Phần 134
Người bước ra không phải là Minh úc mà Phấn Hồng kong. Tình thế xoay chuyển chóng mặt, người thất thế là mình, ả là phụ nữ nên chấp nhận nhún nhường:
– Tôi là chị nó, có gì tôi chịu thay.
– “Bốp! ”, Một cái tát như trời giáng của X vào thẳng mặt phấn Hồng Kong làm ả dúi sang một bên.
Dũng được dọn đường thì tiến đến chỗ Minh úc, túm cổ áo nó, nó run lẩy bẩy, không còn lực, để thở còn đang hổn hển:
– “Bốp”, tao đến rồi, mày làm gì đi.
– “Bụp”, đến rồi đây này.
– “Hự”, làm gì thì làm đi.
Một đấm, một thụi, một lên gối. Dũng trút cơn giận vào người Minh Úc.
Phấn Hồng kong nhìn cảnh em mình bị đánh thì chua xót, nó là đứa em mà ả nuôi nấng từ lúc lọt lòng mẹ, cưng chiều hết mực, vậy mà giờ đây bị đánh. Phấn kêu lên:
– Dừng lại đi! , Đánh tôi đây này.
Dũng hơi ngừng tay một chút rồi nhặt con dao vừa nãy vẫn còn ở trên sàn, cậu dọa:
– “Dừng lại à, các người có bao giờ dừng lại không? Để tôi cho nó về với mẹ” Dũng giơ dao lên định kết liễu đối thủ.
Phấn bất lực hét lên:
– Xin đừng, xin đừng giết em tôi.
Đúng lúc đó thì có tiếng quát từ bên ngoài:
– Dừng tay lại.
Dũng ngó ra thì thấy một người chừng khoảng 60 tuổi, tóc hoa râm, để râu dài, quan sát kỹ thì thấy bàn tay phải mất đi 1 ngón út. Nếu đoán không lầm thì chính là Anh Cả Hải Phòng, biệt danh Sang Cụt.
Theo sau Anh Cả có 1 đội khá đông, vào trong nhà chỉ có số ít còn lại ở ngoài sân cả nhưng nổi bật nhất là 3 người.
Người thứ nhất nhìn to béo hơn cả Thiệp Béo, khuôn mặt núng nính như một con lợn tạ. Biệt danh Hải Chém.
Người thứ hai cao to rắn chắc, ngăm ngăm, khuôn mặt vuông vức góc cạnh. Biệt danh Đồng Phang.
Người thứ 3 là một phụ nữ chừng 50 tuổi nhìn như đàn ông, tóc tém, mặt mũi dữ tợn và có vài vết sẹo. Biệt danh Hà điên.
Đã từng nghe bố kể, dưới Anh Cả có 3 sát thủ vang danh không chỉ ở đất Hải Phòng, chắc là 3 người này rồi. Cả đoàn đến đây để ngăn một cuộc tắm máu xảy ra.
Trở lại với đoạn Anh Cả bước vào.
Dũng ngừng tay, cậu cũng chỉ là dọa thôi chứ giết người thì cậu không nghĩ là mình có thể làm.
– Chú là…
Anh Cả nhìn thẳng mặt Dũng lì rồi nói:
– Nghe điện thoại đi.
Dũng còn chưa hiểu thì điện thoại nhỏ trong túi quần rung lên, là Anh Xã gọi:
Dũng: Bố!
Anh Xã: Đủ rồi con, đừng để sự việc đi quá xa. Mọi chuyện có Anh Cả can thiệp rồi.
Dũng: Vâng, con biết rồi.
Nói xong Dũng cúp máy, quay sang người đàn ông vừa nói:
– Chú là chú Sang?
– Là tôi, cậu là Dũng lì phải không?
– Vâng!
– Về nhà đi.
– Nhưng…
– Mọi việc còn có tôi ở đây. Tôi đã biết rõ sự việc. Đừng để loạn vì một việc cỏn con.
– Chị em…
Anh Cả xua tay:
– Chính tôi sẽ xử lý, cứ về nhà đi. Tôi đảm bảo chị em nhà này từ giờ không bao giờ động vào cậu. Về đi.
Giờ Dũng đã khẳng định những phán đoán của mình là đúng, chị em nhà Phấn Minh có thế dựa lưng mới dám lộng hành như vậy, tảng băng chìm trong chuyện vừa rồi bị phủi sạch sẽ, chỉ còn là một việc hai thanh niên tranh chấp một ả con gái mà thôi. Biết thế nhưng cũng đành chịu, bố vừa điện và lại nhìn vào bối cảnh hiện tại, có chiến chắc chắn là thua, lại ảnh hưởng đến đại cục. Dũng nhượng.
– Vâng, cháu về. Nhưng nếu lần sau, ai mà uy hiếp nghiệp đoàn nhà cháu, nhất định cháu không tha.
Dũng dùng danh xưng “ai”, chứ không phải “chị em nhà này” để cảnh báo không chỉ riêng chị em Phấn Minh. Bài học của bác Sáu ngày xưa vẫn còn đó: Yếu đuối chỉ có chết.