Phần 173
Tại thời điểm đôi bên dàn quân xong thì ở nhà Dũng chiếc xe Foturer cũng lao vút đi với tốc độ tối đa. Lúc khác thì thời gian chỉ là những tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ. Nhưng giờ đây, thì 1 giây thôi cũng quý hơn vàng bởi đó có thể tính mạng của một người anh em của họ. Bất kể đèn đỏ, bất kể đông người, cầm lái là Tốt cờ, hắn liên tục lạng bên này, lách bên kia, còi liên tục để nhanh nhất có thể đến được cầu Rào. Nói về trình lái xe oto thì ở Hải Phòng này Tốt cờ không có đối thủ, hắn là người sống trên đường, mọi cung đường khó nhất hắn đều coi chẳng ra gì.
Ngồi ghế phụ hàng trên là Quân ma, hắn cũng mở cửa kính mà hét lên bảo người đi đường tránh ra một bên.
Đằng sau là Phương Sắt và Đồng Phang.
Thiệp béo đâu rồi?
Theo sự chỉ đạo của Quân ma thì Thiệp béo sẽ đi xe máy và đón toàn bộ lực lượng hiện có và di chuyển phía sau.
…
Trở lại với cầu Rào.
Hai chị em Dũng đứng giữa cầu quay lưng vào nhau với tư thế sẵn sàng chiến đấu. Dũng vẫn nhìn chằm vào đám người Hà điên đang lừ lừ từng bước 1 lững thững tiến lại phía giữa cầu, xiết chặt vòng vây. X cũng đang nhìn về phía Hải chém đang dẫn người tiến lại phía mình. Hai người không một tấc sắt trên tay. Chạm lưng chị, Dũng nói:
– Chị Sương, có thể chị em mình phải chết ở đây đấy.
X lạnh lùng băng giá:
– Bằng mọi giá Dũng phải sống. Còn có 2 mẹ nữa.
Dũng với tay về phía sau và chạm vào tay chị. Cậu cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé nhưng đang lên gân của chị rồi nói:
– Nếu phải chết bây giờ, chị hối tiếc nhất điều gì?
X đáp nhanh đến nỗi mà Dũng cảm tưởng như lời nói này X đợi từ lâu để được nói ra:
– Được gặp lại mẹ.
Trong giờ phút sinh tử này, lời nói của X đương nhiên là thật, tự trong đáy lòng cô vẫn luôn muốn được biết mặt mũi người đã mang nặng đẻ đau sinh ra mình như thế nào, tròn méo ra sao. Cô vẫn hận bà vì đã bỏ cô lại cô đơn trên cõi đời, nhưng trong sâu thẳm vẫn là nỗi nhớ nhung, hay đúng hơn là thèm khát được gọi một tiếng “Mẹ Ơi! ”.
– Gặp để làm gì?
– Để hỏi bà ấy một câu thôi: “Tại sao lại bỏ tôi, tôi có tội gì? ”
Chị chẳng bao giờ thừa nhận với Dũng là chị mong gặp mẹ, chị luôn tỏ ra chị không cần mẹ, hận mẹ. Bằng chứng là chị không cho ai biết cả tên thật của chị, đó là manh mối duy nhất để chị tìm mẹ. Nhưng giờ đây, đối diện với cái chết thì con người ta cũng buông bỏ mọi gánh nặng trong tâm hồn mà thú nhận ra. Dũng hiểu chị và tự hứa với lòng mình, nếu còn sống rời khỏi đây thì gắng sức mà tìm mẹ về cho chị.
– Sương, có hối hận khi phải chết cùng em không?
– “Không bao giờ! ”, X đáp chắc nịch.
– “Tại sao? ”, Dũng hỏi lại.
– Vì em…
X chưa kịp nói hết câu thì hai gọng kìm đã khép lại, chỉ còn cách chị em Dũng mỗi bên khoảng 5 mét. Hà điên mở lời:
– Hết giờ tình tứ rồi. Dũng lì. Tao cho mày 2 lựa chọn.
Đang lạ vì chị lại xưng em với mình, đang tiếc vì không được nghe hết câu nói của chị thì bị Hà điên cắt lời. Dũng bực tức nói trống không:
– Nói nghe xem vừa tai không.
Hà điên mặc một chiếc quần bò rách, áo bò dạng ba lỗ, bên trong mụ có mặc một chiếc áo cộc tay. Vẻ mặt bà ta giờ trông không khác một hung thần với những vết sẹo giật giật. Thanh kiếm cầm trên tay phải của mụ luôn cạo cạo vào lòng bàn tay trái như để mài cho nó sắc thêm:
– Anh Cả xử mày tội chết. Một là mày phải chết luôn ở đây, nếu muốn sống thêm một chút nữa thì chịu trói rồi chết sau cũng được. Tùy mày.
Dũng không có khái niệm cầu xin, yếu đuối chỉ có nước chết:
– Hứ, chúng mày hèn lắm, có giỏi thì đấu tay đôi với chị em tao. Chị em tao không ngán ai. Dùng cả trăm thằng chỉ để giết 2 chị em tao, không sợ giang hồ cười sao?
Hà điên đã bực Dũng từ cái vụ ả gọi điện thông báo lịch họp xã đoàn, nay cơ hội trả thù đến rồi. Con mụ này đúng là điên, với mụ chỉ có duy nhất 1 người trong mắt, là Anh Cả:
– Vậy là mày chọn chết sớm.
Nói xong, Hà điên phất tay kiếm từ đằng trước ra sau báo hiệu toàn thể anh em lên cùng lúc.
Đội Hải chém cũng nhận được lệnh này cùng nhau xông lên, giống như một lũ kiến bu vào con mồi.
Dũng và X cùng áp lưng vào nhau và nghênh chiến. Việc đầu tiên mà 2 chị em cần phải làm là cướp vũ khí của đối phương làm vũ khí cho mình.
1 Thằng chọi nhanh chân phi lên trước để lấy le với đại ca, nó xiên thẳng thanh kiếm phải dài đến hơn nửa mét về phía Dũng. Dũng nhanh nhẹn lách người sang một bên làm thanh kiếm đâm sượt vào mạng sườn. Cơ hội đã tới, Dũng dùng cánh tay mình khóa tay nó lại và bẻ ngoặt ngược lại phía sau. Động tác này làm thành chọi bị gẫy tay ngay lập tức, thanh kiếm rơi ra nhưng chưa rơi xuống đất đã bị Dũng bắt lấy. Cậu đã có một vũ khí có độ sát thương cao trong tay.
Ở sau lưng Dũng là X cũng đối đầu với đám lâu nhâu quân của Hải chém. Đội này người Hải Phòng ít nhiều đã nghe đến tên của Dũng và X đồn thổi trong giang hồ nên có phần e ngại hơn một chút. Nhưng không vì thế mà độ máu giảm đi. Đông là một lợi thế nhưng đông quá thì chưa hẳn là tốt. Không gian chiến đấu chỉ có vậy, không thể đạp quân mình ngã ra lấy chỗ chiến được. Thế nên mỗi lần vào chém người chỉ có độ 3 đến 4 thằng vào cùng một lúc.
Ngay đợt táp đầu tiên, 1 thằng quân của Hải chém đã bị X một cước đánh rơi vũ khí khi cô ngằm bàn tay cầm kiếm mà đá tới. Nhanh như một con Sóc, chỉ chờ có vậy X cướp được kiếm và gần như đồng thời phạt ngang hông một thằng làm máu từ đùi nó tươm ra thành dòng. Vậy là một chú tự trách mình sao quá vội mà xông vào trước.
Hai chị em mỗi người có 1 kiếm trong tay đã thêm phần tự tin. Và điều đó cũng ít nhiều khiến đối thủ chùn bước khi động tác múa kiếm bảo vệ phần đằng trước như làm hoa mắt đối thủ. Kỹ năng sử dụng kiếm của X và Dũng cũng không đến nỗi tệ, chắc chỉ thua Quân ma mà thôi.
Hai chị em giữ luôn giữ cho khoảng 2 lưng chạm nhau, coi như phần hậu đã được người kia bọc lót. Trong tình huống này chỉ cần như vậy đã là quá tốt rồi, cần giữ được mạng càng lâu càng tốt chờ người đến ứng cứu.
Lại thêm một đợt nữa 2 hai đội dồn dập cùng lúc áp sát hai chị em, những lưỡi dao, lưỡi kiếm sáng loáng dưới ánh đèn cao áp được treo trên phía trên của cây cầu.
Hà điên và Hải chém cũng là chủ quan khi nghĩ là không cần mình trực tiếp ra tay cho mệt, chỉ cần đám đàn em lu nhu bu lại cũng đủ sức hạ được hai thanh niên trẻ tuổi này. Cho nên hai Hà điên và Hải chém vẫn đứng ngoài cuộc quan sát tình hình.
Còn Dũng và X thì được Bác Sáu dậy rằng, trong những cuộc hỗn chiến, dùng thủ chế công, bảo toàn tính mạng là ưu tiên hàng đầu khi đối thủ cùng lúc tấn công. Nhưng mỗi khi có cơ hội là tập trung tiêu diệt từng tên một, phải tiêu diệt để đối thủ bị loại khỏi cuộc chơi, không còn đủ sức quay lại cuộc chiến để mình đỡ mất sức mà tập trung diệt đối thủ khác.
Chiến thuật này được áp dụng đúng như vậy trong cuộc chiến ngày hôm nay.
Luôn giữ vững thế hai lưng chạm nhau, mục tiêu chỉ còn trước mặt.
Đợt tấn công thứ 2 Dũng và X mỗi người loại thêm được 3 thằng nữa, trong tình thế này hai chị em cũng không còn thời gian mà tính đoán để có làm đối thủ bị chết hay không nữa. Chỉ hy vọng là chúng bị thương nặng mà rời ra thôi. Đối thủ của X thì dễ nhằn hơn của Dũng vì Hà điên đang nắm hàng thửa tới từ Hà Nội, ai cũng xương xẩu cả chứ không trẻ trâu giống đội của Hải chém.
Dũng và X mỗi người nhặt thêm được một thanh kiếm. 4 Chiếc kiếm vẫn không ngừng vần vũ trước mặt hai chị em, không để lộ một sơ hở nào để đối thủ liều lĩnh xông vào.
Hà điên hô:
– Lên tiếp chúng mày.
Được tiếp lửa của đội trưởng, thêm một nhóm nữa cùng lúc áp sát Dũng. Bên kia quân của Hải chém cũng không kém phần long trọng khi đồng loạt một lúc 5 thằng xông lên. Mấy thằng bị thương kia như động vào lòng tự ái của chúng, bị một phụ nữ xinh đẹp kia hạ gục chỉ bằng một hai đường kiếm.
Nhưng chúng lại một lần nữa bị đánh bật ra. Hai chị em dùng 1 kiếm để đỡ đòn, một kiếm còn lại ra đòn. Chỉ vài giây kể từ lúc xông vào đã có thêm 1 chú buông kiếm ôm bụng dịt máu đang xối xa như vòi nước rồi.
Tiếng vũ khí leng keng cộng với rú lên đau đớn của ai đó nghe thật rợn người. Ở nơi đây, giữa con người với con người mà họ không chùn tay một chút nào, quyết băm vằm đối phương ra làm trăm mảnh.
Đến đợt thứ tư thì Hải chém thấy ngứa mắt và cũng là ngứa tay chân nên hắn trực tiếp cùng vài tên đồng bọn xông vào X.