Phần 197
Đã 1 tháng kể từ ngày chị ở lại Hà Nội bên cạnh mẹ đẻ, Dũng ra ngẩn vào ngơ, tay lúc nào cũng lăm lăm điện thoại chờ tin nhắn của chị. Dũng nhớ chị lắm rồi. Cậu bạo gan nhắn 1 cái tin:
“Hai Phong co bien, chi ve ngay”
Đọc tin nhắn của Dũng, Sương đang cùng mẹ bóc hạt sen thì khựng lại:
– Mẹ ơi, con phải về Hải Phòng ngay, Dũng nhắn lên là có chuyện mẹ ạ.
Hà Băng thì tủm tỉm, có biến hay không tự cô biết:
– Vậy con về cùng Dũng lì giải quyết đi. Giải quyết xong thì lại về với mẹ.
Sương nũng nịu:
– Hải Phòng có biến sao mẹ không cử người xuống giúp.
– Chuyện xã đoàn phải do xã đoàn giải quyết. Đâu phải chuyện của mẹ.
Sương miễn cưỡng chạy lên phòng lấy mấy bộ quần áo để về Hải Phòng ngay lập tức, lòng cô như lửa đốt vì Hải Phòng có chuyện, không biết cái tên Dũng lì đáng ghét kia có bị làm sao không? Cả tháng nay có ngày nào là mình không nhớ đến quay quắt hắn đâu cơ chứ.
Sương xuống dưới nhà, trên tay là cái vali quần áo, trong đó toàn là váy vớ mà mẹ mới mua cho thôi, không còn quần bò áo phông nữa. Bản thân cô cũng đang diện trên người một cái cái váy cách tân kiểu áo dài truyền thống phụ nữ Việt Nam. Trông cô cũng đài các cao sang giống mẹ đến chín phần rồi.
Bắc đại bàng đã nổ máy chiếc Porsche Cayenne chờ sẵn.
…
Sương vào đến nhà thì trong nhà thì chỉ thấy Quân ma đang đi lại ở cửa như chờ ai đó, nhìn rất sốt ruột. Vừa nhìn thấy Quân ma, Sương gấp rút hỏi:
– Anh Quân, Hải Phòng xảy ra chuyện gì? Dũng đâu anh?
Quân ma cũng hấp tấp đáp lời:
– Dũng lì bị quây ở Đồ Sơn, hắn bảo tôi chờ cô ở đây rồi đi giải cứu.
– Vâng, ngay thôi anh. Anh chuẩn bị đồ chưa?
– Rồi. Hai kiếm cho tôi và một kiếm cho cô. Nhanh còn kịp.
Và rồi Sương nhảy lên chiếc Fortuner của Quân ma phóng vụt đi. Còn Bắc đại bàng thì dửng dưng lái xe về lại Hà Nội.
…
Xe vừa chạm vào địa phận thị xã Đồ Sơn, đoạn kè biển kỷ niệm của hai chị em thì dừng lại, Dũng lì đang đứng trên bờ kè nhìn ra biển. Quân ma ngoảnh lại xuống dưới nói với Sương:
– Kìa, đi giải cứu Dũng lì đi. Hắn sắp chết vì nhớ cô rồi đấy.
Sương hiểu ra mọi chuyện, thì ra Dũng lì bịa đặt ra cái này để cô phải về gấp. Cô bị ăn một quả lừa dễ thương, cơ bản cô cũng về bên hắn lắm rồi.
Sương mở cửa bước xuống xe. Quân ma phóng vụt đi.
Dũng quay lại khi nghe tiếng xe oto, nhìn thấy Sương trong bộ áo dài cách tân mầu hồng nhạt, tóc búi kiểu gái Hà Nội, trông cô nữ tính, thùy mị, đáng yêu và xinh đẹp đến mê hồn. Dũng nhìn không biết chán.
Cả hai nhìn nhau một hồi, kẻ ở trên người ở dưới.
Dũng nhảy khỏi bờ kè biển, từ từ tiến lại về phía Sương.
Không nói gì, Dũng cầm lấy tay Sương kéo lại phía bờ kè, cậu nhấc cả người Xương quẳng lên bờ kè, ngày trước còn là X thì cô phát một lên luôn, nhưng nay là Sương với váy, với guốc cao gót cô không thể phi thân lên được.
Dũng lên theo. Trước biển khơi lúc trời chạng vạng tối, sóng vẫn đì đụp dội những cơn bọt nước trắng xóa lên bờ kè. Hai người chưa nói với nhau câu gì, chỉ đứng đối diện mà nhìn nhau như thể trăm năm mới gặp lại.
Bỗng nhiên, Dũng sến sẩm quỳ một chân xuống, cậu lấy trong túi áo ra một chiếc hộp mầu hồng, trong có chứa một cái nhẫn kim cương.
Dũng tay cầm nhẫn đưa ra trước mặt mình, mắt ngước lên nói với người con gái mà anh yêu:
– Sương, làm vợ anh nhé?
Nếu là X hồi xưa thì có lẽ Dũng đã ăn một cái bạt tai vì tội sến sẩm rồi, lại còn dám xưng anh nữa. Nhưng nay đã khác à nha, đã là một thục nữ tên Sương rồi.
Sương nhìn sâu vào mắt Dũng, cô quá đỗi bất ngờ vì Dũng đã đi tắt đón đầu, chưa tỏ tình mà đã cầu hôn luôn rồi. Thò bàn tay trắng trẻo búp măng của mình ra, Sương nói:
– Sao không nói sớm?
Dũng đút chiếc nhẫn vào ngón tay Sương, nhưng trục trặc kỹ thuật xảy ra. Chiếc nhẫn đeo ngón nào cũng rộng thùng thình, đeo vào ngón cái vẫn lỏng toẹt. Nhìn mặt cậu lúc này đến là buồn cười.
– Xin lỗi anh nhầm, cái này là của anh.
Nói rồi Dũng đút lại cái nhẫn kia vào hộp và lấy ra một cái hộp khác, lần này đút vào ngón áp út của Sương thì vừa chằn chặn.
Sương khúc khích cười vì hạnh động của Dũng. Cô thầm nghĩ: “Cái đồ trẻ con này mà làm chồng mình sao? ”
Sau một hồi loay hoay cuối cùng Dũng cũng đứng dậy đối diện với Sương, cậu nói nhẹ nhàng:
– Sương, Anh yêu Em!
– Em cũng yêu Anh.
Và từ từ, Sương nhắm mắt lại để đón chờ một nụ hôn đầu đời. Dũng tiến một bước lại gần Sương, cậu vòng hai tay mình ra đằng sau đặt lên mông đít của Sương qua tà váy, háng Dũng cũng đặt vào đúng mu bướm của Sương.
Sương mong chờ là một nụ hôn trên môi chứ không phải kiểu bóp đít con nhà người ta như thế này, kích thích vãi. Cô chưa hết giật mình định dùng võ kháng cự thì môi Dũng đã đặt lên môi cô. Một nụ hôn nồng nàn, ướt át, yêu thương được Dũng trọn vẹn gửi vào môi Sương.
Đó là hôn kiểu Pháp, hôn kiểu lãng mạn, vừa hôn vừa bóp đít dí buồi. Cái cậu vừa học được hôm qua ở trên mạng.
– Chụt chụt chụt! Chít chít chít!
Quả là nụ hôn kiểu này ướt át thật, nhưng nó là kiểu dễ làm cho con người ta ngạt thở. Nhả môi Dũng ra, Sương bẽn lẽn:
– Khiếp, hôn gì mà như nuốt lưỡi người ta thế. Ghét cái mặt.
Dũng lì cười hì hì:
– Anh mới học hôm qua đấy.
Sương trợn mắt:
– Học của ai?
– “Học trên mạng”, Dũng lỡ lời.
Sương hơi nghi nghi với lời của Dũng, cũng bởi tháng nay cô không ở cạnh hắn:
– Anh mà léng phéng với ai ngoài hai mẹ ra là em… Em mách mẹ.
Dũng nịnh:
– Anh biết rồi, giờ mình về đi. Hai mẹ đang chờ tụi mình về để bàn ngày cưới đấy.
Sương tủm tỉm cười:
– Ghê chưa, giờ anh anh em em ngọt sớt. Sao không gọi chị Sương nữa đi.
– “Anh yêu em”, Dũng hôn trụt vào môi Sương một cái rồi nhảy xuống bờ kè trước để đón Sương.
Sương lại ngồi sau chiếc xe SH mầu đỏ quen thuộc. Cô ghì chặt vú mình và Dũng, không ngượng ngùng, bẽn lẽn phải lợi dụng ổ gà nữa. Tay cô quàng hẳn lên đằng trước, khóa hai tay lại với nhau đoạn đặt cách gốc dương vật có 1 đoạn xíu à. Tì hẳn cằm mình lên vai Dũng, Sương nói:
– Em yêu anh từ lâu rồi, ngốc ạ.
Dũng không biết có nghe thấy điều Sương vừa nói không? Nhưng hắn mỉm cười nghĩ: “Anh biết từ lâu rồi, ngốc ạ”.