Phần 182
Trước cổng trường mầm non ở quận Hai Bà Trưng, thành phố Hà Nội có một cửa hàng bán cháo dinh dưỡng. Thượng khách là các cháu đang tuổi mầm non. Thời gian bán hàng thì từ sáng đến tận chập tối nhưng đông nhất là buổi sáng lúc các cháu đến trường và buổi chiều giờ tan tầm.
Quán nhìn sạch sẽ và trang trí có gu phết, lại có cả thương hiệu hẳn hoi. Xem nào, cái gì đây: “Cháo dinh dưỡng gia truyền hiệu Minh Châu”, ở dưới lại liệt kê hàng loạt các vị cháo, có cả hình ảnh đính kèm nhìn người lớn còn muốn ăn nữa là các cháu. Cháo bò, cháo cua, cháo chim câu, cháo gà, cháo ngao, cháo tim, cháo thịt nạc, cháo cá hồi, cháo hến. Chặp chặp, đói chết đi được.
Giờ đang là đầu giờ chiều, không phải là giờ bán hàng cao điểm nhưng ông bà chủ cửa hàng thì bận tối mặt tối mày để chuẩn bị đồ bán buổi chiều.
Thấy chồng đang vừa giã cua vừa liếc vào nhìn điện thoại, màn hình chi chít chữ làm tiếng nhịp chầy ngắt quãng, bà chủ tên là Châu đang lấy cái đũa cả to đùng ngoáy nồi cháo bên cạnh quát lên:
– Lão Minh Lùn chết giẫm kia, đang giã cua lại còn đọc truyện sex, đã đọc truyện sex lại không chịu bấm vào quảng cáo. Tối nay lão chết với tôi.
Nhìn chồng béo ục ịch, lại cao hơn cái chày giã cua có một mẩu thôi làm Châu thật là xót xa cho thân mình, một cô gái mảnh khảnh mình hạc sương mai, mấy bà con lối phố vẫn thân mật gọi bằng cái tên Châu khênh, vì cô cao lênh khênh. Nhiều lúc sánh vai chồng đi chơi phố, cô phải tảng lờ không biết người đi bên cạnh là ai, nhìn nó lệch pha, cọc cạch, sộc sệch, đả kích, châm biếm vô cùng, tượng hình mà nói thì nó là chữ “I – o” đang sánh bước chung đôi. Nhiều lúc soi gương cô còn tưởng mình là Angela Jolie. Ấy vậy mà bảo đổi lão chồng này lấy Brad Pitt bên Hô lì út là cô còn phải nghĩ đã chứ chưa trả lời ngay được đâu.
Minh lùn nhanh tay bấm tắt điện thoại rồi đều lại nhịp chầy giã cua, hắn hềnh hệch nhìn người vợ đáng yêu xinh đẹp của mình:
– Ấy chết, mình ơi, anh có làm gì đâu. Anh chỉ đang giã cua. Mình xem này, anh giã cua giỏi không này? Tối nay anh giã cho mình xem nhé…
Nói rồi Minh lùn nháy nháy mắt về phía mông đít vợ.
Quát thì quát vậy thôi chứ Châu đâu có giận chồng, lại nghe nói chồng bảo tối nay giã cua làm Châu đỏ đỏ khuôn mặt, nghĩ bụng “không sợ cháo có xém thì em cho mình giã luôn”. Động tác vừa ngoáy cháo vừa ngoáy mông của Châu sao mà thần thánh thế không biết:
– Gớm, chỉ giỏi cái mồm. Có mà cua chưa nát thì chày đã tan.
Hai vợ chồng này là thế đấy, họ hạnh phúc bên nhau hết ngày này sang tháng nọ, hết lồn cháo này đến lồn cháo kia. À nhầm! Hết nồi cháo này đến nồi cháo kia.
Bỗng có khách đến mua hàng. Vị khách này hẳn là khách quen, bước thẳng vào cửa hàng mà không ngó lên cái bảng hiệu ghi các món, nhìn thì là đàn ông mà nữ tính thấy mồ, lại còn che cái khăn mùi xoa lên mũi nữa chứ, giọng thì the thé:
– Cho 1 hộp cháo trắng, khiếp, cài mùi thịt bò kinh thế!
Minh lùn ngừng nhịp chày nhìn ra ngoài, nơi vợ hắn đang múc một hộp cháo trắng đưa cho khách, vừa đưa Châu vừa nói:
– Cháo nguyên hạt hay là xay nhuyễn hả chị?
Vị khách với 1 tay lấy hộp cháo, tay kia vẫn giữ cái khăn mùi xoa trên mũi:
– Nguyên hạt thì tốt, nếu không được thì xay nhuyễn ra cho chị. À, thùng rác ngoài kia mùi kinh quá.
Nói xong thì hắn cầm hộp cháo trắng quay lưng đi thẳng, Châu ta chống nách:
– Ơ chị gì ơi, chị không giả tiền em à, có 10 nghìn thôi mà.
Nhưng vị khách kia đã đi mất dạng rồi. Châu đành quay sang lão chồng trút giận:
– Mẹ cái thằng ba chỉ, lần nào cũng bùng tiền cháo. Chồng yêu ơi, mình ơi, mình à!
Nhìn vợ đắm đuối như một fan cuồng, Minh lùn nói với vợ nhẹ nhàng:
– Gì vậy vợ yêu của anh?
– Đi đổ rác cho em.
Biết việc mình phải làm, Minh lùn đứng dậy phủi cái quần bò lửng, người ta mặc quần bò lửng thì đến đầu gối, hắn mặc đến tận mắt cá chân. Sau một hồi bới thùng rác, hắn mang vào một tờ giấy được vò nhầu nát đưa cho vợ. Châu ta giở tờ giấy ra đọc, trên đó có hình một thanh niên nhìn cực kỳ là đẹp trai, nam tính như diễn viên. Buột miệng Châu nói ra mồm: Phí thật.
Hai vợ chồng cùng ghé mắt vào đọc, Minh lùn phải đứng trên cái ghế nhựa mới đọc được:
“Tên: Dũng lì.
Địa chỉ: … Hải Phòng.
Đang ở Bệnh viện Đa khoa Hải Phòng.
Bắt sống, chống cự giết.
Thời gian bắt đầu: Lập tức lên đường.
Thời gian hoàn thành: 3 Ngày”
Đọc xong, vợ chồng Châu Minh bình thản ném tờ giấy vào cái bếp than đang đun nồi cháo. Sau đó Minh lùn mang cái bảng có viết chữ ra bên ngoài đặt, trên bảng có ghi:
“Thành thật xin lỗi quý khách hàng! Gia đình bên vợ có người mất, cửa hàng xin nghỉ 3 ngày! ”
Đọc xong biển hiệu, Châu khênh nhảy chồm chồm lên lưng chồng, mu bướm nàng chịn hẳn vào cổ hắn. Châu bóp cổ chồng:
– Lão Minh Lùn chết tiệt kia, sao lần nào cũng là người nhà tôi mất mà không phải người nhà ông? Hả lão chồng lùn tịt kia? AAAAAAAAA.
Và thế là vợ chồng Minh lùn – Châu khênh, giang hồ gọi với cái tên hết sức dễ thương là Song Sát, lập tức lên đường đến Hải Phòng.