Phần 87: ÁC KHÁCH
Trong mắt của những giáo sư bình thường như Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa thì bí thư huyện ủy tất nhiên phải đứng ở tầm cao chót vót. Đừng nói là bí thư huyện ủy, cho dù là chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thì những giáo sư bình thường như họ cũng khó mà có thể được tiếp xúc.
Mà bây giờ bí thư huyện ủy Lý đột nhiên sờ sờ xuất hiện trong nhà mình, điều này không thể không khiến Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa có cảm giác không phải sự thật.
– Giáo sư Lương, giáo sư Hàn, giữa trưa còn đến thăm hỏi, thật sự có chút mạo muội rồi!
Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt trên mặt nở nụ cười bình dị, gần gũi. Nụ cười này thông thường cấp dưới hoặc là đồng nghiệp rất hiếm khi được thấy. Thậm chí thư ký Điền Bách Văn đã phục vụ ông ta trong một khoảng thời gian từ trước đến giờ cũng chưa từng nhìn thấy ông chủ mình cười như vậy.
– Lý, bí thư Lý, anh nói gì vậy!
Hàn Yến Hoa bối rối nói:
– Anh mau ngồi xuống đi, tôi đi pha trà.
Nói rồi, bối rối lúng túng đi vào phòng bếp tìm lá trà.
Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa tránh một góc, nhìn vị Bí thư huyện ủy dường như khá hòa nhã này, cả hai đều có dáng vẻ tò mò. Hai người tuy không can thiệp nhiều nhưng cũng biết bí thư huyện ủy rốt cuộc có quyền lực gì. Nói dễ hiểu nhất, ở huyện Tây Phong, vị Bí thư Lý này là to nhất, việc gì cũng định đoạt.
– Giáo Lương sư, anh cũng ngồi đi!
Lý Tung Kiệt bước lên kéo cánh tay Lương Hướng Đông, cả hai cùng ngồi trên ghế sofa.
Lương Hướng Đông lắng lại chút kích động. Ông đã đoán được, vị bí thư huyện ủy này đã chiếu cố đến nhà mình nhất định có liên quan đến con trai mình. Còn ông và vợ chẳng qua là được thơm lây con trai nên đối phương mới cư xử khách sáo như vậy.
– Vốn lúc này không nên đến quấy rầy, chẳng qua là vừa rồi tôi được tin Lương Thần lát nữa về, tôi thì tiện đường qua đây, vì thế mà không báo trước đã mạo muội đến nhà, xin Giáo sư Lương đừng phiền lòng.
Lý Tung Kiệt nét mặt mỉm cười, không có chút gì vẻ kiêu ngạo của bí thư tỉnh ủy.
– Anh Lý, anh khách sáo quá rồi! Được anh đến nhà là niềm vinh hạnh của cả nhà chúng tôi!
Lương Hướng Đông vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, cười chân thành nói:
– Bây giờ đã là trưa rồi, nếu bí thư Lý không chê thì ở lại dùng cơm, được chứ?
– Vậy tôi không khách sáo nữa, chút nữa chờ Lương Thần về, tôi phải uống với Giáo sư Lương vài ly!
Lý Tung Kiệt cởi mở cười nói, sau đó mắt hướng về Phan Bách Văn ra hiệu.
Thư ký Phan lập tức lấy trong túi ra hai bình Mao Đài đặt trên bàn trà. Lý Tung Kiệt chỉ vào hai bình rượu cười nói:
– Đây là Mao Đài 53 độ, năm mươi năm mà con trai tôi vừa mang về, đợi tiểu Thần về, chúng ta phải cho hết hai bình này.
Tuy là Lương Hướng Đông điềm tĩnh nhưng thấy việc làm này của bí thư huyện ủy vẫn không khỏi trấn động trong lòng. Bí thư huyện ủy đích thân đến nhà đã không nói rồi, lại đột nhiên còn mang tới món quà Mao Đài 50 năm, ước tính cũng phải trên dưới ba nghìn tệ. Người khác tặng quà cho bí thư huyện ủy thì không lạ lẫm gì nhưng bí thư huyện ủy mà tặng quà cho người bình thường không quyền không thế thì quả là kỳ lạ! Ngang với mặt trời mọc đằng Tây…
Vừa lúc đó, chuông cửa lại reo lên. Vẫn như trước, Lan Nguyệt chạy ù ra trước cửa, giơ tay mở cửa.
– Xin hỏi, đồng chỉ Lương Thần có nhà không? Một âm thanh trong trẻo vang đến phòng khách, làm Lý Tung Kiệt ngồi trên ghế sofa cũng phải chau mày. Y liền đứng dậy nhìn ra phía ngoài cửa, quả nhiên, một người đàn ông trung niên khí chất nho nhã đang đứng ở đó, dường như có phản ứng nhìn lại. Trong nháy mắt, ánh mắt hai người gặp nhau nhóm lên những đóm lửa u ám.
Tiếp theo đó, hai nhân vật số một của ủy ban nhân dân và huyện ủy gặp nhau ở trong nhà người dân bình thường không phải vì công việc.
Nhìn hai vị lãnh đạo huyện trên ghế sofa, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa không biết phải nói sao mới tốt. Bí thư huyện ủy vừa đến, ngay sau đó chủ tịch huyện đại nhân cũng quá bộ đến, hơn nữa đều vì đứa con trai vẫn chưa về nhà của mình. Từ bao giờ mà con trai mình lại oai phong như vậy? Có thể làm hai nhân vật số một trong huyện chủ động đến nhà thăm hỏi!
Thư ký Phan Bách Văn của Lý Tung Kiệt và thư ký của Lục Nhất Minh đều rời khỏi trước, đi vào trong xe dưới nhà chờ. Ánh mắt Lục Nhất Minh đảo qua bình Mao Đài trên bàn trà, trong lòng không khỏi cười lạnh, tên Lý Tung Kiệt cũng không tiếc hạ mình đem quà đến tặng cho nhà cấp dưới đây.
– Chủ tịch Lục, mời nhau không bằng tình cờ gặp, lát nữa chờ tiểu Thần về, chúng ta uống vài ly với nhau, anh thấy thế nào?
Lý Tung Kiệt là cao thủ khống chế cảm xúc, lúc này nụ cười trên mặt y như gió xuân, giọng điệu nói chuyện cũng hết sức nhẹ nhàng, bộ dạng dường như không có chút khúc mắc gì với Lục Nhất Minh.
– Tôi cũng đang có ý này.
Lục Nhất Minh cười gật gật đầu, chỉ vào rượu Mao Đài trên bàn trà nói…
– Nếu đã có hai bình rượu này thì tôi cũng phải ở lại, chỉ cần Giáo sư Lương không trách tôi quấy rầy là được rồi!
Nói chưa dứt lời thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Lan Nguyệt thầm nghĩ lần này nhất định là tiểu Thần ca về rồi, liền chạy vội ra mở cửa, sau đó, cô để ý thấy rốt cuộc thì vẫn phải thất vọng.
Nhìn ra ngoài cửa, một người đàn ông trung niên cao, gầy như một cây trúc khô, một người phụ nữ trung niên tròn vo như chai coca, cùng với hai người nữa, mặc đồ tây đi giày da, có vẻ những thanh niên trẻ tác phong nhanh nhẹn. Lan Nguyệt chỉ thấy trưa nay thật sự náo nhiệt. Có chút khác biệt với hai vị khách trước là bốn người trước mặt này cô chỉ biết hai người.
– Chú Trương, dì Triệu!
Lan Nguyệt nửa tháng nay ở nhà, cũng đã gặp qua hai người nhà họ Trương ở tầng 5 mấy lần, vì vậy cô rất lễ phép chào hỏi.
– Tiểu Nguyệt càng ngày càng xinh đó!
Người đàn bà trung niên dì Triệu cười khen cô gái mở cửa, rồi quay đầu vào hai người thanh niên trẻ này nói:
– Đây là con gái nuôi của dì Hàn con, Lan Nguyệt…
Sau đó lại chỉ vào hai người thanh niên trẻ giới thiệu với Lan Nguyệt:
– Đây là con trai dì, Trương Sâm…
Nhìn cô gái có vóc dáng cân đối, vẻ đẹp tràn trề sức sống, anh em Trương Sâm mắt sáng lên. Bọn họ làm việc ở ngoại tỉnh nhiều năm, những cô gái xinh đẹp đã từng gặp không phải ít, nhưng chưa có cô gái nào có thể so sánh sắc đẹp với cô gái trước mắt.
– Xin chào!
Trương Sâm vẻ sĩ diện mở miệng nói. Lan Nguyệt gật đầu coi như đáp lại, sau đó quay đầu vào trong nhà nói:
– Cô à, chú Trương và dì Triệu đến đây!
Trương Xuân Thành và Triệu Dĩnh đến liền rất tự nhiên, không đợi người khác chào hỏi đã dẫn hai con trai cởi giầy vào phòng khách. Triệu Dĩnh mồm còn gọi:
– Hàn tỷ, nấu cơm trưa chưa vậy? Có cần em giúp một tay không?
– Không cần đâu, nhà chị đang có khách, hôm nay, hôm nay không tiếp đón được em rồi!
Hàn Yến Hoa nhìn thấy bốn người nhà họ Trương cùng đến, không khỏi nét mặt biến sắc. Cả nhà họ chọn lúc này đến rõ ràng là muốn đến dùng cơm, nếu bình thường thì không nói làm gì, nhưng hôm nay thì không được rồi, Bí thư Lý và chủ tịch Lục đều đang ở đây.
– Em ở lại một lúc là đi ngay, không cản trở chị tiếp khách!
Da mặt của Triệu Dĩnh cũng gọi là dày, không chút để ý cười nói:
– Tiểu Lâm và tiểu Sâm từ Bắc Kinh và Thâm Lực trở về, mang về chút đồ, em nghĩ đến chị Hàn nên dẫn bọn chúng qua!
– Thật là cảm ơn nhé! Tiểu Sâm và tiểu Lâm đều có tiền đồ, hai người các em được hưởng phúc rồi!
Đối phương có ý tốt đến, Hàn Yến Hoa thật sự không mặt mũi nào mà đuổi người đi, chỉ biết đứng một bên cố cười nói.
Tiểu Sâm và tiểu Lâm đều làm việc ở doanh nghiệp nước ngoài, làm được vậy coi như không tệ! Trương Xuân Thành đặt mông lên ghế sofa, dáng vẻ nghênh ngang vắt chéo hai chân, đồng thời ra ý bảo vợ và hai con cùng ngồi xuống. Sau đó dùng giọng điệu gần như khoe khoang nói:
– Tiểu Sâm năm nay vừa được lên làm quản lý hành chính, lương tăng tới hơn bẩy nghìn tệ. Tiểu Lâm cũng không tệ, ông chủ vừa thưởng cho nó một chiếc xe ô tô. Nếu nói ông chủ doanh nghiệp nước ngoài có tiền thì chỉ cần anh có bản lĩnh, nhà cửa xe hơi tất cả đều sẽ thuộc về anh! Hàn tỷ, hay là để tiểu Thần đi ra ngoài làm đi, sống chết giữ công việc kia, tiền lương căn bản không đủ tiêu, chẳng biết đến năm tháng nào mới có thể đủ tiền cưới vợ.
– Đồng chí này, tầm nhìn của anh không khỏi có chút quá hạn hẹp!
Hàn Yến Hoa và Lương Hướng Đông không nói gì, bí thư đại nhân lên tiếng:
– Mỗi người đều có tự do chọn lựa đường đi cho cuộc đời mình. Bất luận làm trong bộ máy nhà nước hay làm thương nghiệp, chỉ cần vững bước đi tiếp, cuối cùng cũng đạt được thành quả, như vậy là tốt rồi! Tiền nhiều hay ít không phải tiêu chuẩn cơ bản để đánh giá một người có xuất sắc hay không. Chẳng hạn như tiểu Thần, tiền lương không được nhiều như con trai anh nhưng như vậy không có nghĩa là cậu ấy không xuất sắc bằng con trai anh. Vinh quang lập được một lần chiến công hạng ba, ba lần chiến công hạng nhất, gần đây phòng công an tỉnh còn muốn tổ chức khen thưởng cho cậu ấy. Lương Thần có được vinh dự như vậy, dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được!
– Cái loại vinh dự đó chỉ là hư danh.
Trương Sâm không cho là như vậy liền nói:
– Thứ đó có thể làm đồ ăn, làm phòng ở, làm xe hơi không?
– Tôi nói thẳng cho cậu biết là có thể!
Chủ tịch đại nhân không chịu đứng ngoài cuộc, thản nhiên ngắt lời. Nếu đổi lại lúc bình thường, hai người họ đều sẽ dựa vào thân phận mình mà không thèm đôi co với những người nhàn rỗi như vậy. Nhưng hôm nay, thứ nhất là có hứng thú, thứ hai là có mục đích. Hai nhân vật số một của huyện một trước một sau ra mặt cho hai người Hàn Yến Hoa và Lương Hướng Đông thấy.
– Bậy bạ!
Lâm Sâm không khách khí nói:
– Hai người đến nhờ cậy Lương Thần phải không? Nhìn đồ trên bàn là biết! Nghe nói Lương Thần bây giờ là đại đội trưởng đội trị an rồi, các người muốn nịnh bợ hắn đương nhiên phải nói những lời dễ nghe rồi.
Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa mở miệng muốn nói nhưng bị Lý Tung Kiệt mỉm cười ngăn lại, y chậm rãi nói:
– Cậu thanh niên, cậu có thấy những lời cậu vừa nói cơ bản có sự ngưỡng mộ và đố kỵ với tiểu Thần không? Cậu ngoài miệng không thừa nhận nhưng trên thực tế trong lòng cậu lại khao khát được như tiểu Thần, có thể được người khác xu nịnh! Cái đó, dù cậu hoàn toàn lấy tiền đổi cũng không có được! Biết đó gọi là gì không? Gọi là quyền lực đó!
– Quyền lực thì đã sao? Nói đến quyền lực, tôi lại muốn hỏi một câu, công việc của tiểu Thần có tốt nữa thì có thể hơn bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện không?
Triệu Dĩnh bộ mặt kiêu ngạo nói:
– Cháu trai tôi hai ngày trước vừa được điều đi làm thư ký cho chủ tịch Lục của huyện. Chưa biết chừng vài năm nữa liền thành cán bộ cấp phòng, ít nhất cũng là trưởng ban! Nói khó nghe thì tiểu Thần có thể sánh được không?
– Ha! Thư ký của chủ tịch Lục, thật là tài ba!
Lý Tung Kiệt dùng ánh mắt châm biếm liếc qua Lục Nhất Minh mỉm cười:
– Thì ra chủ tịch Lục đã đổi thư ký rồi!
– Chị là cô của Triệu Thác?
Lục Nhất Minh nhíu mày hỏi. Thư ký của lãnh đạo có thể đưa ra bên ngoài để rèn luyện, điều này gần như là quy định quan trường, nhưng từ mồm người đàn bà nông cạn này nói ra lại làm y cảm thấy vô cùng chói tai. Y thậm chí có thể đoán được vẻ dương dương đắc ý của Triệu Thác khi khoe khoang với người thân, bạn bè. Vậy y dường như tất yếu càng phải đổi một thư ký khác!
– Sao anh biết?
Triệu Dĩnh bỗng nhiên ngẩn người ra, kinh ngạc hỏi.
– Ông ta đương nhiên biết vì ông ta chính là chủ tịch huyện Lục Nhất Minh mà chị vừa nói!
Lý Tung Kiệt cười vẻ châm biếm, y bỗng nhiên thấy tình cờ xem một màn ê mặt cũng là một việc tốt để giải trí.
– Đừng nói nữa, nếu ông ta là chủ tịch huyện thì tôi là bí thư huyện ủy rồi!
Trương Sâm nhìn người đàn ông trung niên khí chất nho nhã, thế nào cũng không tin đối phương là chủ tịch huyện. Lục Nhất Minh năm nay bốn mươi tuổi, vì điều dưỡng thích hợp giống như người ba mấy tuổi. Lại thêm nhà Trương Sâm vừa vào đã cho rằng đối phương đến biếu quà nên vốn không tin lời Lý Tung Kiệt.
– Tôi biết cậu không phải bí thư huyện ủy, vì tôi mới là bí thư huyện ủy.
Lý Tung Kiệt nhìn chằm chằm người thanh niên không biết trời cao đất dày là gì, lạnh lùng nói.
Vừa lúc đó, một người thanh niên đẩy của vào, tay cầm điện thoại vội vàng bước đến, nói với Lục Nhất Minh:
– Chủ tịch Lục, điện thoại của anh!
Phát hiện ra mấy bóng dáng thân thuộc trong phòng, không khỏi há hốc mồm:
– Cô, chú, sao hai người lại ở đây?
Sau đó, bốn người nhà họ Trương, Trương Xuân Thành, Triệu Dĩnh, Trương Sâm, Trương Lâm như bị đốt mông nhảy lên khỏi ghế sofa…