Phần 132
Mấy ngày sau đó hai chị em bàn bạc, tính toán từng đường đi nước bước, dự báo mọi khả năng xảy ra. Chuẩn bị đầy đủ các điều kiện cho trận chiến cuối cùng. Cuộc chơi này không chỉ dùng sức mà còn dùng trí. Đối thủ cũng không phải hạng xoàng mà là một tay lão luyện bao năm lăn lộn giang hồ. Mấu chốt trong kế hoạch lần này chính là: Phản Gián.
Thời cơ đã chín muồi. Dũng quyết định giăng lưới bắt cá. Đây là một cuộc chiến lớn đầu tiên của cậu kể từ ngày bước chân vào giới giang hồ. Dũng và X đến phòng làm việc của bố nuôi để thông báo cho bố kế hoạch của mình:
– Bố, con muốn trình bày kế hoạch của mình.
– Nói đi con?
Dũng ba hoa chích chòe:
– Bla blo ble, Abc… xyz… *%&*#&*%^@@*@&))! **(! &@^^#%#%&@@! &$. Kế hoạch là như vậy đấy bố ạ. Bố thấy có điều gì cần bổ sung không ạ?
Dũng trình bày kế hoạch cơ bản, những điểm chi tiết thì X nói.
– Tại sao lại tính đến bố ở đây?
– Bố chính là mục tiêu số 1 của chúng nó, không phải con. Vì muốn thôn tính được nghiệp đoàn nhà mình thì đương nhiên phải loại bố rồi. Con mất thì nghiệp đoàn vẫn còn, bố mất thì nghiệp đoàn mất.
– Được, ta nhất trí.
– Vậy bố giúp con một việc trong kế hoạch đi.
– “Được”, nói rồi Anh Xã bấm máy điện thoại đi đâu đó: “Cậu ngay lập tức cho người thi công cửa sắt chống đạn, chống phá tại hành lang cầu thang bộ tầng 3, khóa cửa chốt trong. Tôi muốn tầng 3 nội bất xuất, ngoại bất nhập. Thời gian làm trong 3 ngày. Thợ người địa phương khác, chỉ làm đêm, không làm ngày. Tuyệt đối không để ai biết”
Nói xong ông bấm nút tắt điện thoại và nói:
– Xong.
– Vâng cảm ơn bố. Chúng con đi đây ạ.
– Dũng X, bố bảo này.
Hai chị em quay lại nhìn bố, ánh mắt ông tràn đầy tin tưởng, tràn đầy yêu thương nhưng cũng đầy lo lắng của người cha quẳng các con của mình vào giông bão:
– Các con phải cẩn thận, quan trọng nhất vẫn là gia đình, những thứ khác có hay không, không quan trọng.
Hai chị em gần như đồng thanh:
– Vâng ạ.
…
Chỉ còn chờ: Một sự ngẫu nhiên.
…
Mọi tính toán đến thời điểm này chỉ duy nhất 3 người biết toàn bộ kế hoạch, là Dũng, X và Anh Xã.
Sự ngẫu nhiên đã đến. Tốt cờ nhận nhiệm vụ lên đường đón hàng ở Lạng Sơn.
…
Dũng và X có một chuyến đi đến 1 trong các kho hàng, nơi gia đình ông Hoàng đang ẩn náu. Và cái cần đã có. Ông Hoàng đã thông tin toàn bộ về đường dây ma túy của chị em nhà Phấn Minh, tình hình nhân sự, địa điểm tập trung quân và linh tinh từng ngóc ngách nhà nó.
Trên đường về, Dũng để chị lái xe. Cậu chìm vào những tính toán cho trận chiến sắp diễn ra. X hỏi:
– Dũng còn lo thứ gì à?
– Vâng chị ạ, lực lượng mình mỏng quá. Bình thường thì không sao nhưng lúc gặp sự vụ gì thì mới thấy thiếu.
– Cậu lo mũi tấn công của mình.
– Vâng, phía Tốt cờ và Thiệp béo em không lo. Em lo chỗ chị em mình. Nơi đó chắc chắn được canh phòng cẩn thận, bọn ma túy chắc không thiếu hàng nóng. Em lo chị em mình gặp nguy chị ạ.
– Uh, tôi cũng thấy vậy. Hay là dừng lại đi. Chờ thêm thời gian.
– Có lẽ vậy, không chắc thì không chiến. Nhưng mình đợi nó không đợi.
– Chúng ta cần người giúp.
– Ai giúp được bây giờ?
– “Mẹ vợ tương lai”, X nói xéo.
– Ặc, chị này. Đã bảo em và Mai không có gì mà lại.
– “Ai biết được ma ăn cỗ, xinh thế cơ mà, ngoan thế cơ mà, học giỏi thế cơ mà”, X cố tình nhắc lại vụ ở văn phòng cô Hằng.
– Không bằng… Mà thôi. Để em gọi cho cô xem.
Dũng lấy điện thoại ra bấm số cô Hằng:
Cô Hằng: Alo, Dũng à, cần cô giúp gì nào?
Dũng: Sao cô biết cháu cần giúp?
Ở đầu dây bên kia, Hằng nghĩ: “Không lẽ cậu gọi đến để rủ tôi đi nhà nghỉ”.
Cô Hằng: Nói đi.
Dũng: Cháu cần mượn người của cô để chiến.
Cô Hằng: 500 anh em đủ không?
Dũng: Trời! Nhiều vậy cô. Cháu chỉ cần khoảng 10 người nhưng đều phải tinh nhuệ.
Cô Hằng: Nổ điểm và thời gian. 10 Lính của cô sẽ có mặt, mọi chuyện đều nghe lệnh cháu.
Dũng: Cô không sợ mình ra mặt đối đầu với Phấn Hồng Kong à?
Cô Hằng: Yên tâm, người cô điều tới không ai biết mặt.
Dũng: Cảm ơn cô.
Dũng cúp máy nhìn chị X, chị vẫn chăm chú lái xe nhưng tai thì nghe không sót một chữ nào đoạn hội thoại. Cô để ý xem có từ nào liên quan đến chữ “Mai” không, nhưng không có.