Phần 16
Màn đêm buông xuống, hai mẹ con đã nằm giường, chưa ngủ được đâu nhưng cứ tắt điện cho con khỏi mỏi mắt. Một lát thấy cu Dũng hỏi:
– Mẹ ơi, mẹ ngủ chưa?
– Mẹ chưa con à, con khó ngủ à?
– Vâng mẹ ạ, con ngủ cả ngày hôm nay rồi nên bây giờ khó ngủ lắm mẹ ạ.
– Uh, thế mẹ con mình nói chuyện tí cho dễ ngủ con nhé. Con thấy trong người thế nào?
– Con chỉ thấy mệt mệt thôi, không nóng người nữa mẹ ạ. Con muốn khỏe nhanh để đi học và để mẹ đi làm nữa.
– Con không phải lo gì hết, cứ khỏe trở lại rồi đi học. Ở cơ quan mẹ đã có cô Trúc lo việc rồi. Con ngoan của mẹ, mẹ thương con lắm. Lại đây ôm mẹ nào, để mẹ chia cái mệt sang cho mẹ.
Cu Dũng nghe vậy nằm sát hơn vào mẹ, được gối đầu tay mẹ, được ngửi mùi hơi sữa tỏa ra từ vú mẹ, một tay được sờ vào cái bụng phẳng lì của mẹ, còn một chân thì gác lên đùi mẹ, chim cò cũng chạm vào hông mẹ làm Cu cảm thấy an toàn biết nhường nào. Con chim non được ủ ấm bằng đôi cánh chim mẹ, làm cho nó có cảm giác an toàn trước giông bão ngoài kia.
– Mẹ ơi, con hỏi mẹ cái này.
– “Gì vậy con trai”, giọng Loan thì thầm trong đêm tối.
Ngập ngừng một lúc mới phát ra tiếng:
– Đêm qua lúc con sốt, con không thể mở mắt ra được nhưng con cảm thấy, hình như… hình như… mẹ mút chim con. Có đúng như vậy không? Hay là con mơ.
Loan bị sốc trước câu hỏi của con. Thú thật là cô hoàn toàn không biết là hành động của mình con nó cũng biết, cứ tưởng lúc đấy Cu đang ngủ mê mệt cơ mà. Nhưng thôi, con hỏi mình phải trả lời, nhân tiện cũng định hỏi con chuyện khác nữa:
– Thì… thì đấy là cách mẹ chữa sốt cho con.
– “Giống như mẹ chữa sốt cho bố à?”, Dũng ngây thơ.
Loan giật mình vì câu hỏi ngược của con:
– Không giống con à, mà sao con lại hỏi thế, nói mẹ nghe xem nào.
– Thì con thấy mẹ cũng mút chim cho bố.
Loan quay hẳn sang con. Tư thế này làm hai vú Loan ốp hẳn vào mặt cu:
– Con nhìn thấy à? Lúc nào.
– Vâng, con nhìn thấy hồi bố về nhà.
Loan ngợ ngờ, giờ đây cô dần hiểu nguyên nhân của những câu nói mê sảng của Cu rồi. Chẳng hiểu sao, cô lại muốn hỏi cho ra ngô ra khoai chuyện này.
– Con nhìn thấy gì?
Cu Dũng thấy mẹ không có ý trách móc gì cả, cậu yên tâm kể lại cho mẹ nghe những gì cậu đã chứng kiến, đó cũng là thắc mắc trong lòng cậu bấy lâu nay, nó còn theo cậu vào trong những giấc mơ nữa.
– Con thấy mẹ không mặc quần áo, bố cũng không mặc, rồi mẹ mút chim cho bố để chữa sốt, rồi bố cũng vục đầu vào chỗ này của mẹ.
Vừa nói, cu Dũng vừa đảo tay xuống háng mẹ Loan. Hành động này nhanh như tia chớp nhưng làm Loan sướng giật. Vừa có một cái tay của người khác giới động vào lồn cô, đây là cái tay thứ 2 ngoài chồng. Mặc dù chỉ là cái chạm vào quần thôi nhưng cũng làm lồn cô có cơn co rút lại, nhiễu nước ra, lại ướt ướt quần lót rồi.
Cu Dũng tiếp:
– Sau đó con thấy bố nằm đè lên mẹ, một lúc sau mẹ ngồi lên bụng bố.
Loan nằm im nghe con nói, nhưng trong tâm cô thực sự đang rất động, rất động là khác. Lồn cô rỉ nước ra nhiều đến nỗi cô cảm nhận quần lót đã ướt sũng, sắp ướt cả quần ngoài rồi. Hột le lại nhô lên đẩy quần lót ra xa. Vú cô đã cứng lên, tê tê và còn đang ốp vào khuông mặt cu Dũng nữa. Lỗ đít cô nhíu nhíu. Còn trái tim cô thì đập nhanh thùm thụp.
Cu Dũng chỉ là thuật lại những gì mình chứng kiến thôi, chứ ở tuổi này của Cu hoàn toàn không có mục đích xấu xa nào đâu. Các cụ thường bảo “đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ” để nói về sự thật thà không giả dối của con trẻ. Dũng cũng không ngoại lệ trong trường hợp này. Nhưng vô tình, những câu hỏi vô tư hồn nhiên của Dũng lại như một liều thuốc kích thích làm Loan bồi hồi nhớ lại những hình ảnh mặn nồng xưa kia với chồng.
Cu Dũng hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, bố mẹ như thế là làm cái gì đấy ạ? Từ ngày con nhìn thấy, đêm nào con cũng mơ thấy bố mẹ đang làm như vậy thôi… Mẹ ơi, mẹ ơi. Mẹ ngủ rồi à.
Thấy mẹ im im cu Dũng tưởng mẹ ngủ. Nhưng không phải, làm sao Loan có thể ngủ được cơ chứ. Cô không trả lời ngay vì cô không biết phải trả lời con như thế nào. Mất một lúc cô mới nghĩ ra câu trả lời phù hợp:
– Mẹ chưa ngủ con à. Mẹ bảo con này. Việc của bố mẹ làm với nhau ấy, khi nào lớn lên rồi con sẽ hiểu. Chỉ những người lớn mới làm được việc ấy thôi. Con đừng suy nghĩ về việc ấy con nhé. Bây giờ con chỉ cần học thật giỏi này, ngoan ngoãn này. Sau này con lớn lên còn đi làm nuôi mẹ nữa này. Con nghe không?
Thực sự mà nói, cu Dũng không thỏa mãn với câu trả lời của mẹ. Nó biết mẹ đang đánh trống lảng không giải thích rõ cho nó biết chuyện kia là chuyện gì. Nó hỏi thêm:
– Mẹ ơi bao giờ con mới lớn để làm được. Khi nào con lớn mẹ cho con làm với mẹ giống bố nhé. Con cũng yêu mẹ giống bố mà.
“Ối trời ơi, sao cu lại muốn làm giống bố chứ, cu có biết làm giống bố là gì không? Là địt mẹ đấy cu có biết không?”, Loan nghĩ thầm sau khi nghe đề nghị của con. Thêm một tác động không hề nhẹ vào lồn cô, đề nghị này của cu Dũng làm Loan xuýt cực khoái. “Trời ạ, mình sao thế này, sao xấu xa thế này, mình lại sướng khi nghe cu nói chứ? Cu có hiểu nó đang nói gì đâu cơ chứ?”, Loan lại nghĩ thêm.
– Con à! Con khác, bố khác. Con là con trai của mẹ, không giống bố được đâu con. Rồi lớn lên con sẽ hiểu. Bây giờ con mới có 8 tuổi thôi, phải 10 năm nữa con mới thành người lớn được. Lúc đó con sẽ hiểu.
Cu Dũng giọng hờn mát:
– Lâu vậy mẹ, nhanh hơn được không?
Nói chuyện với trẻ con đúng là một nghệ thuật, mà Loan thì không phải là nghệ sĩ, cô bối rối trước các câu hỏi của con.
– Muốn lớn nhanh con phải ăn nhiều vào, học hành giỏi để hiểu biết nhiều. Thế con mới nhanh thành người lớn được.
Có cửa sáng, cu Dũng hớn hở ngay:
– Vâng ạ, con sẽ lớn nhanh để làm người lớn mẹ ạ.
Đối đáp con trẻ cũng chỉ được vậy thôi, không hơn được.
– Uh, giờ con ngủ đi cho khỏe nhé. Nếu mai hết bệnh thì đi học, nếu không phải nghỉ học đấy. Nghỉ học là lâu thành người lớn lắm. Biết chưa?
– “Vâng ạ, con chúc mẹ ngủ ngon. Mẹ ơi, con yêu mẹ!”, Và Cu Dũng dụi dụi đầu mình vào bầu ngực no tròn của mẹ tìm hơi ấm đưa cu vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, vẫn chập chờn hình ảnh quen thuộc của bố và mẹ.
Có người mẹ nào lại không hạnh phúc khi nghe con trai mình nói: “con yêu mẹ” cơ chứ. Đôi mắt Loan đã ươn ướt khi nghe con nói như vậy. Đêm nay nói chuyện với con, cô đã hiểu con nhiều hơn, biết được con đang gặp cái gì. Giờ đây cô chưa biết mình phải làm cách nào để xua đuổi những con mộng mị “bố và mẹ” ở trong Cu đi. Nhưng lo gì, thời gian còn dài mà. Đối chiếu lại những lời Trúc nói lúc sáng nay tại bệnh viện và đề nghị “khi nào con lớn mẹ cho con làm với mẹ giống bố nhé” của cu Dũng lúc đêm khuya sao mà trùng hợp thế.
Biết đâu đấy, ở đời chẳng có gì là không thể cả!