Phần 148
Đúng như đã thông báo, Dũng cho tổ chức họp nghiệp đoàn, thành phần tham dự là toàn bộ anh em, người làm của nghiệp đoàn, gần 200 mạng. Nơi tổ chức chính là phòng hội trường của nghiệp đoàn, tầng 2 của trụ sở làm việc.
Mọi người đến đông đủ, chỉ thiếu đúng 1 người, Hưng râu chưa đến chứ không phải là không đến.
Ngồi hàng ghế chủ tọa chỉ có 2 người là Trúc và Dũng. 2 Bên sườn hàng ghế chủ tọa dành cho mấy người quan trọng của nghiệp đoàn. Bên trái là Thiệp béo và Tốt cờ. Bên phải là X và Quân ma ngồi.
Đến giờ bắt đầu cuộc họp, Trúc đứng dậy nói, Tốt cờ và Thiệp béo huơ tay báo hiệu mọi người im lặng để cuộc họp bắt đầu, ai nấy im phăng phắc. Trúc đứng dậy nói:
– Anh Xã, chồng tôi bị người ta phục kích giết chết. Kẻ đứng sau vẫn nhởn nhơ. Trước khi chết, Anh Xã có giao quyền quản lý nghiệp đoàn cho Dũng và X, là các con nuôi của vợ chồng chúng tôi.
– “Ai nói như vậy? Bằng chứng đâu? ”, Một giọng nói to chen ngang lời Trúc từ ngoài cửa hội trường vọng vào.
Mọi người đều hướng ánh mắt ra cửa rồi thì thầm, có người nói ra miệng, có người chỉ ồ lên trong tâm.
– Hưng râu.
Hưng râu tiến vào bên trong, đi thẳng lên phía bàn chủ tọa, theo sau hắn là gần 2 chục mạng nhìn lạ hoắc, mặt mũi băm trợn, đằng đằng sát khí, lưng cộm một cục. Đây chính là đám đệ tử mà Hưng râu đã kỳ công nuôi dưỡng từ 2 năm trước để chuẩn bị cho cuộc lật đồ, để nuôi đám này, Hưng râu chẳng có gì ngoài tiền, hắn đã mất đến nửa gia tài. Hưng râu khá tự tin đường hoàng đến đây, sau lưng hắn là đội sát thủ do trực tiếp hắn nuôi, ngoài kia còn một đám chim chích thuê theo thời vụ. Nhưng như vậy là không đủ đâu, việc khiến hắn tự tin hơn cả chính là những cuộc đàm thoại, trao đổi với Thiệp béo và Tốt cờ mấy hôm nay. Đôi bên đã đạt được thỏa thuận.
Trúc đã được Dũng dặn dò từ trước nên không mất bình tĩnh mà ngược lại cô nhìn kẻ đứng sau giết chồng với ánh mắt căm phẫn. Cô gằn giọng:
– Hưng râu, anh còn mặt mũi mà bước chân đến đây sao?
Ở nghiệp đoàn này, ai cũng mong manh đoán được Hưng râu chính là kẻ phản bội, sau ngày Anh Xã mất, chính Dũng đã thông qua đám Thiệp béo và Tốt cờ để tung tin kẻ phản bội trong nghiệp đoàn. Nay lại được chính Trúc nói ra miệng xác nhận nên mọi người từ trên xuống dưới đã nhìn Hưng râu bằng con mắt rất khác.
Bỏ qua mọi ánh mắt của mọi người, Hưng râu nhìn thẳng vào Trúc mà đanh giọng:
– Tại sao tôi lại không thể đến đây. Chính tôi cùng với Thưởng Quảng Châu bôn ba hết ngày này sang tháng nọ xây dựng cái nghiệp đoàn. Có được như ngày hôm nay chúng tôi đã phải xây dựng từ 1 cửa hàng nhỏ xíu, bán đồ lặt vặt. Vậy tại sao khi Thưởng Quảng Châu không còn thì tôi không được đến đây.
Trúc cũng không phải dạng vừa:
– Lúc còn sống, chồng tôi không đối xử tệ với anh, đồng tiền kiếm được đều chia đôi. Nhà tôi có 1 thì nhà anh cũng có 1. Vậy sao anh nỡ phản bội chồng tôi, lại còn nuôi quân giết chồng tôi. Thù này tôi không báo thì sao Anh Xã yên nghỉ dưới suối vàng đây.
Hưng râu ngửa mặt lên trời cười to:
– Ha ha ha ha! Đàn bà như cô thì hiểu gì? Chia đều à, đấy là chia tiền thôi. Còn tôi mấy chục năm nay sống dưới bóng của hắn ta, tôi có được công bằng không khi cô thử hỏi tất cả mọi người ở đây xem, nghiệp đoàn này là của ai? Là của Thưởng Quảng Châu chứ không phải tôi. Tôi luôn bị xem thường, người ta chỉ xem tôi là kẻ làm công thôi. Cô hiểu chưa?
Hưng râu như trút nỗi niềm sâu kín suốt bao nhiêu năm qua. Đúng là tiền kiếm được chia đôi, nhưng cái thứ người đàn ông cần còn hơn như thế nhiều, tiền không đi đôi với quyền, có tiền mà không có quyền cũng làm người đàn ông dễ phát sinh lòng trắc ẩn.
Hắn nói tiếp:
– Tôi đâu có giết Thưởng Quảng Châu, là hắn ta tự gây thù chuốc oán với ai rồi bị giết đâu liên quan tới tôi. Các người nói tôi phản bội, vậy bằng chứng đâu?
Lúc này đến lượt Dũng lên tiếng, cậu kéo mẹ ngồi xuống rồi đứng lên nói:
– Chú Hưng, bố tôi lúc còn sống coi trọng chú như người thân cận nhất của ông, đến lúc chết vẫn không khẳng định chú là người phản bội. Chú muốn làm chủ nghiệp đoàn này sao không kêu bố tôi 1 tiếng, tôi tin chắc bố tôi cũng không hẹp hòi mà giao lại cho chú đâu.
Hưng râu lại quay sang Dũng với ánh mắt hằn học:
– Mày là cái thá gì mà lên tiếng ở đây, mày chỉ là thằng con nuôi, được cho miếng cơm ấm bụng là may lắm rồi còn tư cách gì mà lên tiếng ở đây. Mày lấy tư cách gì mà đòi làm chủ nghiệp đoàn. Người làm chủ phải là tao, chính bàn tay tao gây dựng lên nghiệp đoàn này, còn mày mới chân ướt chân ráo về đây mà đòi làm chủ sao?
Dũng thì lại hết sức bình tĩnh:
– Tôi không có tư cách làm chủ cũng được thôi, nhưng người làm chủ nhất định không phải là ông. Kẻ phản bội lại chính anh em của mình.
Hưng râu phẩy mũi:
– Hứ, phản bội, mày nói tao phản bội vậy mày có bằng chứng gì không?
Mọi thứ đúng như trong dự liệu của Dũng. Dũng biết để lật lại Hưng râu không dễ dàng gì, hắn nắm mọi gốc rễ trong nghiệp đoàn, không ít người ngồi trong phòng này là do hắn tuyển mộ, nâng đỡ. Diệt cá nhân Hưng râu thì dễ, nhưng để mọi người tâm phục, khẩu phục mới khó.
Dũng quay xuống liếc nhìn Quân ma. Quân ma hướng mắt ra cửa và lúc sau một toán người bước vào, dẫn đầu là Phương sắt. Đoàn người đang áp giải 1 thằng mà nhìn sơ qua thì Dũng biết chính là thằng đã dùng kiếm đâm bố nuôi, mặc dù hôm đó đêm tối và trời thì mưa to. Nhiệm vụ đầu tiên Dũng giao cho Quân ma chính là phải bắt bằng được thằng thủ ác ra tay giết hại bố nuôi, đường kiếm sát tim của nó chính là nguyên nhân gây ra cái chết của Anh Xã. Và nhiệm vụ đã được hoàn thành lúc chập tối ngày hôm qua.
Phương sắt dẫn người vào thì nói với Quân ma:
– Cỏ ngoài cửa đã dọn xong rồi.
Hưng râu có chút bối rối khi nhìn thấy tay sát thủ mà hắn nuôi dưỡng thời gian qua, không hiểu nguyên nhân gì mà mất tích từ tối qua, mặc dù đã cho đám bị thương điều trị ở một bệnh viên tư của một huyện ngoại thành Hải Phòng. Nhưng rất nhanh chóng, Hưng râu tỉnh bơ xem sự việc.
Dũng nói với Hưng râu nhưng chính là nói với tất cả mọi người:
– Chính thằng này là người dùng kiếm đâm bố tôi ở Quảng Ninh mấy hôm trước. Tôi đã bắt được nó, nó khai là quân của ông, nhận nhiệm vụ giết bằng được bố tôi. Giờ ông còn gì để nói.
Hưng râu không chút nao núng:
– Mày chỉ là một thằng trẻ ranh, mày rước ở đâu về 1 thằng rồi bảo nó là quân của tao. Mày làm thế để mọi người ở đây hiểu lầm tao phải không?
Dũng biết bằng chứng này chưa đủ thuyết phục, Dũng thong dong lại gần Hưng râu, cậu nói:
– Ông đã nhận được lời nhắn tôi gửi cho ông cách đây khoảng 1 năm chưa?
Hưng râu đã biết nhưng vờ tảng lờ:
– Tin nhắn nào?
– “Quay đầu là bờ”, Dũng nói: “Tôi và bố tôi đã cho ông một cơ hội để sửa chữa sai lầm, vậy mà ông không những không thay đổi mà còn ra tay tàn ác hơn, đuổi cùng giết tận”.
Hưng râu thấy gai gai đốt sống, nhưng hắn cãi chày cãi bửa:
– Mày nói chuyện gì tao không hiểu?
– “Được, để tôi gọi người vào nói cho ông hiểu”, nói rồi Dũng quay xuống nhìn X, X bấm máy điện thoại. Có chuông là cô tắt đi ngay.
Gần như ngay lập tức một người phụ nữ xuất hiện, là Phấn Hồng Kong. Hôm qua được lời nhờ của Dũng, nàng ta phấn khởi nhận lời ngay. Lần trước chính Hưng râu là zích cung cấp toàn bộ hành tung của nghiệp đoàn, cài định vị vào xe của Dũng. Sau lần đó Phấn Hồng kong cũng nhắn lại lời Dũng cho Hưng râu và cô cũng cho qua chuyện đó mà không lật mặt Hưng râu theo nghĩa giang hồ. Nhưng nay Hưng râu trực tiếp ra tay tàn ác nên cô quyết định lật kèo.
– “Phấn Hồng Kong”, tiếng ai đó thốt lên khi nhận ra bà trùm ma túy.
Phấn nói sau khi nhìn Dũng, X và không quên gật đầu một cái dành cho Phương sắt, người quen cũ:
– Chính ông đấy ông Hưng râu ạ, người ta đã cho ông 1 cơ hội sửa sai, vậy mà ông không quay đầu là bờ. Tôi nói thẳng luôn để mọi người được biết, chính Hưng râu là tay trong của tôi trong vụ tôi định xử Dũng và anh Thưởng Quảng Châu cách đây 1 năm.
Hưng râu tái xám mặt mũi, hắn quay sang Phấn Hồng Kong:
– Cô… cô…
Nhưng Phấn chặn họng:
– Ông định bảo tôi là sao lại lật kèo chứ gì? Xin thưa, tôi không lật kèo vì chuyện lần trước đã qua rồi, còn lần này ông tự ông làm tự chịu đi. Đừng có cãi, tất cả tin nhắn ông gửi cho tôi vụ đó vẫn được lưu đầy đủ đây. Có cần tôi đọc cho mọi người nghe không?
Hưng râu thất bại hoàn toàn, có người trước còn bán tín bán nghi nay đã thông tỏ. Bằng chứ quá rắn, quá đanh thép làm Hưng râu không thể phản kháng và chưa tính tới. Chuyện bố con nhà Anh Xã đi gặp chị em nhà Phấn Hồng kong ở nhà hàng để giảng hòa không có trong mớ kiến thức phong phú về nghiệp đoàn của hắn.
Nhưng đã đâm lao phải theo lao, sự đời là vậy. Hưng râu tính toán lấy quyền làm chủ nghiệp đoàn bằng miệng không được thì lấy bằng vũ lực. Bởi 3 lẽ, lẽ thứ nhất là mình đã chuẩn bị nhân lực cho việc này. Lẽ thứ hai là quân của Tốt cờ và Thiệp béo sẽ không ra tay can thiệp, khi đó Dũng lì coi như thân cô thế cô, chỉ can thiệp khi cần thiết, đó là thỏa thuận đã đạt được. Lẽ thứ 3 là Anh Cả Hải Phòng ngầm đứng sau lưng.
Hưng râu tính đúng 2 lẽ, sai 1 lẽ, và quan trọng nhất là tính thiếu. Hắn nghĩ Thiệp béo và Tốt cờ cũng là hạng tầm thường như hắn, bị tiền che mắt đánh mất cái nghĩa giang hồ, hắn nghĩ đến quyền lợi mà hắn trao cho Thiệp béo và Tốt cờ đủ lớn để người ta sẵn sàng làm phản. Tính thiếu ở chỗ chính là Quân ma, đội quân thiện chiến nhất, trung thành nhất mà Dũng mới chỉ tuyển mộ thành công đêm hôm trước diễn ra cuộc họp này.
Hưng râu hằm hằm nhìn Phấn Hồng Kong, hắn đã bị dồn vào chân tường:
– “Con chó cái! ”, Nói rồi hắn phất tay cho đám đàn em mình mang theo, báo hiệu xử Dũng ngay tại trận.