Phần 125
Đồ Sơn cách thành phố hơn 20km, Dũng lái xe để X ngồi sau. Cậu cố tình tăng ga báo hại X phải khư khư lấy eo mình, cảm giác sảng khoái dễ chịu vì có người ôm eo làm Dũng ta phơi phới trong lòng. Còn X ngồi sau thì thế nào, cô ta nghĩ trong lòng: “Cái đồ đáng ghét, cố tình đi nhanh để mình ôm eo đây mà. Nhanh nữa lên, chị đây cóc sợ”. Ha ha ha.
Đến chiều chiều thì chị em lăn những vòng bánh đầu tiên vào thị xã Đồ Sơn. X bỏ mũ lưỡi trai ra để cho gió lùa qua kẽ tóc. Cô ưỡn ngực hít thật sâu gió vào lồng ngực, gió của biển ở đây cảm nhận rất rõ, gió có mùi của muối chen vào.
– Mẹ ơi! Con được đi biển rồi mẹ ơi! Biển kìa Dũng ơi!
X gào to căng hết lồng ngực, cô mặc kệ một vài người đi đường nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên. Lần đầu tiên cô nhìn thấy biển. Người ngạc nhiên nhất chính là Dũng, cậu đang thắc mắc sao chị lại gọi “Mẹ ơi! ”, Mẹ ở đây là ai? Mẹ Trúc, Mẹ Loan hay một người nào đó khác. Cậu cũng nói to để chị nghe thấy:
– Ở Thành phố cũng có biển mà, khu cảng ấy, chị chưa đến đó bao giờ à?
– Chưa, hồi Dũng chưa về tôi không ra khỏi nhà bao giờ cả. AAAA! Thích quá, biển đẹp quá.
Xe ta đang bon bon trên con đường ven biển, sóng biển đánh vào kè làm nổi bọt trắng xóa, thỉnh thoảng những con sóng to còn làm nước tràn cả vào đường đi. X như đứa trẻ gặp đồ chơi ưa thích, cô dùng chân chống vào bàn đạp xe máy rồi đứng thẳng lên, hai tay bám vào vai Dũng. Nếu Dũng ngoảnh lại lúc này sẽ thấy một X khác, một X với bộ mặt tươi cười như hoa nở đúng ngày nắng ấm, một X với khuôn mặt rạng rỡ có ánh hồng vì một vài tia nắng sót lúc cuối chiều. Không còn một X với khuôn mặt lạnh lùng vô hồn nữa.
Gửi xe vào bãi gửi, hai chị em tung tăng chạy trên cát đến khu bãi tắm.
Và chuyện dở khóc dở cười xảy ra.
– “Chị, chị đứng đây chờ em”, Dũng để chị ở lại một mình trước một khu dùng để tắm nước ngọt, tráng người. Cậu vừa chạy đi đâu đó vừa nói.
X ngơ ngẩn, cô bối rối vì bị bỏ rơi giữa chốn đông người này. Chưa đầy 5 phút sau, Dũng quay lại, trên tay cầm một túi đồ mầu đen. Dũng hối:
– Chị, chị thay quần áo đi.
– “Để làm gì? ”, X hỏi vậy nhưng vẫn giơ tay đỡ lấy túi đồ mà Dũng đưa.
– Để tắm biển chứ còn làm gì? Không lẽ chị mặc nguyên bộ này tắm biển.
– Thì sao?
– Thì lúc về mặc bằng cái gì? Không lẽ…
– “Ờ hé”, X hiểu ra vấn đề.
Đúng là lần đầu tiên nàng ta được đi biển, như trẻ vỡ lòng học chữ cái a, b, c.
– Kìa chị, đứng đấy làm gì? Thay đồ đi.
X nhìn trước ngó sau đến tội nghiệp, cô không biết phải làm gì. Dùi dụi chân vào cát cô bẽn lẽn:
– Thay ở đâu?
– Giời ơi là giời, không biết sao không bảo em. Thay chỗ kia kìa, hay là thay luôn ở đây cũng được.
X dứ dứ nắm đấm về phía Dũng:
– Đập chết giờ.
– Quần áo khô chị để luôn trong túi này, lát về mặc lại.
– “Biết rùi! ”, X tru cái mỏ ra như Xeko bị mượn đồ.
…
Trước đó độ 5 phút đồng hồ, thời điểm Dũng đứng trước cửa hàng thuê quần áo:
– “Chị cho em hỏi quần áo tắm biển này là thế nào? ”, Dũng chỉ tay vào một hàng quần áo tắm biển được treo trên móc.
– Em muốn thuê hay mua?
Dũng đắn đo một hồi rồi nói:
– Em mua ạ. Chị chọn cho em 1 bộ.
– Nam hay nữ.
– “Nữ”, câu này thì đáp nhanh không cần suy nghĩ. Ai chẳng biết chị là nữ, mà còn là nữ xịn của xịn ấy chứ.
– “Cao hay thấp? , Gầy hay béo? , Trắng hay đen? , Chân dài hay ngắn? , Có bụng mỡ hay phẳng lì? , Mông căng hay lép? , Ngực to hay nhỏ? Cổ ngắn hay dài? ”, Chị bán hàng thấy Dũng ta ngơ ngơ ngác ngác, lại bẽn la bẽn lẽn, nhìn lại đẹp trai nam tính nên có ý trêu.
Lời đáp rành rọt, nhanh, gọn của Dũng làm chị bán hàng và một số người xung quanh đều ngoảnh lại:
– Cao mét bảy, người dây săn chắc, da trắng trứng gà, chân dài mét mốt, mông lồng bàn, vòng eo 56, vòng một 90, cổ cao ba ngấn.
Oạch!
– Ui trời, bạn gái em chuẩn như người mẫu.
Dũng không đáp lại mà chỉ về một tấm pano in hình cô người mẫu đang cầm chai Cocacola, chắc là quảng cáo đồ uống. Cô người mẫu đó không ai khác chính là: Angela Phương Trinh.
– Thật à?
Dũng cười cười đáp lại câu hỏi ngây ngô của chị bán hàng. Thấy vậy chị bán hàng lại hỏi tiếp:
– Giờ có hai loại: Áo liền quần và hai mảnh. Em chọn loại nào?
– “Hai mảnh”, trong đầu Dũng đang tưởng tượng gì thì chịu không ai biết.
– Mầu hồng hay mầu xanh?
– “Mầu hồng”, Dũng đang nghĩ chị chắc thích mầu đen hơn, nhưng thây kệ.
Của em đây. Chính Dũng còn không biết trong túi nilong đen kia là cái gì.