Phần 106
Vậy là sau bữa sáng, X chở Dũng đi trên chiếc xe máy vừa được bố nuôi tặng, coi như đây là xe chung của 2 chị em. Ngồi sau xe chị, gió làm vài sợi tóc chị bay bay vào mặt Dũng, Dũng thấy ngứa ngứa nhưng lại có một cái gì đó khác khác trong cậu, đúng rồi mùi hương từ tóc con gái làm Dũng có đôi chút bâng khuâng khó tả.
– Chị, tóc chị thơm thế.
X đỏ mặt, cô đã thành thạo điều khiển xe máy rồi nên vút ga lên một phát rồi hơi ngoảnh lại phía sau:
– Ngồi im, ngã giờ!
Báo hại Dũng phải theo phản xạ mà bám hai tay vào eo chị. X giật thót người rồi tủm tỉm cười thầm trong bụng.
Một lúc lòng vòng khắp thành phố Hải Phòng, vô tình thôi mà hai chị em lại đi qua cổng trường cấp III chuyên thành phố Hải Phòng:
– Chị, chị dừng ở đây một chút được không?
X đỗ xe vào một quán nước đối diện cổng trường, cầm ly nước đưa lên miệng, X hỏi:
– Trường Dũng thi đậu đây phải không?
Dũng chưa gắn bó gì nhiều với ngôi trường này nhưng đó cũng là một kỷ niệm trong cuộc đời cậu, hay nói đúng hơn đó là một sự dở dang, một ngã rẽ cuộc đời.
– Vâng, nhưng chưa được học ngày nào.
– Thế sao Dũng không tiếp tục học như lời bố nuôi nói.
Dũng thấy chị X đã thay đổi cách xưng hô, trước thì: “Tôi, cậu”, giờ đây là xưng tên. Nhưng nghe cũng hay hay nên Dũng không bắt bẻ.
– Chị chắc cũng hiểu mà. Chị em mình và mẹ bây giờ đều ở nhà bố mẹ nuôi. Mẹ thì như vậy không làm được gì, chị em mình lại chỉ ăn học thôi thì không được chị ạ. Em tính là mình cứ đi làm trước đi đã. Sau rồi học cũng được. Mà nếu đã đi học thì cả chị và em đều cùng học luôn. Chị thấy như vậy có được không?
X thấy Dũng phân tích như vậy quả là đúng đắn. Với lại tính cô chắc Dũng là người hiểu nhất, cô không muốn mình phải ngửa tay xin ăn của người khác, điều mà cô chưa bao giờ làm được. X bẽn lẽn:
– Dũng tính thế nào cũng được. Mẹ bảo là giờ cả mẹ và tôi đều nghe Dũng hết. Dũng là trụ cột nhà mình.
Quái lạ à nha, cái bà chằn này sao giờ lành ghê ta:
– Chị có biết đợt trở về này em mừng nhất là gì không?
– Là gì? Là được ở nhà cao cửa rộng?
– Không chị ạ, em ở nhà tập thể cũ vẫn thích hơn. Cái em mừng nhất là chị đấy, là chị trở thành một thành viên của gia đình. Trước chỉ có mẹ và em, nay có thêm chị nữa. Mẹ rất yêu quý chị, em cũng vậy.
X im ắng lạ thường, cô không quen nói lời hoa mĩ mật ngọt:
– “Tôi cũng thế! ”, Cô đáp gọn lỏn sau hồi trầm ngâm.
– “Vâng”, biết tính chị nên Dũng tin rằng câu đáp gọn gẽ kia của chị đã là quá đủ để khẳng định chị đã coi mẹ và Dũng như những người thân trong gia đình.
X chuyển chủ đề:
– À này, mẹ kể là Dũng có cô bạn học cùng xinh lắm đấy. Cũng đang học trường này à?
X đang nhắc tới Mai, có lẽ giờ này, ở trong trường kia Mai đang học bài cùng chúng bạn, cũng sắp đến kỳ thi tốt nghiệp cấp III, chuẩn bị thi lên đại học rồi thì phải:
– Vâng, cô bạn ấy tên là Mai, em có thân hơn chút xíu xíu so với các bạn khác. Hihihi. Từ ngày gặp chuyện em cũng không tin tức gì của bạn ấy.
Có một chút chua chua thì phải:
– Hay là đợi ở đây đến lúc tan trường mà gặp bạn ấy, nhớ bạn ấy không?
– Chị này, em giờ ngại gặp bạn ấy lắm. Mình thế này chắc gì người ta đã chơi với mình.
Đấy, cái khó khăn của người tù hoàn lương là như vậy đó, người đời đôi khi vẫn nhìn bằng ánh mắt nghi ngại, dò xét và có phần đề phòng với những người vừa đi cải tạo về. Dũng hiểu nên cậu cũng không có ý định chủ động gặp lại người bạn cũ này.
– Có gì phải ngại đâu, mình là người, họ cũng là người thôi mà. Mẹ bảo là cô ấy có gửi thư cho Dũng đấy, mẹ đang giữ.
– Vậy ạ, chắc là quên đưa cho em.
X đang nghĩ trong đầu: “Không biết cô bé này viết những gì cho Dũng nhỉ? ”