Phần 160
Hôm sau, Dũng dẫn chị đến thắp hương ở mộ ông nội rồi trở về nhà bà nội thắp hương lên ban thờ ông. Cậu cũng giải thích cho bà lý do vắng mặt của chị trong lễ tang ông một cách khéo léo nên bà không có trách cứ điều gì. Bà còn dặn X thường xuyên về đây thăm bà, nói chuyện với bà vì giờ ông mất, chú Hào thì thường xuyên không ở nhà nên bà rất buồn. X gật gù nhận lời.
Thực tâm mà nói, X cũng chưa có nhiều tình cảm với ông bà nội của Dũng, cơ bản là thời gian biết nhau quá ngắn ngủi, chưa đủ để gầy dựng nên một cái gì đó mà người ta gọi là tình thân. Hôm qua cô chủ động bảo Dũng đưa mình viếng mộ ông rồi về gặp bà cũng là để trọn đạo làm con cháu mà thôi.
…
Buổi sáng đưa chị đi thì buổi chiều Đồng phang thông báo là Anh Cả muốn gặp riêng Dũng tại biệt phủ của ông ta. Chỉ mình Dũng, không được mang người đi theo. Đúng như Dũng dự đoán từ trước, mũi tên tiếp theo của lão già đã được lắp vào dây cung, lão kể cũng tốt khi để Dũng ăn cái Tết trọn vẹn với hai mẹ, và giờ hai mẹ đang ở đâu thì chỉ có trời mới biết. Sóng gió đến mấy hai chị em còn có cơ may chống đỡ, chứ hai mẹ thì không thể. Yên tâm phần nào Dũng theo chân Đồng phang đến gặp Sang Cụt.
Lần đầu tiên Dũng bước chân vào đây, biệt phủ của lão không nằm trong trung tâm thành phố mà nằm ở một huyện vùng ven, nơi đây không khí thoáng đãng, cảnh quê hữu tình thật là không thể biết được rằng lại là nơi trú ẩn của một con cáo già.
Biệt phủ phải rộng đến chả chục ngàn mét vuông với lối kiến trúc cổ xưa là chủ đạo với những ngôi nhà ngói năm gian nằm rải rác lung tung khắp nơi, chính giữa là một tòa lầu sơn son thiếp vàng, chắc là nhà chính. Rất nhiều cây cảnh các loại cao to có, bé xíu cũng có, Dũng thì chẳng biết loại nào với loại nào. Từng luống hoa đủ mầu khoe sắc giữa những tiếng chim thi đua tiếng hót. Một hồ cá rộng mà nhìn xuống còn thấy rõ từng loại cá đủ mầu đang nhàn nhã bơi lượn tung tăng, trên mặt hồ là những cây sen, cây súng đang kỳ trổ hoa, thỉnh thoáng có những chú ếch cốm leo từ mặt nước lên ngồi chễm trệ trên lá sen rồi phi thân đớp những chú nhện nước làm nước hồ sóng sánh một khoảng. Cảnh sắc thật là nên thơ, hữu tình. Chủ ngôi biệt phủ này quả là có óc thẩm mĩ.
Đồng phang dẫn Dũng đi qua một cái cầu bắc qua hồ tới một vọng lâu nằm ở giữa hồ. Vọng lâu hình bác giác làm bằng gỗ giống kiểu mà Dũng vẫn thường thấy trên phim Trung Quốc. Ở chính giữa vọng lâu có kê một chiếc bàn tròn bằng đá, ghế ngồi cũng làm bằng đá được trảm trổ rồng phượng tinh xảo, Dũng nghĩ, ngồi ghế đá chắc mát đít lắm đây. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Dũng biết hôm nay đến đây không phải là để thưởng thức cảnh sắc này. Bởi có một người ngồi chờ hắn ở vọng lâu, đó là Sang Cụt.
Thấy Dũng bước vào, Sang cụt nói bằng cái giọng khác hẳn với cái giọng ở cuộc họp hôm rồi, ông ta dùng cái giọng của kẻ bề trên:
– Dũng lì đấy hả, đến rồi thì ngồi xuống đi.
Dũng tự tin ngồi xuống đối diện với Sang cụt, ở giữa hai người, trên bàn đá là một bộ ấm chén kiểu Trung Hoa cổ nhìn rất đẹp, ấm trà còn tỏa hơi nóng chứng tỏ trà mới được pha. Sang cụt vừa cầm ấm trà rót đầy cốc của mình rồi tiện tay rót cho Dũng một chén, ông ta ngước nhìn Đồng phang rồi hất hàm có ý bảo Đồng phang đi chỗ khác để ông ta được nói chuyện riêng.
Dũng để ý cách ông ta rót trà cũng thể hiện được cách ông ta ứng xử với mình trong cuộc nói chuyện sắp tới. Nếu ông ta rót cho Dũng trước, vì Dũng là khách rồi mới cho mình thì đi một nhẽ. Nhưng đằng này ông ta làm ngược lại, làm cho Dũng thấy chén trà này nhìn có vẻ ngon, ngửi có vẻ thơm nhưng uống vào chắc là đắng lắm đây, chén trà tiện.
Dũng vào thẳng vấn đề chính:
– Chú gọi cháu đến không biết có chuyện gì?
Nhấp một ngụm trà, Sang cụt “à” một cái vì trà hơi nóng, hắn thong dong:
– Đồng phang có giúp cậu được nhiều không?
Dũng biết đây không phải là chuyện chính, Dũng chỉ khâm phục cái cách ông ta trả lời câu hỏi của mình. Mình hỏi một đằng, ông ta trả lời một nẻo. Đó là nghệ thuật nói chuyện của con cáo già, ông ta muốn chính mình mới là người chủ động trong đàm thoại, nếu ông ta trực tiếp trả lời câu hỏi mở đầu của mình thì tự dưng nhường thế chủ động cho Dũng. Biết vậy nhưng Dũng kệ.
– Đồng phang chẳng giúp được gì, chỉ tổ vướng chân cháu.
– Ô, vậy sao. Vậy mà tôi tưởng giúp được nhiều lắm cơ. Mới ít thời gian, chưa có sự vụ. Hiểu ý tôi không?
Dũng tỏ thái độ như mình mới vỡ lẽ ra được một điều gì đó:
– À, cháu hiểu rồi. Ý chú là khi nào có người muốn giết cháu rồi cướp nghiệp đoàn nhà cháu thì lúc đó Đồng phang mới ra tay phải không?
Cuộc đấu trí này thật là không đơn giản. Dũng ngầm truyền tải thông tin rằng, hắn biết có kẻ muốn giết hắn, muốn cướp trắng cái nghiệp đoàn của hắn tới cho ai đó biết. Rằng hẵn cũng có đề phòng rồi, không phải muốn ăn là ăn được ngay đâu.
Sang cụt có lẽ đánh giá Dũng hơi thấp, mọi thông tin về Dũng mà Sang cụt nắm được qua thông tin cấp dưới cung cấp không liền mạch, không đầy đủ. Cơ bản Sang cụt không biết một điều rằng, không thằng cấp dưới nào báo cáo theo kiểu Dũng lì đánh nhau giỏi lắm, Dũng lì cao cờ lắm… Vì như thế hóa là tự hạ thấp mình hay sao.
– Lúc đó hẵng hay. Cậu quản lý nghiệp đoàn thế nào? Có khó khăn gì không? Tôi biết biết là cậu còn trẻ, kinh nghiệm kinh doanh còn hạn chế nên chắc chắn là không ổn ngay được, có phải vậy không?
Vế trước thì hỏi, vế sau tự trả lời. Vậy là cái kiểu gì đây ta.
Dũng cầm vào vành chén trà xoay xoay một vòng để xoi xét cái hoa văn trên đó, cậu như thản nhiên buột miệng:
– Dễ như ăn kẹo chú ạ. Trước khi bố cháu chết đã truyền lại hết cho cháu rồi.
– Vậy sao?
Sang cụt thấy kiểu vờn vờn với Dũng là không ăn thua, hắn giờ mới chuyển sang chuyện chính:
– Dũng lì, đứng đầu xã đoàn như tôi quả là không đơn giản chút nào. Tôi là tôi cũng mong hài hòa lợi ích các thành viên của xã đoàn, rồi còn đảm bảo lợi ích của cấp trên nữa.
– Vâng, chú nói tiếp đi.
Thêm một ngụm trà nữa, Sang cụt đủng đỉnh nói tiếp:
– Nghe cậu nói là đã ổn định rồi thì tôi yên tâm, nếu vậy thì tôi cũng thông báo để cậu thực hiện, chuyện này hồi bố nuôi cậu còn sống chúng tôi đã thống nhất rồi. Thứ nhất là về chuyện chia sẻ lợi nhuận, tôi muốn giờ không phải là xã đoàn 40, nghiệp đoàn 60 nữa mà là 50: 50.
Đây không phải là đàm phán, mà là ra lệnh. Sang cụt ngừng một chút để nhìn phản ứng của Dũng với mệnh lệnh đầu tiên. Dũng nhìn thấy thái độ thăm dò của Sang cụt thì cậu bảo:
– “Chú nói tiếp đi, cháu đang nghe đây”, mặc dù Dũng vẫn tập trung sự chú ý của mình vào cái cốc uống trà.
Sang cụt quả thực là chưa từng nói chuyện với thằng nào ở đất Hải Phòng kiểu như thế này, nhưng lão ta vẫn giữ thái độ hết sức điềm tĩnh, lại tiếp tục thủng thẳng, giọng nói không lên không xuống:
– Chuyện thứ hai là về chuyện cạnh tranh, tôi muốn mở một ngành hàng lậu nữa cho Hải Phòng. Một mình nghiệp đoàn Trần Thưởng không làm hết thị trường được, hiện tại theo tôi được biết, rất nhiều hàng lậu từ các tỉnh bên cạnh tuồn vào thị trường Hải Phòng mà không thông qua nghiệp đoàn Trần Thưởng, chúng ta không thể để người khác ăn mất miếng bánh của mình. Ý cậu thế nào?
– Chú nói rõ hơn đi.
– Tôi đã tính và chọn người của xã đoàn sẽ mở thêm một nhánh hàng lậu nữa rồi. Đó là Huỳnh địt, tôi mong cậu và hắn ta hợp tác tốt, liên thủ để thâu tóm toàn bộ thị trường, không được để kẻ khác ăn mất phần.
Dũng thôi không xoay chén trà nữa, hắn đáp rảo hoánh:
– Cháu hiểu rõ rồi.
Ngay tắp lự, Sang cụt tấn công:
– Ý cậu thế nào?
Lần này Dũng không còn nhìn vào chén trà nữa mà nhìn vào Sang cụt:
– Bố cháu trước khi chết không dặn dò chuyện này. Chuyện này lớn mình cháu không quyết ngay được. Cần có thời gian.
Sang cụt biết là không thể nào mà Dũng nhận lời ngay được, hắn cho Dũng thời gian và một cánh cửa mới:
– Cũng được, cứ cân nhắc rồi trả lời sau. Nhưng nếu cậu không đồng ý thì có một cách khác đấy?
Đây chính là cái giá phải trả, Dũng cũng tò mò muốn ý định thực sự của hắn là gì. Còn mấy chuyện kia chỉ là cái búa giơ lên thôi:
– Cách gì vậy chú?
Sang cụt nhìn xa xa về phía hồ nước:
– Nếu cậu đồng ý để X sang đang đây làm trợ lý cho tôi, tôi sẽ thương lượng với cấp trên, với anh em trong xã đoàn để giữ nguyên trạng hiện nay cho nghiệp đoàn Trần Thưởng.
Dũng thầm nghĩ: “Vậy là nó muốn chị, nếu như vậy thì không đơn giản chỉ là như vậy. Không thể vì một người phụ nữ mà một lão cáo già sẵn sàng truy kích tận diệt một nghiệp đoàn cấp dưới vẫn mang về cho hắn lợi nhuận, gái gú hắn đâu có thiếu đến mức độ vậy. Chỉ có một khả năng duy nhất, muốn cả hai”.
Sang cụt đế thêm vào khi thấy Dũng nhăn trán suy tính:
– Sang đây thì chị cậu chỉ dưới mình tôi, trên tất cả mọi người, lại còn có thể hỗ trợ cậu từ xa nữa. Nhất cử lưỡng tiện còn gì.
Dũng lại nghĩ: “Trợ lý cái con cặc, trợ giúp về mặt sinh lý thì có”. Nhưng Dũng lại một lần nữa câu giờ:
– Chuyện này còn lớn hơn 2 chuyện vừa rồi, người chú hỏi lại không phải cháu. Để cháu về hỏi chị cháu rồi trả lời sau được không?
Sang cụt phấn khởi vì nghĩ Dũng sẽ không đánh đổi nghiệp đoàn lấy một người chị nhận vơ trong tù, hắn thong dong:
– Được, được, bậc cha chú như tôi ai nỡ ép cậu làm gì. Cứ về đi.
– Vâng, cháu về đây, chú nghỉ ngơi đi.
Nãy giờ thấy Dũng chưa uống ngụm trà nào, Sang cụt lúc này mới mời:
– Uống trà đi, để tôi bảo Đồng phang đưa cậu về.
Dũng vừa đứng dậy vừa nói:
– Cháu sợ trà đắng nên không dám uống.
– Trà ngọt ngọt mà. Uống đi.
Nhưng Dũng đã đứng dậy mất rồi, trong khi chờ đợi Đồng phang đang đi trên cầu tiến vào đây thì Dũng mon men ra sát mép cái vọng lâu nhìn xuống hồ nước, nơi mấy con cá cảnh đủ mầu đang bơi lội, Dũng buột miệng:
– Chú Sang, cá này nhìn đẹp, béo như thế này, không biết có ăn được không chú?
Sang cụt hài lòng vì cuộc đàm phán vừa rồi nên không đề phòng, hắn trả lời theo cảm tính:
– Ấy chết, cá cảnh nhìn vậy thôi chứ không ăn được đâu.
Dũng lại buột miệng:
– Ờ hen, cá cảnh nhìn béo tưởng ngon nhưng đúng là không nên ăn chú nhỉ?
Dũng nói xong cũng là lúc Đồng phang đến, Dũng theo hắn bước lại phía cầu, để lại Sang cụt một vài suy tư với gương mặt méo xệch.