan nhìn thẳng vào đôi mắt con. Con vừa nói lời xin lỗi ra miệng nhưng trong mắt con không hề có biểu hiện hối lỗi. Đôi mắt trong sáng không vẩn đục, không trùng xuống như kiểu trẻ con nhận lỗi. Loan không nói gì, cô cầm lấy cánh tay con kéo về phía mình. Choàng tay ôm lấy con. Loan nói nhỏ vào tai:
– Mẹ cảm ơn con! Con trai của mẹ!