Phần 167
Dũng nhăn trán suy nghĩ, thời gian này cậu luôn phân vân xem mục đích thực sự của việc Sang cụt đưa Đồng phang sang chỗ mình để làm gì.
– Chuyện này lạ, không hiểu bọn chúng muốn theo dõi vợ Đồng phang làm gì?
– Nhìn ảnh vợ Đồng phang thì thấy cũng rất là xinh đẹp, hẵng còn trẻ, là giáo viên cấp III.
Dũng nhíu mắt lại:
– Hiện giờ Đồng phang đang ở đâu? Từ sáng giờ em chưa thấy mặt.
– Anh ta ở dưới tầng 1, đang ngồi tán chuyện với đội lễ tân.
– Em lờ mờ đoán được mục đích của lão già rồi. Giờ thế này, chị báo đội anh Lương sẹo tăng thêm quân theo sát vợ Đồng phang, kịp thời ra tay ứng cứu nếu có biến. Chuyện này tạm thời không được báo cho Đồng phang biết.
X hỏi lại:
– Tại sao? Vợ hắn ta thì phải để hắn ta biết chứ.
Dũng giải thích sơ cho chị hiểu:
– Nhưng mình báo thời điểm này rất có thể gây hiểu lầm, đánh rắn động cỏ.
– “Hiểu lầm? ”, Nhưng X vẫn còn băn khoăn.
Lần này Dũng giải thích cặn kẽ, với chị thì Dũng không cần phải giấu suy nghĩ:
– Vì thứ nhất hắn sẽ hiểu mình cố tình gây chia rẽ giữa hắn và Sang cụt, cái thứ 2 là lộ ra mình cho người theo dõi gia đình hắn.
X gật gật gù gù:
– Uh, tôi hiểu rồi.
Dũng như nhớ ra một chuyện gì khác, cậu hỏi chị:
– À, chị đã có thông tin gì về Huỳnh địt chưa?
– “Khiếp, bậy thế”, X bĩu môi ngường ngượng vì Dũng nhắc đến từ nhậy cảm, từ “địt” trước mặt một cô gái trinh.
– Tên nó vậy em biết nói thế nào?
X cũng nói lại các thông tin mà cô nắm được do anh Lương sẹo cung cấp:
– Thông tin đã nắm đủ, đang hoàn thiện những chi tiết nhỏ, sẽ có đầy đủ trong ngày hôm nay. Từ trước Tết nó đã bắt đầu dựng công ty, mua sắm xe oto, chuẩn bị kho hàng hóa, chắc là sắp bắt đầu nhập những lô hàng đầu tiên rồi.
Dũng nắm tay lại rồi vẩy mạnh vào không khí:
– Mẹ cha lão già, vậy mà hôm qua mới nói cho mình biết. Lão đã có ý từ trước đó lâu rồi.
– Tôi đoán nó sẽ chủ động đến gặp mình, chỉ nay mai thôi.
– Vâng, em cũng nghĩ vậy. Đối với đối tượng này, tạm thời xem thái độ thế nào đã rồi tính chị ạ. Nếu cần phải cực rắn để thị uy ngay từ đầu, nếu cần chiến với con tốt thí này cũng nên chiến thẳng tay để thị uy chỗ dựa của nó.
– Được, tôi sẽ bảo anh Lương tập trung sâu hơn vào đối tượng này, người của ta hiện chưa kịp cài vào hàng ngũ của nó vì thời gian quá gấp.
Dũng nói với chị nhưng cũng gần như là đưa ra một mệnh lệnh:
– À, chị cũng nói với tất cả anh em rằng, trừ trường hợp cực kỳ khẩn cấp, anh Lương sẹo và đội của anh ấy không được công khai. Anh Lương từ ngày đánh nhau với em bị gãy chân vẫn chưa khỏi hẳn đâu. Với lại đội tình báo này là con át chủ bài của chúng ta, không được lật lên cho đối thủ biết.
– Uh, để tôi bảo với anh em.
Đúng như dự đoán của chị em Dũng, Huỳnh địt cho người đến tìm ngay buổi sáng hôm đó, hắn muốn gặp Dũng.
…
Cũng buổi sáng hôm ấy, cái buổi sáng sau trận quậy đêm ở Resort Paradise, trong lúc Dũng và X đang nói chuyện với nhau ở văn phòng thì tại biệt phủ của Sang cụt cũng có một cuộc nói chuyện không kém phần căng thẳng.
Ngồi bên cạnh bàn đá tại vọng lâu hình bát giác, Sang cụt không còn cái vẻ uy nghi bề trên nữa, hắn tận tình tự tay rót nước mời khách:
– Cậu Hoàng, có chuyện gì cậu chỉ cần điện thoại là được mà, hoặc nếu cần có thể bảo tôi lên Hà Nội gặp cậu. Sao phải ngự giá thân chinh đến tệ xá vậy?
Người gấp gáp sáng sớm phi thân xuống Hải Phòng chính là Hoàng bê đê, trợ lý thân tín của chị Đại. Trong tổ chức hắn có nhiệm vụ thu thập thông tin về cung cấp cho chị Đại, quân sư tham mưu hướng xử lý, truyền mệnh lệnh của bà trùm và sắp xếp nhân sự ở các xã đoàn tỉnh. Hoàng trung thành, trước là đệ tử ruột của chồng chị Đại, sau này chồng chị mất, chị lên làm bà trùm thay chồng thì Hoàng cũng thờ luôn chị.
Hoàng có biệt danh là Hoàng bê đê bởi một lẽ giản dị, hắn chính là bê đê.
Lấy cái khăn mùi xoa trong túi áo ngực, Hoàng hơi lau lau miệng chén rồi nhẹ nhàng ghé môi vào vành cốc thưởng một ngụm trà. Hắn không thích dùng trà nhưng cũng muốn xem trà của trùm giang hồ Hải Phòng có khác chỗ khác không, nhất là cái chén nhìn khá tinh xảo.
Sang cụt thấy Hoàng lau chén thì hơi tự ái nhưng không dám tỏ thái độ gì.
Hớp xong ngụm trà, Hoàng cất giọng the thé:
– Ông bảo tôi làm sao không thân chinh xuống cho được, chuyện lớn như vậy cơ mà.
Sang cụt biết Hoàng đang nói đến chuyện gì, chính là chuyện Phong xếch đêm qua bị tẩn thừa sống thiếu chết.
– Cậu Phong đã được người chúng tôi đưa về Hà Nội ngay sáng sớm nay rồi. Không biết giờ cậu ấy thế nào. Chuyện xảy ra trên địa bàn của tôi cũng là do lão già này có chút sơ xuất. Chỉ tại cái thằng…
Nhìn sang hồ nước với những cánh sen hồng tô điểm cho mặt hồ vẫn lăn tăn gợn sóng, Hoàng bê đê giọng nói trước sau như một, không lên không xuống nhưng đầy uy lực:
– Ông có biết chị Đại mất mặt thế nào với bạn không? Chính tôi đã gửi người cho ông lo chu toàn. Giờ ông tính sao? Lên Hà nội gặp chị hay là để tôi bảo chị xuống đây?
Sang cụt lo sốt vó:
– Ấy chết, ai lại thế. Tất cả mọi chuyện cũng tại cái thằng Dũng lì mà ra. Chính nó đánh cậu Phong, cũng may mà tôi còn đến kịp không thì không biết xảy ra chuyện gì?
Đã nghe về tên này qua báo cáo nhanh của Bắc đại bàng, nhưng Hoàng bê đê vẫn tỏ ra thờ ơ không để vào mắt:
– Dũng lì?
Sang cụt thấy mọi chuyện đang diễn ra đúng như ý mình, chiêu “gắp lửa bỏ tay người”, “mượn dao giết hổ” hắn đang liên hoàn vận dụng:
– Đúng, chính là nó, một thằng oắt mới thay bố nuôi lên làm trưởng nghiệp đoàn buôn lậu trong xã đoàn của tôi.
– “Bắt nó về đây chưa? ”, Hoàng nói cứ kiểu như là đi bắt con gà đã ở trong lồng rồi.
Sang cụt phân trần:
– Vì chuyện này mà lão già tôi đang đau hết cả đầu. Nó mới nổi nên đang lấy số, tập hợp được quân cán khá mạnh nên tôi cũng chưa có cách diệt tận gốc. Dưới nó còn có Quân ma mới về đầu quân nữa.
Hoàng bê đê tỏ vẻ mình chẳng biết gì cả:
– Quân ma?
– Đúng, là Quân ma, người mà chị Đại mời về đầu quân.
– Nghe bảo nó không bao giờ nhận chủ, sao lại về với Dũng lì.
Sang cụt tỏ vẻ mình cũng là lọc lõi:
– Chuyện chi tiết thì tôi không biết, chỉ biết là chúng nó gặp nhau trong tù. Sau khi trả án hợp lại.
– Giờ ông tính sao, Dũng lì là người của xã đoàn ông đấy, đừng quên. Quân ma cũng chỉ là con người thôi, không phải ma mãnh đâu.
Sang cụt thấy thái độ của Hoàng bê đê thì biết kế hiểm của mình đã gần như là không thành, nhưng hắn vớt vát:
– Tôi lo sức tôi không đủ, hay là…
Hoàng bê đê như biết trước ý này của Sang cụt:
– Ý ông nói là bảo người của tổ chức trực tiếp xử Dũng lì?
Sang cụt không nói gì mà chỉ hơi hơi gật đầu cực nhẹ. Nhưng đó cũng đủ để đối phương tỏ tường ý của mình. Nhưng Sang cụt đã nhầm. Cái tính toán trong đầu lão đã được chị Đại đọc vị trước rồi, đã là bà trùm thì không đơn giản tẹo nào. Chỉ có bà trùm mới dùng được kế “mượn dao giết người” thôi, chứ cấp dưới đừng có mơ làm được, kể cả người bị hại là con trai độc nhất của chỗ tựa lưng.
Hoàng bê đê ra mệnh lệnh:
– Ông không làm được thì nên nghỉ ngơi đi. Chị Đại cho ông trong 3 ngày phải bắt được Dũng lì, bất kể là còn sống hay đã chết. Ông đã nghe rõ chưa?
Sụp đổ hoàn toàn, Sang cụt nhận lệnh mà mồ hôi tứa ra như tắm. Cả năm nay dùng bao nhiêu mưu hèn kế bẩn mà chưa làm gì được Dũng lì, nay chỉ có ba ngày. Nhưng biết làm sao được khi mà chị Đại trực tiếp ra lệnh rồi. Đúng là gậy ông đập lưng ông đây mà. Sang cụt biết là vận mạng đời ông ta đặt cả vào trận đấu boxing này:
– Vâng, vâng, tôi sẽ cố.
– Được. Để xem ông làm như thế nào.
Nói rồi Hoàng bê đê dứng dậy, phủi phủi mông quần nhưng không có hạt bụi nào bay ra, hắn bước đi về phía cầu nhưng ra đến giữa thì đứng lại nói vọng vào trong:
– Chị Đại cho ông mượn 50 quân. Quân thôi không phải tướng. Đêm nay có mặt tại đây.
Lần này hắn đi thật.
Sang cụt chết đuối vớ được cọc. Khuất bóng Hoàng bê đê là Sang cụt cười vang:
– Ha ha ha, 50 quân của chị Đại. Dũng lì, lần này cháu chết chắc rồi.
Ông ta vui mừng quá đến nỗi tiện tay cầm cốc trà trạm rồng của mình ném mạnh xuống hồ nước, nơi mấy con cá cảnh đang nhàn nhã bơi lội. Nhưng chỉ một tiếng “ủm” phát ra thôi mà không có con cá nào bị thương cả, chỉ có cái cốc là vĩnh viễn mất đi.