Phần 97: ÁM CHIẾN
Tử Thanh trầm mặc thật lâu rồi đột nhiên mỉm cười, giơ bàn tay xinh đẹp lên nhéo cánh tay Lương Thần một cái rồi sẵng giọng:
– Muốn làm gì người ta thì cũng phải có lý do đàng hoàng chứ!
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Đúng là lòng dạ hẹp hòi! Em hỏi anh chỉ vì tò mò thôi, đừng có nghĩ bậy chứ.
Lương Thần ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, tỏ vẻ không quan tâm. Diệp Tử Thanh liền đẩy hắn sang một bên, thẹn thùng nói:
– Mọi người đều nói em là bạn gái của anh. Vậy thì anh còn muốn như thế nào nữa đây?
– Chỉ sờ có một chút lên mặt mà cứ như giẫm phải đuôi thế. Thật là anh chưa từng nhìn thấy có bạn gái nào như vậy.
Lương Thần bĩu môi, bất mãn nói.
– Anh nói sai rồi. Nếu không thì lại tiếp tục cho anh sờ lên mặt nữa là được chứ gì?
Diệp Tử Thanh xích lại gần, giọng điệu nửa thật nửa đùa nói.
Lương Thần cảm thấy rúng động nhưng nhìn thấy đôi mắt đẹp có phần giảo hoạt thì đánh mất ý niệm trong đầu, mạnh miệng nói:
– Chứ em nghĩ là anh muốn làm gì em sao? Em hãy suy nghĩ lại đi.
– Em biết là bây giờ anh đang sĩ diện. Nói thật nha, người ta cũng muốn cho anh vuốt mặt một chút nhưng cơ hội đã bị bỏ lỡ, đừng trách người ta sao hẹ hòi.
Diệp Tử Thanh liếc mắt đưa tình nhìn Lương Thần một cái rồi nhẹ nhàng xoay hông tiến đến cửa phòng.
Bỏ qua cơ hội? Lương Thần cảm thấy hối hận, nằm rũ lên trên giường, thầm nhủ đêm nay trong giấc mơ sẽ bắt con tiểu yêu tinh đó phải chết lên chết xuống một trăm lần.
Có điện thoại, có điện thoại! Nghe tiếng di động vang lên, Lương Thần bắt máy.
– Này, chị Tử Thanh vừa mới đến chỗ của anh sao?
Giọng điệu của Diệp Thanh Oánh có chút khác thường.
– Ừ, cô ấy đến đây chỉ muốn hỏi anh tại sao lại kích động như vậy? Xem ra cô ấy tám phần là có cảm tình với cái tên khốn kia.
Lương Thần có chút chột dạ nhưng lại nghĩ lại, bản thân mình có làm chuyện gì sai đâu mà phải chột dạ.
– Ở đó mà nói hươu nói vượn. Bổn cô nương cảm thấy tên khốn kia đúng là rất đẹp trai. Nói anh lòng dạ hẹp hòi cũng không sai mà.
Tiếng của Diệp Tử Thanh vang lên trong điện thoại khiến cho Lương Thần giật cả mình.
– Chị Tử Thanh đứng cạnh bên nghe lén nên em cũng không có cách nào. Còn nữa, chị ấy muốn em gọi điện thoại cho anh, để xem rốt cuộc anh có ý đồ mờ ám nào hay không?
Diệp Tử Thanh bất đắc dĩ giải thích. Từ nhỏ cô đã bị người chị cùng cha khác mẹ này ăn hiếp.
Có lẽ bởi vì mẹ của mình là kẻ thứ ba cho nên Diệp Thanh Oánh luôn cảm thấy áy náy với Diệp Tử Thanh. Vì thế trước đây cái gì cô cũng hứa là sẽ chia sẻ với Diệp Tử Thanh.
Lương Thần đổ mồ hôi hột, trong bụng thầm nghĩ may mắn là mình không giấu diếm Diệp Thanh Oánh bất cứ điều gì. Cái con tiểu yêu tinh kia đúng là khó chơi.
– Vừa rồi quên hỏi anh là vì sao anh và Lý Bân lại gọi anh chàng kia là tên khốn này tên khốn nọ vậy? Bộ giữa các người có thâm thù đại hận gì sao?
Tiếng của Diệp Tử Thanh lại vang lên trong điện thoại.
Lương Thần biết Diệp Thanh Oánh đang ở bên cạnh lắng tai nghe nên đành bất đắc dĩ trả lời:
– Nội dung cụ thể thì nhất thời anh không tiện nói rõ. Thôi thì chờ ngày mai có thời gian anh sẽ nói cho em nghe.
– Em và Diệp Thanh Oánh muốn biết ngay bây giờ.
Diệp Tử Thanh rất thông minh. Cô chỉ cần đem em gái ra thì cho dù không muốn nhưng Lương Thần cũng phải chịu thua.
– Lý Bân đã từng có một người bạn gái yêu nhau năm năm. Chính là cô gái tên Nini mà tối hôm nay tên khốn kia đã dẫn đến. Y đã cướp cô gái đó trên tay Lý Bân.
Lương Thần kể lại câu chuyện của Lý Bân cho hai chị em Diệp Tử Thanh nghe, cuối cùng nói thêm một câu:
– Sự việc trải qua như vậy anh cảm thấy tên khốn đó không phải là người tốt. Hơn nữa, y lại muốn chơi anh, chẳng lẽ anh lại không phản ứng lại?
– Lý do không rõ ràng? Tại sao anh chàng đó lại muốn chơi anh chứ?
Diệp Tử Thanh nghi ngờ hỏi.
– Phải nói thế nào đây nhỉ? Có phải đàn bà chính là nguồn gốc của mọi tai họa không? Ai bảo một gã thanh niên xấu xí như tôi lại có nhiều phụ nữ xinh đẹp vây quanh bên cạnh chứ.
Lương Thần cao ngạo.
– Anh muốn gạt người ta sao? Vậy mà cũng cho là nguyên nhân?
Diệp Tử Thanh lớn tiếng, giật lấy di động của em quay sang chỗ khác truy vấn Lương Thần không ngớt.
– Tin hay không thì tùy em. Cái tên khốn kia còn nói là sẽ cướp hết tất cả người đẹp bên cạnh anh. Lúc đó anh đã tính cho tên khốn ấy biến thành…
Lương Thần ngáp một cái, nói vào trong điện thoại:
– Thôi bây giờ anh cũng buồn ngủ rồi. Em trả điện thoại cho Diệp Thanh Oánh để anh nói với cô ấy vài câu.
– Tiểu Oánh chúc em ngủ ngon.
Khi nghe giọng của Diệp Thanh Oánh vang lên dịu dàng, Lương Thần lên tiếng chúc ngủ ngon rồi mới tắt di động, leo lên giường quấn chăn ngủ tiếp.
– Tiểu Oánh, bây giờ làm sao đây? Chị càng ngày càng có hứng thú với tên kia?
Ở trong phòng, Diệp Tử Thanh hai tay ôm lấy Diệp Thanh Oánh nằm trên giường, thấp giọng nói.
Diệp Thanh Oánh không nói gì nhưng thân thể bỗng dưng có chút căng thẳng. Cảm nhận được phản ứng này của cô em gái, Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, giơ tay vỗ nhẹ lưng đối phương, vẻ mặt đầy thương tiếc nói:
– Tiểu Oánh ngốc, cái tên kia mà lọt vào mắt xanh của chị là may mắn lắm rồi.
Nói xong, cô lại thở dài tỏ vẻ hối hận nói:
– Chị tính suốt kiếp này không lập gia đình. Nếu có một ngày chị không còn chỗ nào để dung thân thì Tiểu Oánh có chấp nhận người chị đáng thương này hay không?
– Chị đừng nói như vậy. Chúng ta là người nhà mà.
Diệp Thanh Oánh vùi đầu vào lòng ngực Diệ Tử Thanh nói:
– Chị yên tâm đi. Chúng ta là chị em với nhau. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng với nhau.
– Cô em ngốc ngếch!
Diệ Tử Thanh rướm lệ, ôm chặt cô em gái vào lòng.
Tại khách sạn Thiên Thành huyện Tây Phong, trong căn phòng sang trọng, Lam Phàm với gương mặt đầy vết thương đang nằm trên ghế sa – lông. Đầu của y nhức như búa bổ do bị Lương Thần đánh một giờ trước. Đến bây giờ y cũng vẫn còn sợ hãi cái ánh mắt điên cuồng, hung ác của Lương Thần. Đây là một triệu chứng tâm lý. Nếu lúc này y không nghĩ cách để trả thù thì có lẽ suốt cả đời này y phải sống trong sự sợ hãi đó.
– Phàm ca, anh còn do dự điều gì nữa? Không phải hắn chỉ là một tên nhãi nhép ở phòng Công an huyện sao? Chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết hắn một cách nhanh gọn.
Hồ Quan Đạt không hiểu lý do tại sao Lam Phàm lại do dự. Từ trước đến giờ, gã luôn thấy Lam Phàm quyết đoán trong mọi vấn đề. Vậy thì bây giờ hà cớ gì bị đánh nhiều như vậy mà không có một tiếng nói.
– Không đơn giản như cậu nghĩ đâu.
Lam Phàm vẫn yên lặng nhưng Đỗ Trạng thì lại xen vào:
– Cái tên kia biết lai lịch của chúng ta rất lớn nhưng lại tỏ ra không khách khí với Phàm ca. Rõ ràng là hắn không có sợ, nếu không nói là hắn có hậu thuẫn đáng tin cậy sau lưng.
– Để tôi tìm người hỏi thăm một chút.
Hồ Quan Đạt cảm thấy Đỗ Trạng nói có lý, ngẫm nghĩ một chút rồi lấy di động gọi cho ai đó:
– Ông Ngụy à, tôi muốn hỏi thăm anh một chút. Anh có biết người nào tên là Lương Thần ở phòng Công an huyện Tây Phong không?
Hồ Quan Đạt ra vẻ hách dịch gọi cho phó trưởng phòng tổ chức cán bộ thành phố Long Nguyên Ngụy Vĩnh Lượng.
– Hồ thiếu, cậu cũng biết Đại đội trường đội trị an Lương Thần?
Nhận được điện thoại của Hồ Quan Đạt, phó trưởng phòng Ngụy cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù nghe gã gọi là “Ông Ngụy” không được dễ nghe cho lắm nhưng dù sao gã cũng là con trai của Chủ tịch Hội đồng nhân dân Hồ thì cũng phải ráng nín nhịn, còn làm ra thái độ cung kính. Vừa nghe đối phương nhắc đến tên Lương Thần, trong lòng y không khỏi kích động. Y tự hỏi không biết cái tên Hồ Quan Đạt kia và sếp Lương có quan hệ gì không?
– Nghe giọng điệu của anh thì chắc là anh biết rất rõ về cái tên Lương Thần đó? Người anh em, tôi đây tuy mang tiếng ở trong thành phố nhưng thật ra lại chẳng quen biết ai nhiều.
Hồ Quan Đạt nghe giọng của phó trưởng phòng tổ chức cán bộ gọi Lương Thần là sếp Lương thì đoán chắc nhất định là có bối cảnh gì sau lưng đây.
“Người anh em? Tao và cha của mày không cách tuổi bao nhiêu mà mày dám tự tiện gọi như thế?” Tuy thầm mắng trong lòng nhưng ngoài miệng Ngụy Vĩnh Lượng vẫn cung kính đáp:
– Ừ, đó chính là sếp Lương, Đại đội trưởng đại đội trị an, người đã liên tục phá những vụ án lớn, lập được đại công, được chính Phó Bí thư thành ủy Hàn Lôi đề bạt. Đây có thể nói là một cán bộ trẻ tuổi ưu tú.
Cuối cùng, gã lại dò hỏi một câu:
– Hồ thiếu, cậu và sếp Lương có quan hệ gì à?
– Không có gì! Tôi vừa mới đến huyện Tây Phong, nghe danh tiếng của sếp Lương nên tùy tiện hỏi vậy thôi.
Sau khi nắm được thông tin, Hồ Quan Đạt lập tức tắt điện thoại.
Cái tên nhóc con! Ngụy Vĩnh Lượng mắng thầm một tiếng nhưng đột nhiên trên mặt gã lại lộ ra một nụ cười nham hiểm. Nghe giọng điệu của Hồ Quan Đạt thì chắc là giữa y và Lương Thần đã xảy ra xung đột ở huyện Tây Phong này. Gã cố ý chỉ đề cập đến Phó bí thư Hàn Lôi mà không đề cập đến Bí thư thành ủy Lương chính là để Hồ Quan Đạt sinh ra hiểu lầm, cho rằng Lương Thần ỷ vào việc lập công mà được Phó bí thư Hàn Lôi trọng dụng. Cái tên Hồ Quan Đạt đó coi trời bằng vung, nói không chừng sẽ nhờ cha của mình là Chủ tịch Hội đồng nhân dân gây phiền toái cho Lương Thần. Vừa nghĩ đến tin đồn “Bí thư Lương tức giận đến quăng cả cái ly”, trong lòng Ngụy Vĩnh Lượng có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa. Thằng ranh con kia, sớm muộn gì thì mày cũng sẽ bị nếm mùi thôi.
– Phàm ca, em đã hỏi thăm qua rồi.
Hồ Quan Đạt cất điện thoại, quay sang nói với Lam phàm:
– Đúng là đoán không sai. Cái tên Lương Thần kia đúng là cũng có chút bối cảnh. Hắn đã lập được đại công nên được Phó bí thư Thành ủy Hàn Lôi đề bạt lên chức Đại đội trưởng đội trị an. Em nghĩ là nếu chúng ta muốn đối phó với hắn thì dựa vào chức vị của cha Phàm ca và cha của em cũng sẽ khiến cho Hàn Lôi nghẹn họng. Dù sao thì ông ta cũng phải cân nhắc lại có nên vì một tên nhãi nhép mà đắc tội với Chủ tịch thành phố, Chủ tịch Hội đồng nhân dân thì có đáng hay không?
– Nếu không cho hắn một bài học thì mối hận này sẽ nuốt không trôi. Ỷ có mối quan hệ ở thành phố rồi thì coi trời bằng vung mà.
Đỗ Trạng cẩn thận suy nghĩ một chút. Gã cảm thấy Hồ Quan Đạt nói vẫn không có phần chính xác. Dù sao thì xếp hạng của Hàn Lôi cũng không phải là trong mấy người hàng đầu, còn xa mới có tiếng nói quan trọng như Diêu Minh Hải chủ quản Đảng và quần chúng.
– Các chú cảm thấy chỉ như vậy mà Lương Thần có thể nói năng lỗ mãng với Lý Bân như thế sao?
Đầu rất đau nhưng không vì thế mà làm ảnh hưởng đến phán đoán của Lam Phàm. Y lắc đầu nói:
– Sự việc không đơn giản như vậy. Tên đó đã biết rõ thân phận của tôi mà không hề tỏ ra lo lắng. Theo như mọi người nói thì chỉ dựa vào Hàn Lôi có thể khiến hắn không sợ hãi sao? Một thằng ngốc cũng biết rằng một Chủ tịch thành phố so với một Phó bí thư xếp hàng sau thì ai nặng hơn ai?
– Ý của Phàm ca là…
Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt đều khâm phục nhìn Lam Phàm, thừa nhận so với bọn họ thì Lam Phàm có một sự suy xét chi tiết hơn.
– Phải tìm hiểu lại kỹ một chút. Nếu muốn biết chi tiết về Lương Thần, tốt nhất là hỏi người trong hệ thống.
Lam Phàm suy tư một chút rồi rút điện thoại ra gọi.
Giọng điệu của y không hề kiêu ngạo, ương ngạnh như Hồ Quan Đạt. Sau khi điện thoại được kết nối, y lễ phép lên tiếng:
– Chú Uông à, cháu Lam Phàm đây. Cháu mới từ bên ngoài về, đang cùng đám bạn gặp mặt tại huyện Tây Phong.
– Có chuyện này cháu cần hỏi thăm chú một chút. Chú có biết lai lịch của Đại đội trưởng trị an Lương Thần của Phòng công an huyện Tây Phong hay không? Sự việc là như thế này. Cháu thấy anh ta quá kiêu ngạo. Trong lúc cháu và bạn bè đang ca hát tại Khu giải trí “Thời gian vàng” thì có liếc mắt nhìn bạn gái anh ta một chút. Thế là anh ta không một lời giải thích nào xông vào tụi cháu vừa đấm vừa đá. Chú Uông à, chú cũng biết cháu không phải là người lúc nào cũng gây chuyện. Chỉ có điều chuyện lần này cháu thật sự nuốt không trôi. Cháu sẽ không để cho chú khó xử đâu. Chính cháu sẽ tự mình xử lý. Dạ, cứ như vậy đi.
Sau khi tắt điện thoại, Lam Phàm hướng về Hồ Quan Đạt, Đỗ Trạng nói:
– Quả nhiên là tôi đoán không sai mà. Người chống lưng đằng sau tên Lương Thần kia chính là Bí thư thành ủy Lương. Uông Phàm nói, lúc trước đúng là Hàn Lôi đã đề bạt Lương Thần lên chức Đại đội trưởng trị an, nhưng trên thực tế lại là ý kiến của Bí thư Lương. Ở thành phố đều đồn đại Lương Thần và Bí thư Lương có mối quan hệ thân thiết với nhau.
– Thế thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mối thù này lại không trả?
Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng giật mình kinh hãi. Nếu quả thật như vậy thì đêm nay Lam Phàm bị một nỗi nhục như vậy không phải là quá oan uổng sao?
Bọn họ có thể không sợ Hàn Lôi nhưng không thể không sợ vị Bí thư Lương kia. Dù sao ở thành phố Long Nguyên, ông ta là nhân vật số 1.
Sắc mặt Lam Phàm thay đổi không ngừng. Nếu muốn đấu lại với tên Lương Thần kia thì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với Bí thư Lương. Tuy rằng cha của y chưa chắc đã sợ Lương Khải Minh nhưng chẳng lẽ vì việc của y mà cha và Lương Khải Minh sinh ra mâu thuẫn. Như vậy thật không đáng chút nào. Y cần phải cân nhắc cẩn thận một chút.
Nghĩ đến nỗi nhục của mình tối nay đồng thời nghĩ đến các cô gái xinh đẹp có mặt trong lúc đó, Lam Phàm thấy dục vọng của mình lại nổi lên. Y lập tức đứng lên, cắn răng nói với Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng:
– Tôi quay về Long Nguyên trước.
Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng giật mình kinh hãi cùng kêu lên:
– Phàm ca, chẳng lẽ việc này lại bỏ qua dễ dàng vậy sao?
– Bỏ qua?
Gương mặt anh tuấn của Lam Phàm hiện lên nét lạnh lùng:
– Hoàn toàn không. Lần nay tôi sẽ không bỏ qua cho cái tên họ Lương không biết phân biệt tốt xấu kia đâu.
Sau nhiều giờ lái xe, Lam Phàm đã chạy về căn nhà của mình tại thành phố Long Nguyên. Sau khi xuống xe, y nhét một con dao nhỏ vào tay Đỗ Trạng.
– Phàm ca, ý anh là sao?
Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt không khỏi biến sắc. Vốn thông minh hơn, Đỗ Trạng đã lập tức hiểu ngay dụng ý Lam Phàm. Gã run giọng nói:
– Phàm ca, có thể được không?
– Đương nhiên là có thể!
Lam Phàm nheo mắt lại, trầm giọng nói:
– Khi xuống dao phải nhớ canh chừng độ mạnh yếu của nó.
Mười phút sau, Lam Phàm với thân hình đầy máu cùng với Hồ Quan Đạt và Đỗ Trạng bước vào nhà. Nhìn thấy Lam Phàm thảm hại như vậy đã khiến cho mẹ Đan Lệ và bà nội Trịnh Tú Hoa suýt nữa ngất đi. Đang ở trong phòng đọc sách, Chủ tịch Lam cũng không khỏi luống cuống, vội vàng gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
– Không có việc gì đâu. Ba mẹ và bà nội đừng quá lo. Chỉ là vết thương ngoài da thôi mà.
Lam Phàm làm ra vẻ chịu đựng đau đớn nói. Y nói lời này không phải là giả. Khi Đỗ Trạng xuống tay, nhìn thoáng qua thì như thấy đổ máu không ít nhưng thật ra chỉ toàn là vết thương ngoài da. Tuy nhiên ba mẹ và bà nội của y đều không tin. Tận mắt nhìn thấy con trai của mình thân hình đầy máu, tim của Chủ tịch Lam gần như run lên.
– Ai làm? Là do ai làm?
Chủ tịch Lam gầm lên giống như con sư tử nhìn chằm chằm vào Đỗ Trạng và Hồ Quan Đạt. Con trai mình bị thương nặng như vậy chẳng lẽ hai tên tiểu tử này lại không biết?
– Chú Lam, chuyện là như thế này.
Hồ Quan Đạt run lên. Bình thường gã luôn nhìn thấy Chủ tịch Lam nhỏ nhẹ tươi cười, hôm nay lại giống như con sư tử vậy. Đỗ Trạng đứng bên cạnh có phần bình tĩnh hơn, dựa theo những gì đã bàn bạc trước đó nói với Lam Quý Hữu:
– Tối hôm nay, cháu, Phàm ca và Quan Đạt đi gặp bạn bè ở huyện Tây Phong rồi cùng nhau đi hát tại một khu giải trí. Quan Đạt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nên có ý muốn kết bạn. Nhưng không ngờ có một gã thanh niên nhảy ra, không phân biệt phải trái xông vào đánh Quan Đạt. Phàm ca thấy Quan Đạt bị như vậy thì nhảy vào can hai người, không ngờ cái tên kia liền rút dao ra đâm Phàm ca bị thương. Hắn còn kiêu ngạo mà nói rằng huyện Tây Phong là địa bàn của hắn, dám đến đây giễu võ giương oai thì quả thật là không muốn sống.
– Cái tên khốn đó là ai?
Chủ tịch Lam tức giận hỏi.
– Nghe nói là Đại đội trưởng đội trị an Lương Thần của phòng Công an huyện. Lúc ấy hắn cùng với con trai của Bí thư huyện ủy Lý Bân đang ngồi uống rượu. Nhìn dáng vẻ của Lý Bân lúc ấy xem ra rất nịnh bợ Lương Thần.
Hồ Quan Đạt vội tiếp lời, trên mặt còn làm ra vẻ hối hận:
– Tất cả đều là lỗi tại cháu. Cháu không nghĩ cô gái kia là bạn gái của hắn. Lý Bân có nói là Phàm ca là con trai của Chủ tịch thành phố nhưng tên Lương Thần kia tuyệt nhiên không để vào tai, tiếp tục ra tay đánh Phàm ca. Cháu và Tiểu Trạng nhìn thấy tình hình không tốt, đành phải kéo Phàm ca chạy thoát. Cái tên họ Lương kia còn cười nhạo sau lưng bọn cháu giống như là chó chết chủ vậy.
Rầm! Lam Quý Hữu ném cái bình hoa bằng sứ xuống đất bể nát. Bà Đan Lệ thì ngồi khóc sướt mướt còn mẹ của Lam Quý Hữu Trịnh Tú Hoa thì run người lên nói:
– Thật không biết tốt xấu mà. Trên đời này có còn vương pháp hay không? Quý Hữu à, dù sao con cũng là Chủ tịch thành phố, chẳng lẽ lại để con mình bị đối xử như thế này sao? Con hãy xem bộ dạng của Lam Phàm này. Đừng nói là Đại đội trưởng trị an, đến Trưởng phòng công an huyện cũng không thể làm ra cái chuyện như vầy.
– Mẹ đừng nói nữa. Con biết cân nhắc mà.
Lam Quý Hữu nghiến răng, quay sang nhìn đứa con sắc mặt đang tái nhợt, quyết liệt nói:
– Con sẽ không để yên cho kẻ đã ức hiếp Tiểu Phàm. Không phải là Lương Khải Minh sao? Lần này con thật sự muốn cùng với ông ta phân cao thấp. Để con xem lần này Lương Khải Minh sẽ che chở cho cái tên khốn kiếp kia như thế nào?
Tại khách sạn huyện Tây Phong, chính Lương Thần đang ngủ say cũng không biết có người đang mắng mình là “tên khốn kiếp”. Hắn đang nằm mơ. Trong giấc mơ hắn thấy mình đang ở trong một biệt thự tìm ra được một bao tiền mặt lớn được cột chặt dưới hòn non bộ.
Chẳng lẽ đây chính là ban ngày gặp thì ban đêm nằm mộng sao?
Buổi sáng, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Hàn Toa Toa cùng nhau xuống nhà hàng ăn sáng. Trải qua một đêm, cục u trên đầu của Lương Thần cũng xẹp xuống rất nhiều, chỉ có điều vết thương trên trán của hắn là vẫn còn thấy rõ. Lương Thần cảm thấy rằng với bộ dạng này thì hắn không thể về nhà ngay được. Cho nên hắn đã đề nghị mọi người đi chèo thuyền ở hồ đập nước. Như vậy khi đến buổi chiều thì những dấu vết trên mặt hắn sẽ mờ thêm một chút. Lúc đó hắn có thể tùy tiện viện cớ rằng mình bị té ngã.
Gọi điện thoại cho ba mẹ xong, Lương Thần lái xe cảnh sát chở bốn cô gái đến thị trấn Bạch Vân, nơi có hồ chứa nước lớn nhất huyện Tây Phong mang tên Hướng Dương. Nơi này Lương Thần đã có dịp đến hai lần, đều là cùng đi với Phó trưởng phòng Vương Văn Diệc đến đây câu cá. Có khi mang theo dụng cụ, có khi thuê. Chỉ cần bỏ ra mười nhân dân tệ là có thể thả câu, bất kể câu được nhiều hay ít đều có thể mang về.
Tại đây còn cho thuê cano và thuyền gỗ để đi ra chính giữa hồ nước, tận hưởng phong cảnh của khu vực xung quanh.
Quang cảnh xung quanh hồ nước Hướng Dương quả thật không tồi, là khu du lịch tự nhiên thích hợp cho người dân của những thị trấn, huyện thị lân cận đến tham quan, du ngoạn.
Trên chiếc thuyền gỗ thuê được, bốn cô gái thay phiên nhau thử làm người cầm lái. Nước trong hồ này trong vắt. Thỉnh thoảng, các cô lại cho tay xuống nước rồi hắt sang Lương Thần. Sau khi quay về, Lương Thần thuê ba bộ cần câu. Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh một tổ, Lan nguyệt và Hàn Toa Toa một tổ, còn Lương Thần thì cung cấp mồi câu cho các cô gái. Các cô đều ngồi trên ghế, tập trung vào những con cá đang bơi lội trên mặt nước.
– Cắn câu rồi, cắn câu rồi!
Diệp Tử Thanh đột nhiên hét to lên. Cô và Diệp Thanh Oánh lập tức đứng lên, luống cuống tay chân thâu cần câu lại. Nhưng khi lên đến mặt nước thì cần câu lại trống trơn khiến hai cô gái vô cùng thất vọng.
– Mang mồi câu đến cho em!
Diệp Tử Thanh lại tiếp tục cao hứng, gọi Lương Thần mang tiếp mồi câu. Cô muốn thử sức lại lần nữa.
– Có cá, có cá! Tiểu Thần ca mau lại giúp em.
Ngồi chưa kịp nóng chỗ thì Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa bên kia đã hét lên. Lương Thần bất đắc dĩ phải chạy qua. Khi hắn chạy đến thì con cá đã thoát mất tiêu.
Sau hai ba bận chạy qua chạy lại, Lương Thần cảm thấy mình giống như tên đầy tớ làm nhiệm vụ giúp đỡ các cô gái. Tuy kỹ thuật câu của hắn không được tốt lắm nhưng so với bốn cô gái lần đầu tiên tiếp xúc cần câu thì giỏi hơn rất nhiều.
Mãi cho đến hai giờ chiều, cuối cùng thì cũng có thu hoạch, là ba con cá trắm cỏ. Vào tháng năm, cá trắm cỏ hay bị mắc câu nên cho dù không có kỹ thuật câu cá thì cũng có thể mang về được vài ba con. Tâm trạng các cô gái vô cùng hưng phấn. Diệp Thanh Oánh thì tranh thủ tô son lại cho đôi môi nhợt nhạt của mình. Diệp Tử Thanh thì đi bên cạnh Lương Thần, tổng kết lại những kinh nghiệm câu cá. Đúng là Lương Thần đã đem lại cho cô gái xinh đẹp này một nhận thức mới.
Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa thì ầm ĩ đòi ngày mai đến tiếp. Điều này làm cho Lương Thần cảm thấy kỳ lạ. Câu cá là một loại hoạt động đòi hỏi sự kiên nhẫn lại thích hợp với nhóm cô gái thích náo nhiệt này sao?
Về đến nhà, Lương Thần với sự trợ giúp của bốn cô gái đã trót lọt trong việc nói dối cha mẹ.
Chỉ có điều, Hàn Yến Hoa vẫn không quên lải nhải:
– Đi đứng thì phải biết ngó trước ngó sau chứ.
Lương Hướng Đông đã biến chiến lợi phẩm của các cô gái mang về thành món cá kho thơm ngon. Bốn cô gái đều không tiếc lời khen ngợi khiến cho Lương Hướng Đông không khỏi nở mũi.
Trong lúc Lương Thần và gia đình đang quây quần bên bữa cơm thân mật thì tại thành phố Long Nguyên và huyện Tây Phong đã phát sinh biến cố. Biến cố này hoàn toàn là vì Lương Thần mà đến.
Chín giờ sáng, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, Ủy ban kỷ luật, cục công an thành phố Long Nguyên nhận được điện thoại của Chủ tịch Lam Quý Hữu. Nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản nhưng giọng điệu bên trong lại chất chứa lửa giận ngút trời khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
Con trai của Chủ tịch Lam bị người khác dùng dao đâm trọng thương. Hung thủ chính là Đại đội trưởng trị an Lương Thần của phòng Công an huyện Tây Phong. Cục trưởng cục công an thành phố Long Nguyên Trương Học Binh đang cố chịu đựng cơn thịnh nộ của Lam Quý Hữu:
– Tôi tức giận không phải vì người bị đâm trọng thương là Lam Phàm con của tôi. Mà tôi thật không ngờ trong hệ thống công an thành phố Long Nguyên lại xuất hiện một Đảng viên bại hoại, coi trời bằng vung như thế. Cứ tưởng mình lập được công lao to lớn rồi muốn làm gì thì làm sao. Đem vinh dự đạt được ra kiêu ngạo, hoành hành, ngang nhiên cầm dao hành hung người khác. Cục trưởng Trương, tôi hiện tại không lấy thân phận là Chủ tịch thành phố mà lấy thân phận của một người cha yêu cầu anh phải trừng trị con sâu làm rầu nồi canh này, cho con của tôi một công đạo.
Trương Học Binh khúm núm vâng dạ. Sau khi buông điện thoại, ông ta liền gọi cho Bí thư thành ủy Lương Khải Minh. Nếu không có sự đồng ý của Bí thư Lương, liệu Lương Thần có dám ra tay như vậy? Ôi, đây chính là cái gọi là trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết, mà ông ta lại là người đứng đầu hệ thống công an thành phố Long Nguyên. Đúng là một tình thế khó xử.
– Chuyện này tôi đã biết. Ừ, cứ theo như trình tự bình thường. Toàn bộ căn cứ theo quy định của pháp luật. Tâm trạng của Chủ tịch Lam tôi có thể hiểu rõ. Được rồi, cứ như vậy đi.
Nghe Lương Khải Minh trả lời, Trương Học Binh có chút không hiểu. Bí thư Lương rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ lại nhượng bộ Chủ tịch Lam?
“Ý của Bí thư là bỏ qua hay là không thiên vị, cứ xử đúng theo pháp luật?”
Trương Học Binh suy nghĩ nát óc cũng không hiểu được dụng ý của Bí thư Lương. Chủ tịch Lam thì yêu cầu giải quyết nhanh chóng, còn Bí thư Lương thì ngoài miệng bảo cứ theo trình tự mà làm. Thôi thì dù sao ông ta cũng là Cục trưởng cục công an, cứ làm theo trách nhiệm của mình. Nghĩ đến đây, ông ta lập tức gọi điện thoại cho Phó cục trưởng chủ quản hình sự Phó Viễn Chí.
Trong chốc lát, Phó cục trưởng Phó đã chạy đến. Sau khi nghe Trương Học Binh nói, phó cục trưởng Phó đùng đùng nổi giận:
– Cục trưởng, chuyện này anh tìm người khác đi, tôi mặc kệ. Tiểu Lương vừa mới giúp chúng ta giải quyết khó khăn. Phần thưởng còn chưa nhận được mà quay lại xử người ta. Rõ ràng là chở nặng giết lừa mà.
– Phó cục trưởng Phó!
Trương Học Binh lắc đầu cười khổ:
– Chủ tịch Lam vừa rồi gọi điện thoại báo án. Anh nói tôi phải làm như thế nào đây? Tôi đã hỏi qua Bí thư Lương, ông ấy bảo cứ theo trình tự mà làm việc. Nói thật, tôi cũng không tin Tiểu Lương làm ra những chuyện như vậy. Nhưng chẳng lẽ Chủ tịch Lam lại nói dối sao. Dù sao thì con trai Chủ tịch Lam và Tiểu Lương cũng đâu có thù oán gì. Tôi nói anh đi chính là muốn anh điều tra vụ án này cho rõ ràng. Nếu có thể chứng minh Tiểu Lương vô tội thì chúng ta cũng có thể dễ dàng ăn nói với Chủ tịch Lam, phải không?
Phó Viễn Chí suy nghĩ cẩn thận, quả nhiên cũng thấy có lý. Sau khi nghĩ thông suốt, gã cảm thấy nếu giao chuyện này cho người khác thì quả thật không được yên tâm, do đó đã gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó, Bí thư huyện ủy huyện Tây Phong Lý Tung Kiệt cũng nhận được điện thoại của Lam Quý Hữu. Bởi vì chuyện của con trai mình lần trước, không chịu để con trai mình cúi đầu nên ông ta đã nhanh chóng bị xa lánh khỏi vòng tròn của họ Lam, cũng gần hai năm không liên lạc với Lam Quý Hữu.
Nhận cuộc điện thoại này, Lý Tung Kiệt cũng không cảm thấy bất ngờ. Tối hôm qua, ít nhiều ông cũng đã nghe Lý Bân thuật lại. Sau khi nghe xong, ông đã biết việc này sẽ không đơn giản kết thúc như vậy. Lam Quý Hữu sẽ bắt tất cả phải trả giá. Cha nào con nấy mà. Năm đó Lam Phàm đã ép con mình như vậy chính là chịu ảnh hưởng tính cách từ Lam Quý Hữu.
Chủ tịch Lam đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu Lý Tung Kiệt nghiêm túc xử lý Lương Thần, đồng thời hứa hẹn sẽ nâng đỡ ông ta lên chức Phó chủ tịch thành phố.
Lý Tung Kiệt trầm ngâm một chút rồi cúp điện thoại. Đây chính là câu trả lời rõ ràng. Trong quan trường vĩnh viễn không có tình bạn cũng không có kẻ thù. Ông ta và Lam Quý Hữu đã từng mâu thuẫn với nhau nhưng không có nghĩa là không có khả năng tái hợp lại. Nếu vì chính mình thì Lý Tung Kiệt có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Chức vụ Phó chủ tịch thành phố đối với ông ta quả thật rất hấp dẫn nhưng không thể so sánh với con trai của ông.
Tung hoành quan trường lâu như vậy, thói quen của ông là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Ông ta có thể hy sinh người khác nhưng tuyệt đối không bao giờ hy sinh người thân của mình. Ông có thể không cần làm quan nhưng sẽ không bao giờ từ bỏ vợ con.
Ông ta là một Bí thư huyện ủy nhưng cũng là một người cha. Con trai đã kiên quyết đứng cùng một chiến tuyến với Lương Thần thì ông là cha chẳng lẽ lại bỏ mặc sao, cho dù đối phương có đưa ra lời đề nghị hấp dẫn bao nhiêu đi nữa.
Cho nên, Lý Tung Kiệt đã kiên quyết bày tỏ thái độ của mình. Thoạt nhìn thì có vẻ ngu xuẩn nhưng thật sự lại khiến ông cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ. Tại sao không nhân cơ hội này đánh bạc lại một lần. Dồn vào chỗ chết để tìm lấy sự sống. Thất bại thì vị trí Bí thư huyện ủy cũng mặc kệ.
Ngẫm nghĩ một chút, Lý Tung Kiệt nhấc điện thoại quay số. Một lát sau, ông ta cung kính nói:
– Thư ký Cao, tôi là Bí thư huyện ủy huyện Tây Phong Lý Tung Kiệt. Tôi có chuyện cần nói với Bí thư Lương.
Bốn giờ chiều, Lương Thần nhận được điện thoại của Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh. Giọng điệu của Chủ tịch Lục vẫn nhẹ nhàng:
– Tiểu Lương, cậu theo tôi ra thành phố. Bí thư Lương muốn gặp cậu.
Lương Thần ngây người một lúc lâu đến khi Lan Nguyệt hoảng hốt đưa bàn tay bé nhỏ quơ trước mắt hắn mới khiến hắn định thần trở lại.
– Anh bị làm sao vậy?
Diệp Tử Thanh cũng chú ý tới thái độ khác thường của Lương Thần.
– Bí thư thành ủy Lương muốn gặp anh. Anh phải đi Long Nguyên một chuyến.
Lương Thần đứng lên, vội vàng mặc áo khoác, nói với ba mẹ và các cô gái:
– Chủ tịch huyện Lục sẽ đến đón con. Con và ông ấy sẽ đi thành phố Long Nguyên một chút. Thôi, con đi đây. Có gì cứ gọi điện thoại cho con.
Nhìn thấy Lương Thần vội vàng rời khỏi, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa đều có chút giật mình, nhìn nhau thầm hỏi:
– Chuyện gì đã xảy ra?
Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa cũng đều bần thần cả người. Thật lâu sau Hàn Yến Hoa mới do dự nói:
– Hướng Đông, chắc em không nghe lầm chứ? Là Bí thư Thành ủy Lương muốn gặp Tiểu Thần? Chủ tịch huyện Lục đến đón Lương Thần cùng đi thành phố?
– Chắc là không sai đâu!
Lương Hướng Đông cũng có chút choáng váng. Ngày hôm qua, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đều đến nhà thì ông đã thấy kinh ngạc rồi. Hôm nay, lại nghe nói Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên muốn gặp Lương Thần. Điều này khiến cho một người dân thuộc tầng lớp bình thường như ông nhất thời khó mà quen được.
Con trai của mình thật đáng tự hào! Hai vợ chồng đều nhìn theo bóng dáng Lương Thần, trong mắt ánh lên sự vui sướng.
Ngồi trong xe cùng với Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh, tim của Lương Thần đập thình thịch. Hắn đã từng gặp qua Phó bí thư tỉnh ủy Lý, Bí thư Thôi, Thứ trưởng Niếp, toàn những vị quan to nhưng hắn không cảm thấy hồi hộp như bây giờ. Lương Thần hiểu nguyên nhân sở dĩ hắn khẩn trương như vậy là hoàn toàn vì Bí thư Lương, người mà thiếu chút nữa là hắn đã nhận làm chú rồi. Bí thư Lương chính là quý nhân, quyết định tiền đồ của hắn trong chốn quan trường.
– Có chuyện cần nói với cậu một chút. Tiểu Lương, cậu cần chuẩn bị tâm lý trước.
Ngồi cạnh bên, Chủ tịch Lục dường như cảm nhận được sự khẩn trương của Lương Thần liền mỉm cười nói:
– Chủ tịch thành phố Lam hôm nay đã gọi điện thoại cho Bí thư Lương, bảo rằng con trai của ông ta Lam Phàm tối hôm qua bị cậu dùng dao gây thương tích. Hiện tại, Chủ tịch Lam đã giao trách nhiệm cho Cục công an thành phố Long Nguyên bắt tay vào điều tra vụ này. Phó cục trưởng Phó ngày mai sẽ mang người đến huyện Tây Phong.
– Dùng dao gây thương tích?
Lương Thần giật mình, miệng lặp lại những gì Lục Nhất Minh nói. Tối hôm qua hắn có dùng dao gây thương tích cho Lam Phàm sao? Móng tay có tính như là dao? Mình chỉ muốn dạy cho y một bài học thôi mà. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhíu mày lại, quay sang Lục Nhất Minh trầm giọng nói:
– Chủ tịch Lục, tối hôm qua cháu và con trai của Chủ tịch Lam có xảy ra xô xát tại khu giải trí “Thời gian vàng” nhưng chỉ giới hạn ở vài cú đấm, đá mà thôi. Hơn nữa, y không phải là một người dễ bị bắt nạt.
Nói xong, hắn chỉ lên trán mình rồi nói tiếp:
– Lúc ấy, Lý Bân con trai của Bí thư huyện ủy Lý cùng với mấy người bạn nữ của cháu đều ở đó. Cháu tuyệt đối không bao giờ dùng dao đả thương người. Về lý do tại sao xảy ra xung đột thì sai lầm càng không phải ở cháu. Nếu điều tra một cách công bằng thì cháu chẳng có gì phải sợ.
Lục Nhất Minh chăm chú nhìn vào gương mặt của Lương Thần, dường như muốn tìm sự thật giả trong từng lời nói của đối phương. Sau khi nghe xong, ông liền mỉm cười:
– Tốt lắm! Cây ngay không sợ chết đứng. Tiểu Lương, cậu đừng quá lo lắng, phải tin tưởng vào tổ chức chứ.
Lương Thần gật đầu. Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Bí thư Lương lại muốn gặp hắn.
Xem ra, cái tên khốn kiếp Lam Phàm đã xé chuyện này ra to. Tốt lắm, mình sẽ chờ xem. Hắn nghĩ đến việc tối hôm qua, thông qua năng lực đặc biệt đã nắm được một số thông tin về Lam Phàm, khóe miệng Lương Thần nhếch lên. Tuy rằng bây giờ chưa thể xác định được địa điểm, nhưng nếu biết một ít về phạm vi thì hắn hoàn toàn có thể dựa vào hình ảnh trong trí nhớ để tìm ra nơi cất giấu những tang vật đó. Đến lúc đó, xem ai sẽ là người chết trước? Thói quen của hắn là mưu định trước rồi mới hành động. Nếu tối hôm qua không phát hiện được cái đuôi của Lam Phàm thì chắc hắn không dễ dàng kích động như vậy.
Sau hơn một tiếng, chiếc xe của Lục Nhất Minh từ từ tiến vào tòa nhà Thành ủy.
Bí thư thành ủy Lương Khải Minh đang ở trong nhà. Sự khẩn trương của Lương Thần ngược lại hoàn toàn biến mất. Nhìn gia đình Lương Khải Minh đang ngồi trên ghế sa – lông xem TV, Lương Thần cảm nhận được sự hòa thuận và ấm áp của gia đình này.
– Tiểu Lương đến rồi à? Ngồi xuống đây đi.
Lương Khải Minh lúc này hoàn toàn không giống như một vị Bí thư thành ủy mà chỉ giống như một người bề trên tiếp đón con cháu mình mà thôi. Ông yêu cầu Lương Thần ngồi xuống cạnh mình rồi chỉ hai người phụ nữ, mỉm cười nói:
– Đây là cô Ninh Nhu, còn đây là em Lương Tuyết San.
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Lương Thần, Lương Khải Minh cười ha hả, vỗ vai Lương Thần nói:
– Sao rồi? Không muốn nhận chú là chú sao?
– Cô Ninh Nhu, em Tuyết San!
Lương Thần đỏ mặt hướng về hai người phụ nữ cất tiếng chào.
– Trông cháu không được đẹp trai như trên truyền hình.
Phu nhân Ninh Nhu chăm chú nhìn vết thương trên trán Lương Thần, giọng nói có chút trêu ghẹo.
Lương Tuyết San cũng mở to mắt nhìn Lương Thần có vẻ tò mò.
– Nhất Minh, chú cũng ngồi đi.
Lương Khái Minh chỉ vào ghế sa – lông nói với Lục Nhất Minh.
– Đây là ở nhà chứ không phải ở cơ quan.
Lục Nhất Minh cười nói:
– Bí thư Lương, em cũng muốn ở lại tiếp chuyện với anh nhưng ở nhà vẫn còn chút chuyện nên xin phép anh cho em về trước.
– Được rồi, chú cứ về!
Lương Khải Minh tiễn Lục Nhất Minh ra đến cửa, sau đó quay về lại chỗ ngồi bên cạnh Lương Thần mỉm cười lên tiếng:
– Tiểu Thần, hôm nay chú tìm cháu là muốn hỏi cháu về một người thân của cháu.
Lương Thần vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần, ứng đối lại với bất cứ câu hỏi nào của Lương Khải Minh. Đột nhiên Lương Khải Minh hỏi một câu ngoài tầm dự đoán của hắn nên lập tức giật mình, mất cả tự nhiên nói:
– Bí thư Lương thật biết nói đùa. Cháu làm gì có người thân nào đáng để cho Bí thư Lương phải mất công hỏi thăm chứ?
– Chính là chuyện của Lan Nguyệt.
Trên mặt Lương Khải Minh có chút gì đó hối tiếc.
– Cha vợ của Hứa Quốc Thụy là một thuộc cấp của cha chú. Khi Hứa Quốc Thụy bị bắt, ông ta đã tìm đến cha của chú khóc lóc nhờ giúp đỡ. Cha của chú đã mềm lòng liền yêu cầu chú tìm cách khoan hồng, với điều kiện là không làm trái nguyên tắc để giúp cho y. Tiểu Thần, cháu có thể nể mặt chú không?
Lương Thần trong lòng có chút không thoải mái nhưng nghĩ đến đối phương là Bí thư thành ủy, muốn thao tác một chút đối với vụ án của Hứa Quốc Thụy quả thực dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phải hỏi mình về Lan Nguyệt. Sở dĩ ông ấy làm như vậy là tỏ ý tôn trọng mình.
– Cái này là chú nợ cháu và em của cháu.
Lương Khải Minh vỗ nhẹ vai của Lương Thần, khẽ nói:
– Tiểu Thần, tấm lòng của cháu thật là tốt. Cháu đã mang Tiểu Nguyệt về nhà chăm sóc. Điều đó đã nói lên nhân phẩm của cháu như thế nào. Chú hoàn toàn tin tưởng cháu.
Lương Thần giật mình. Hắn cảm thấy Lương Khải Minh dường như muốn giải thích một vấn đề gì đó.
Sau đó, nội dung câu chuyện chủ yếu là đề cập đến việc nhà. Lương Khải Minh hỏi thăm Lương Thần về gia thế cha mẹ, sức khỏe như thế nào. Khi biết được bây giờ Lương Thần không có bạn gái thì phu nhân Ninh Nhu không khỏi bật cười nói:
– Cô có vài người bạn có con gái cũng xấp xỉ tuổi của cháu. Thế nào, có muốn cô giới thiệu cho không?