Phần 4
Vào căn phòng của chị, cái tôi cảm nhận đầu tiên là là mùi nước hoa nhẹ nhàng thơm phức lan tỏa ra dễ chịu vô cùng. Tiếp theo đó là một tấm gương khá lớn và một tủ đồ rất là to. Tôi khẽ cười mà nói:
– Chị nhiều đồ như thế này thì chẳng bao giờ thiếu đâu nhỉ.
Chị Lan Phương thấy tôi nói như vậy thì cũng mỉm cười mà nói lại.
– Nhiều gì hả em. Nhiều lúc mà chị còn cảm thấy thiếu đấy em ạ. Như thế này chưa đủ đâu.
Nói xong thì chị đưa cho tôi một cái hợp đồng đã đánh máy sẵn có chữ ký đàng hoàng. Tôi đọc kỹ các điều khoản trong hợp đồng. Không ngờ lương của tôi cũng tương đối cao. Tầm 4 triệu một tháng, đấy là chia 30% cho nhà quản lý rồi. Tôi ngỡ ngàng vì không nghĩ mình được lương cao như vậy lên hỏi lại chị:
– Sao lương của em cao thế hả chị.
Thấy tôi hỏi ngây thơ như vậy thì chị lan Phương mỉm cười mà nói:
– Thế mà em cho là cao hả. So với nghề này đó là thấp lắm rồi đó em. Thôi cứ cố gắng đi, em sẽ được tăng lương mà. Tối nay đi làm luôn nhé. Nhớ đến sớm đấy.
Tôi khẽ gật đầu rồi quay ra ngoài cùng với anh Quân. Chị Lan Phương cũng ra rồi mỉm cười bảo tất cả mọi người vào trong phòng họp. Chúng tôi được phổ biến mọi thứ rồi biết chỗ diễn ở đâu. Tôi chăm chú nghe nhưng cũng chăm chú nhìn mấy em chân dài ở đấy.
Em nào cũng trang điểm rất kỹ, nhìn cũng đẹp nhưng vô cùng sắc sảo chứ không hiền dịu như Liên của tôi ở dưới Quê.
Buổi họp nhanh chóng kết thúc thì tôi cùng anh Quân ra về. Về đến nhà thì chúng tôi chuẩn bị một chút rồi đến chỗ mà để diễn. Vào phòng thay trang phục thì cũng có nhiều người mẫu như chúng tôi. Anh Quân thấy tôi còn bỡ ngỡ lên dẫn theo tôi vào chọn đồ biểu diễn. Mỗi người được lấy ba bộ.
Anh Quân lấy luôn cho cả tôi rồi cùng vào phòng thay. Khẽ nói với tôi về kinh nghiệm:
– Khi như thế này thì em lên chọn bộ mà mình thấy hợp mắt mình nhất, vừa vặn với người mình nhất. Nếu không có bộ nào vừa thì bảo nhà thiết kế đổi ngay cho mình. Như thế thì mình mới diễn đẹp được và khi đó tiền công mới cao.
Tôi không nghĩ trong cái nghề người mẫu này lại có nhiều chuyện như vậy. Tôi khẽ nhận những bộ đồ của anh Quân đưa cho rồi vào phòng thay đồ. Công nhận là những bộ đồ đó khá là hợp với tôi. Tôi mặc vào vừa như in.
Xong ngồi đợi một chút thì cũng đến lượt tôi ra sàn diễn. Do lần đầu lên tôi cũng còn hơi bỡ ngỡ nhưng thấy mọi người nhìn vào thì tôi thấy tự tin hơn mà khẽ cười rồi đi theo những bước mà anh Quân đã dạy tôi.
Tôi biểu diễn khá là tự nhiên cho đến khi hết những bộ đồ của mình đã nhận rồi ra một lúc cùng với nhà thiết kế.
Mọi chuyện rồi cũng kết thúc. Và bây giờ cũng tương đối là muộn. Tôi thấy anh Quân vào khẽ đưa cho tôi một cái phong bì mà nói.
– Đây là tiền thưởng của chú. Phong bì hẳn hoi đấy nhé. Kiểu này chắc là chú kiếm được hơn anh rồi đấy.
Tôi khẽ mỉm cười rồi bảo anh.
– Em nào dám như vậy đâu, anh không nhiều hơn em thì thôi chứ sao mà em có thể nhiều hơn em được cơ chứ. Mà có nhiều hơn thì anh cứ để em chi buổi nhậu nào.
– Ừh cũng được, đấy là tùy chú thôi nhưng hôm nay thì không được đâu đấy.
– Sao hôm nay lại không được hả anh. Bây giờ chúng ta làm tiếp nữa à.
– Không phải làm tiếp mà phải về công ty để chị Lan Phương chị ấy nhận xét đánh giá và chấm công làm việc nữa. Đâu có thể muốn đi đâu là đi được hả em.
Tôi dần dần cũng nhận ra cái áp lực mà công việc của tôi đang làm. Tôi cùng với anh Quân về đến công ty.
Mọi người đã tập trung đông đủ ở đấy. Chị Lan Phương nhìn tôi rồi mỉm cười mà nói.
– Hôm nay chị rất mừng vì chúng ta đã hoàn thành tốt công việc của mình. Và được khá nhiều người chú ý. Đặc biệt là nhà thiết kế đã có ấn tượng rất tốt với chúng ta. Đặc biệt là Nam, tuy em mới vào nhưng đã tạo một ấn tượng khá tốt cho nhà thiết kế.
Tôi cũng hơi ngỡ ngàng vì được chị Lan Phương nói như vậy, tuy nhiên vì tôi khá là ít nói lên chỉ mỉm cười mà cảm ơn chị.
Mọi chuyện cũng được nói xong. Chiều mai thì tôi lại đến học và tập đi tiếp. Ra đến cửa thì có một em gái rất xinh, đi bên cạnh tôi khẽ nói:
– Công nhận là anh đi có hồn thật đấy, cứ như là bình thường chứ chẳng gượng gạo như tụi em.
– Thế à, anh đi cũng bình thường thôi mà, làm gì mà có hồn cơ chứ.
– Đấy chính là mấu chốt, vì làm cái này mình càng cảm thấy bình thường thì càng được đánh giá cao. Mà em xin tự giới thiệu em là Quỳnh.
– Còn anh là Nam, chắc là em cũng biết anh rồi. Thế em làm lâu chưa?
– Cũng tương đối rồi. Sau anh Quân một chút thôi. Mà anh sống cùng với anh Quân à?
– Ừh anh sống cùng với khu trọ của anh ấy.
– Hì hì anh ấy sống cứ như trẻ con ấy à, nhiều lúc cũng buồn cười với anh ấy lắm. À mà này khi nào rảnh qua nhà em chơi nhé, dạy em một số thứ.
– Anh thì làm gì có gì mà dạy cơ chứ, em vào trước anh thì em dạy anh thôi.
Quỳnh khẽ cười mà chào tôi đi về trước. Tôi vừa ra đến chỗ anh Quân hai anh em cùng về thì anh Quân nhận được điện thoại, lên khẽ đi ngay mà nói:
– Anh có việc bận rồi đi qua đêm nay. Thôi chú cầm xe về trước để anh đón taxi cũng được.
– Thôi mà anh. Anh có việc thì cứ cầm xe mà đi. Em đi bộ về cũng được mà. Nửa tiếng chứ mấy hả anh. Đi nhiều cho nó quen.
Anh Quân thấy tôi nói như vậy thì cũng mỉm cười mà phi xe đi mất. Tôi cũng chẳng hiểu anh Quân có chuyện gì mà đi vào đêm tối thế này. Nhưng mặc kệ thôi, quan tâm đến người ta nhiều người ta lại bảo mình nhiều chuyện.
Tôi đang thong dong trên đường thì có một cái xe ô tô đi chầm chậm bên cạnh tôi tồi khẽ nói.
– Sao mà đi bộ thế này hả em. Anh Quân đâu mà không đưa em đi về vậy?
Tôi quay ra thì ra là chị Lan Phương. Tôi cũng khẽ cười mà nói.
– À anh ấy đi có việc quan trọng chị ạ. Em đi bộ về nhà cũng được mà. Đi nhiều cho nó quen đi. Cũng như là mình tập mà.
Tôi nói như vậy thì chị Lan Phương cũng cười mà nói:
– Thôi tập gì mà tập. Lên xe đi em. Đi với chị cho vui một chút nào. Làm gì mà phải như thế. Với khả năng của em chỉ cần cố một chút là ok lắm rồi, nào lên xe đi. Mà chiều mai đến tập cũng được chứ sao.
Tôi khẽ cười rồi cũng mở cửa xe vào với chị. Khẽ gạt cái cần số rồi chị lái chầm chậm cái ô tô của mình. Chị Lan Phương cười mà hỏi tôi:
– Em đã có người yêu chưa vậy?
Tôi vốn tính thật thà lên nói luôn.
– Em có vợ ở quê rồi, vợ em cũng sắp đẻ rồi chị ạ. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi. Em đang cố gắng làm thêm mà gửi về cho cô ấy.
– Được người chồng như em cô ấy chắc cũng hạnh phúc lắm đấy nhỉ. Chị thì chẳng có ai, đàn ông với chị hầu hết toàn người phụ bạc chị thôi.
– Thế chị chưa có chồng à.
– Chưa làm gì có ai cơ chứ. Họ toàn đến với chị rồi bỏ rơi chị thôi. Mà thôi đừng nói đến chuyện tình cảm nữa nói đến lại thêm buồn.
Tôi thấy chị như vậy thì cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ chăm chú nhìn chị thôi. Với khuôn mặt khá là trắng, trang điểm khá là kỹ nhưng vẫn thể hiện một nỗi buồn vời vợi. Tôi đang nghĩ sẽ an ủi chị thế nào thì chị đã đánh xe vào một quán bar. Tôi cũng vào cùng chị rồi hai chị em uống rượu.
Chị uống cũng khá nhưng một chút thì đã say rồi. Tôi đành phải bảo chị về. Thấy buồn buồn thì chị cũng Ừh một cái rồi ra xe. Tôi bảo chị đưa tôi về nhà thì chị gượng cười mà nói:
– Thôi về nhà em làm gì, về nhà chị đi, chị muốn có một người tâm sự.
Nghe chị kể buồn như vậy thì tôi cùng với chị về. Vì tôi mai cũng được nghỉ không phải lên lớp.
Về đến nhà chị tôi ngỡ ngàng vì không nghĩ nhà chị lại to đến như vậy. Ngôi nhà ba tầng to tướng cùng với sân cổng riêng.
Khẽ mở cái cổng rồi chị phóng xe vào bên trong rồi mời tôi lên nhà. Vào trong nhà thôi thấy nhà chị cũng khá là tiện nghi. Khẽ mời tôi xuống ghế rồi vào trong pha hai cốc nước cam mà mang ra, đưa cho tôi mà nói:
– Uống đi em, cho nó giã rượu, mấy loại rượu tây này uống vào mệt người lắm, uống đi em.
Tôi thấy háo nước lên uống ừng ực luôn. Chị nhìn tôi mỉm cười mà nói.
– Biết ngay mà, nhìn cái mặt em là chị biết rồi.
Nói xong thì chị Lan Phương cũng ngồi xuống bên cạnh tôi mà tâm sự với tôi. Giọng nhỏ nhẹ của chị làm cho tôi cũng cảm thấy mủi lòng. Tâm sự được một lúc thì hai dòng nước mắt khẽ chảy xuống từ đôi mắt đượm buồn của chị. Tôi khẽ ôm chị bằng bờ vai của tôi mà nói:
– Thôi mà chị nói chung thì mọi chuyện cũng qua rồi mà, mình sống cho hiện tại và tương lai chứ bỏ lại quá khứ đằng sau đi.
– Nhưng mà cái quá khứ tồi tệ đó cứ làm chị ám ảnh mãi, chị căm thù những người đàn ông đó.
Tôi càng vỗ về chị thì chị càng dựa vào người tôi hơn nữa. Mái tóc mềm mại nhẹ nhàng khẽ cọ nhè nhẹ vào cằm thôi làm cho tôi có một cảm giác thoải mái vô cùng, vỗ nhẹ bàn tay lên bờ vai của chị thì tôi cảm thấy chị mềm yếu vô cùng, khác hẳn với vẻ ngoài cứng rắn ở công ty.