Phần 146
Buổi sáng vừa làm lễ cúng 3 ngày cho Anh Xã, buổi chiều mọi người đã ra về hết, chỉ còn lại mấy mẹ con. Dũng cho họp gia đình:
– Mẹ Trúc, con mong mẹ bớt đau buồn, cùng con gánh vác việc nhà. Bố mất rồi nhưng kẻ hại bố vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia rình rập. Chúng ta không thể chìm trong đau khổ để rồi lại bị hại lần nữa.
Trúc từ bé đến giờ chưa bao giờ phải đối mặt với hoàn cảnh này, cô chỉ còn biết trông chờ vào Dũng:
– Bố sau khi chính thức nhận các con là con nuôi đã tìm đến luật sư, ông đã viết di chúc để lại 1 nửa tài sản cho hai con, 1 nửa còn lại là của mẹ. Giờ mẹ trông chờ cả vào hai con vì mẹ chưa bao giờ biết làm ăn kinh doanh gì cả. Hai con phải là người quản lý nghiệp đoàn thay bố con.
Dũng không cần mẹ nói cũng biết nhiệm vụ của mình, cậu chỉ không ngờ bố nuôi đã di chúc 1 nửa tài sản cho chị em cậu. Phải nói đó là khối tài sản cực lớn đối với cậu. Một lần nữa cậu thấy được tình cảm bố nuôi dành cho mình lớn đến mức nào. Nhớ đến lời bố trăn trối lúc ở bệnh viện, cậu biết mình phải làm gì:
– Mẹ Trúc, trước lúc lâm chung bố cũng giao cho trọng trách thay bố chăm sóc mẹ, quản lý nghiệp đoàn.
– Mẹ chẳng biết làm gì đâu. Mọi sự mẹ nghe các con sắp xếp.
X một bên, Loan một bên ôm Trúc vào lòng. Trúc thường ngày mạnh mẽ, nhí nhảnh là thế nhưng trải qua nỗi đau cũng yếu đuối lắm chừng.
– Vâng, chị em con sẽ thay bố, thay mẹ quản lý nghiệp đoàn này, và con thề sẽ tìm ra kẻ chủ mưu hại bố con.
Nói đến đây thì có tiếng chuông cửa. Bà Vú ra mở cổng, một lúc sau bà vào một mình rồi nói:
– Cậu Dũng, có người đến tìm cậu.
– Ai vậy bà?
– Cậu ta nói tên là Quân, quen biết cậu hồi ở trong trại.
Dũng vẫn chưa ngay lập tức nhớ ra tên người này, phải một lúc cậu mới lờ mờ đoán ra. Cậu đứng dậy ra ngoài đón người. Ra đến nơi, ngay lập tức Dũng nhận ra là anh Quân, trưởng buồng giam số 13, người mà cậu đã âm thầm giúp đỡ vợ con anh ấy suốt quãng thời gian trong trại. Nhưng khi ra trại cậu cũng quên mất, không ngờ hôm nay anh ấy đến tìm.
– Anh là Quân phải không ạ?
– Dũng lì.
– Mời anh vào nhà.
Quân ma mặc chiếc quần bò, áo phông, đi loại giày vải, dáng người cứng rắn nhưng ngay cả động tác di chuyển nhìn cũng rất linh hoạt, khác người. Vào đến nhà thì thấy hai mẹ đã đi lên trên lầu, chỉ còn X ở lại, cô cũng nhận ra anh Quân ngay lập tức:
– Anh Quân phải không?
– X.
Ngồi yên vị thì Dũng hỏi anh ngay:
– Anh ra lâu chưa?
– Tôi ra được nửa năm rồi cùng vợ con về quê làm ăn.
– Vâng, vậy là tốt rồi.
– Cậu không hỏi vì sao tôi tìm cậu?
– Em định hỏi là vì sao anh tìm được em thôi. Em chuyển nhà so với hộ khẩu rồi.
– Vì sao tôi tìm được cậu thì để tôi nói sau. Giờ tôi muốn nói với cậu hai việc. Việc thứ nhất là tôi đến tìm cậu để cảm ơn cậu đã giúp vợ con tôi trong suốt thời gian cậu ở trại. Việc thứ 2 là tôi muốn xin cậu 1 việc làm.
Dũng không muốn Quân ma biết chuyện mình ngầm giúp tẹo nào, trước khi ra trại cậu đã dặn đi dặn lại anh Tiến quản giáo không nói, mình giúp người là tự nguyện không đòi ngày báo đáp. Thấy vậy Dũng thắc mắc:
– Sao anh biết?
– Tại sao tôi biết thì để tôi nói sau. Chuyện cậu tháng nào cũng trích 500 nghìn nhờ Tiến quản giáo đưa cho vợ tôi, nói là của anh em phạm góp vào giúp đỡ đối với tôi rất có ý nghĩa, đời tôi lúc có tiền thì có nhiều bạn, nhưng lúc hết tiền mới chọn được bạn. Tôi đến đây cũng không phải là để trả lại tiền cho cậu. Đời tôi chắc không kiếm đủ để trả.
Dũng tiếp lời anh Tiến:
– Vậy thôi, cho qua chuyện đó đi. Về chuyện anh đến đây tìm việc làm thì thực sự là em không biết anh có nói thật không, nhưng nếu anh nói thật thì em đây cũng nói thật là, hiện tại anh không nên ở đây cùng em.
– Tại sao?
– Vì ở bên cạnh em giờ này rất nguy hiểm, không biết anh đã biết chưa, bố nuôi em vừa mất, bị người ta lập mưu giết hại. Chúng là muốn nghiệp đoàn nhà em tan rã, chưa đạt được mục đích chúng chưa ngừng tay. Anh nên tạm thời rời xa nơi đây mà về với vợ con. Đợi tình hình ổn em sẽ liên lạc và mời anh về làm cùng em. Như vậy được không ạ?
Quân ma một lần nữa thực sự cảm mến người bạn nhỏ này, nghĩa khí, trí dũng và khẳng khái. Quân ma biết Dũng hoàn toàn không biết Quân ma là ai, không muốn Quân ma bị nguy hiểm vì theo mình.
– Dũng lì, để tôi kể cho cậu nghe về cuộc đời tôi…
Và Quân ma từ từ thuật lại quãng đời chinh chiến của mình, rồi biệt danh Quân ma, rồi nghề nghiệp chính là gì, sở thích đánh bạc ra sao, vợ con như thế nào, ẩn thân ra làm sao. Nghe xong đến Dũng và X cũng toát mồ hôi hột, mình sống cạnh một sát thủ lẫy lừng vang danh khắp giang hồ bấy lâu mà không biết.
– Vậy hả anh? Thế mà không ai biết, em chỉ biết anh bị bắt và án là đánh bạc mà thôi.
– Tôi chưa từng có ý nghĩ tìm chủ, bởi tôi quen hoạt động đơn thương độc mã. Nhưng chính con người cậu, chính cách cậu không màng trả ơn mà giúp vợ con tôi lúc cần nhất. Tôi sẽ coi cậu là chủ của mình không phải vì trả ơn, mà vì nghĩa. Tất cả chuyện gia đình cậu tôi đã biết rồi, tôi đến đây là muốn cùng cậu đương đầu.
Dũng nhìn Quân ma cảm thán:
– Được, nếu anh nói vậy thì anh em mình có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Hai anh em bắt tay nhau trước sự chứng kiến của X.
Dũng hỏi tiếp về gia cảnh của Quân ma:
– Anh Quân, giờ vợ con anh sao rồi?
– Vợ con tôi đã về quê tôi ở Nam Định sống rồi.
– Nếu anh ở đây làm tức là xa gia đình rồi, em tính thế này không biết có được không? Anh đón vợ con anh lên đây luôn đi. Chị nhà sẽ làm giúp việc cho gia đình nhà em luôn, một mình bà vú già cũng không xuể, cho các cháu học hành trên này luôn. Gia đình anh chị sống ở 1 nhà riêng bên sườn nhà chính.
Dũng chỉ tay về hướng sườn bên trái nhà, nơi đó có nhiều ngôi nhà nhỏ khi xây lên mục đích để cho anh em bảo vệ ở.
– Vậy có tiện không?
– Tiện mà anh.
– Được, nếu vậy thì nghe theo sự sắp xếp của cậu.
– Vâng, còn chuyện này nữa.
– Chuyện gì cậu nói đi.
– Em muốn anh lập 1 đội của riêng anh. Em không muốn anh trở thành sát thủ đơn thương độc mã, bởi vì em sẽ không bao giờ sử dụng anh vào mục đích giết người. Em chỉ sử dụng anh vào mục đích bảo vệ người, bảo vệ nghiệp đoàn.
– Được. Số lượng là bao nhiêu?
– Cái đó tùy anh, nhưng với em thì chất lượng là quan trọng hơn cả. Phải tinh nhuệ, trung thành. Hiện tại em mới chỉ có 2 đội là của Tốt cờ và Thiệp béo, em muốn có thêm 1 đội thứ 3, đội này tuyệt đối đánh là phải thắng. Đối thủ của chúng ta không còn ở tầm nghiệp đoàn nữa anh ạ, có thể ở Xã đoàn, thậm chí còn cao hơn nữa.
– Được, tôi cần về Nam Định 1 chuyến, hẹn cậu 3 ngày sau sẽ có mặt.
Dũng quay sang chị, cậu nói thầm vào tai chị, X gật đầu đi lên gác. Một lát sau cầm xuống một bọc gói trong túi nilong đen. Dũng đưa cho Quân ma rồi nói:
– Anh cầm lấy khoản này về tuyển quân và lo cho gia đình ông bà ở nhà. Anh chị đi xa đợt này cũng nên báo hiếu ông bà một chút để ông bà yên tâm.
– “Tôi… chuyện này… ”, Quân ma ngại ngùng không dám nhận.
– Anh đừng ngại, nhưng tuyệt đối không được mang đi đánh bạc đâu đấy.
Quân ma gãi đầu, gãi tai vì bị Dũng nói ra sở thích của mình, vì cái sở thích này mà bao tiền kiếm được đều theo gió bay đi, lại còn mang án tù tội làm khổ vợ khổ con.
– Không có đâu mà, từ ngày ra trại tôi chưa chơi lại lần nào.
– Thôi anh về luôn đi, càng sớm có mặt càng tốt. Em chờ anh về cùng em làm một chuyện quan trọng.
– Chuyện gì?
– Họp nghiệp đoàn, bắt chuột.
– Được.
Nói rồi Quân ma cầm lấy tiền nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà Dũng, hắn bắt xe ôm ra bến xe Tam Bạc, chọn xe về Nam Định rồi chui xuống tận ghế cuối cùng ngồi.
…
Quân ma đi khỏi, X mới hỏi:
– Cậu chắc bắt được chuột không?
Dũng nhìn về phòng thờ, nơi hương án của bố nuôi vẫn nghi ngút khói:
– Chuột sẽ tự tìm về thôi chị ạ.
Nói rồi hai chị em ngồi bàn bạc phương án đối phó rồi gọi cho Tốt cờ và Thiệp béo đến cùng một lúc.
…
Ở một biệt phủ rìa ngoài thành phố, có một cuộc điện thoại:
– Bao giờ làm bước tiếp theo?
Đầu dây bên kia trả lời:
– Ngày họp nghiệp đoàn.
– Tại sao lại chọn ngày đấy.
– Tôi muốn danh chính ngôn thuận lấy lại những gì là của tôi.
Một tiếng thở dài của người đàn ông trong biệt phủ:
– Thôi được, tùy anh.
Nói rồi ông ta cúp máy, với tay cầm lấy cốc trà vẫn còn nghi ngút khói rồi nhủ thầm:
– Đúng là thằng ngu, kệ cho mày chết, việc của mày hết rồi.
Cốc trà loại cổ theo kiểu Trung Quốc, phải nói là rất đẹp, chỉ có điều bàn tay cầm cái cốc ấy không đẹp một chút nào, nó bị khuyết mất 1 ngón út.