Phần 70: ĂN MẢNH
Sắc mặt Diệp Tử Thanh lập tức thay đổi. Khuôn mặt quyến rũ biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vừa thẹn vừa giận. Đôi mắt sâu nhìn thẳng mặt người đàn ông đáng ghét này. Cô sở dĩ không nổi giận, là bởi vì cô không biết chính xác đối phương cố ý nói như vậy hay không, hay là thật sự biết được cô có những thói quen không được tốt lắm này.
Thói quen này là bí mật của cô. Chỉ trong không gian nhỏ hẹp của mình, cô tháo bỏ ngụy trang, tùy ý bài trí quần áo, khiến cô có gan phá vỡ phép tắc, thoát khỏi cảm giác trói buộc.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh không khỏi ngây dại, họ thật không ngờ Lương Thần sẽ nói ra như vậy. Mà điều khiến họ giật mình chính là phản ứng của Diệp Tử Thanh, chẳng lẽ, thực sự Lương Thần nói đúng? Người đàn ông này không lẽ có bản lĩnh nhìn thấu lòng người?
Thật lâu sau, Diệp Tử Thanh lấy lại bình tĩnh, tâm trạng có vẻ còn hơi kích động, trên mặt một lần nữa nở nụ cười, đôi mắt nhìn thẳng nam nhân, hỏi:
– Những lời này anh từ đâu mà có? Hay là biết được từ đâu?
– Tôi cảm thấy mà.
Lương Thần trả lời rất nhanh, gần như là nói không cần nghĩ. Nhưng như thế lại càng khiến Diệp Tử Thanh trong lòng càng nghi ngờ nhiều hơn.
– Như vậy, anh thấy tôi là kiểu phụ nữ gì vậy?
Diệp Tử Thanh cũng không định dễ dàng buông tha hắn. Bị ảnh hưởng bởi những lời nói vừa rồi của đối phương, nay cô đã sinh ra hứng thú đối với người đàn ông mà em gái mình thích.
– Ồ, khó mà nói được.
Lương Thần có vẻ hơi khó xử nói:
– Nếu khăng khăng muốn tôi nói, nói sai lại sợ cô giận.
– Không sao, yên tâm mạnh dạn nói, nói sai rồi cũng không hề gì, tôi sẽ không để ý.
Diệp Tử Thanh quét mắt liếc hắn một cái, trong đôi mắt đẹp sóng điện lóe lên, khiến hắn trong lòng đã chuẩn bị cũng cảm thấy không chịu nổi.
– Tôi cảm thấy rằng cô là một người phụ nữ rất cô đơn. Trước mặt người khác thì phong tình vạn chủng, mặc dù không hẳn tất cả đều là giả tạo, nhưng có điều, tất cả đều chỉ là vỏ bọc bề ngoài. Lúc nào cô cũng có khát vọng thoát khỏi trói buộc tâm hồn, rồi cô lại có thói quen tự giam mình trong không gian kín, giấu niềm vui nỗi buồn trong lòng, một mình, cô mới lại thật với mình nhất. Cô hẳn cảm thấy rất trống rỗng, cũng rất mơ màng, cô không biết mục tiêu của mình là gì, cô thích đêm tối, có lẽ bởi vì đêm tối có thể che lấp hết thảy, kể cả đáy lòng cô.
– Không nói nữa.
Diệp Tử Thanh bỗng dưng đứng lên, bát cơm trên tay rớt xuống vỡ tan. Cô nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập nỗi khiếp sợ và khó tin, đối phương nói mỗi một câu đều đánh trúng nỗi đau thầm kín trong đáy lòng cô, giống như bị lột trần khiến cảm xúc của cô hoàn toàn mất kiểm soát.
Vẻ mặt Lương Thần trong nháy mắt trở nên vô cùng xấu hổ, hắn biết rõ tự mình rước họa. Vừa rồi, hắn thông qua năng lực xét đoán đặc biệt qua một nét sinh hoạt của đối phương. Trong đó có cảnh Diệp Tử Thanh là người độc nhất ở gian phòng u ám. Những lời hắn nói về Diệp Tử Thanh vừa rồi đều dựa trên cơ sở phỏng đoán này. Hắn quả thật không nghĩ tới, lời nói mang tính chất trêu đùa của mình lại trúng được tâm sự của đối phương, hắn cũng thật không ngờ, đối phương sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy. Vừa xấu hổ, trong lòng hắn vừa nảy sinh chút hối hận, cho dù là vì trả thù ý đồ bất lương của đối phương, cũng không nên để sự việc đi xa như vậy.
Hắn cũng không ngốc, Vương Phỉ Hạm chủ động mời hắn về nhà ăn cơm, lại gọi thêm một cô gái thiên kiều bá mị đến ăn cùng, mà vừa rồi Diệp Tử Thanh có biểu hiện rõ ràng như vậy, cuối cùng lại liên tưởng đến Diệp Thanh Oánh nói với Diệp Tử Thanh câu kia:
– Mẹ đều đã nói cả với chị, em sẽ không mất công nữa.
Hắn lập tức tỉnh ngộ, Vương Phỉ Hạm rốt cục có chủ ý gì.
– Rất xin lỗi, tôi là lỡ miệng nói bậy.
Họa là do mình gây ra, đương nhiên phải tự mình giải quyết. Lương Thần đứng lên, xin lỗi cô gái mắt đang ứa lệ.
– Lỡ miệng nói bậy?
Diệp Tử Thanh ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, dường như đôi mắt ầng ậc nước. Cô ngăn dòng nước mắt, trên mặt lộ ra một chút tươi cười miễn cưỡng nói:
– Nếu vậy, anh có thể ra đầu đường làm thầy bói.
Dừng một chút, lại nói:
– Cho dù anh lỡ miệng nói bậy, đối với loại phụ nữ như anh vừa nói, anh khuyên nên như thế nào thì tốt? Hoặc là anh cảm thấy nên sống như thế nào mới có ý nghĩa?
– Đánh chết tôi cũng không nói.
Lương Thần lắc đầu cười khổ nói.
– Nhất định phải nói.
Diệp Tử Thanh không còn là tiểu nữ nhân phong tình vạn chủng nữa mà biến hóa nhanh chóng thành hung thần ác sát mẫu Dạ Xoa.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh nhìn cảnh tượng này, không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Mẹ con tâm ý tương thông, đều không nói một lời.
– Ái, phụ nữ như vậy hẳn là thần bí khó lường giống như nàng tiên cá dưới biển sâu, mỗi thời mỗi khắc đều có sức hấp dẫn chết người, rồi lại làm người ta than thở không có cách nào hiểu rõ. Cô thần bí, tự tin, gợi cảm, tư ý, lý tính, tự do. Quý trọng tình cảm, hưởng thụ cảm quan, chỉ chiều ý và thương yêu chính mình, cô không thuộc về quá khứ, cô chỉ thuộc về hiện tại và tương lai. Cô sẽ làm việc bị động trở thành chủ động, nắm trong tay hạnh phúc.
Lương Thần cảm thấy lời nói dùng để miêu tả bên trong Diệp Tử Thanh quả nhiên là thỏa đáng song chỉ có điều có lẽ ý tứ có chút hàm hồ.
– Chỉ chiều ý và thương yêu chính mình, làm việc bị động trở thành chủ động!
Diệp Tử Thanh lặp lại trong đó hai câu, thật lâu sau, khuôn mặt tươi cười nũng nịu làm tim người ta đập rộn, liếc hắn một cái thật sâu mà nói:
– Anh tính vượt qua trót lọt.
Vương Phỉ Hạm lại lần nữa nhận thấy hắn có chỗ đặc biệt, bà ta không khỏi nhớ tới lần ở bệnh viện, hắn tựa hồ như nhìn thấu tâm can bà, lấy giọng đùa cợt báo bà lấy ra hai trăm ngàn từ tài khoản ngân hàng. Vì sao lại chuẩn xác như thế? Nếu quả là đoán như thật, có lẽ giống Tử Thanh nói, có thể làm thầy bói trên đường phố.
Diệp Thanh Oánh sắc mặt ửng đỏ, cô cũng liên tưởng đến việc ở bệnh viện, hắn đoán ra chuyện cô đến tháng đến đây, cũng biết chính xác nhãn hiệu băng vệ sinh cô dùng. Thật sự là trùng hợp sao? Hay là hắn có năng lực nhìn thấu lòng người.
Vương Phỉ Hãm kìm nén nghi hoặc trong lòng, cầm chổi thu dọn mảnh vỡ trên đất. Lương Thần và chị em Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh trở lại phòng khách, tùy ý hàn huyên hai câu, sau đó đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Lúc này đã hơn bốn giờ, khi ra đi đã gần ba giờ, tuy nói bên kia không có chuyện gì, nhưng hắn dù sao cũng là đi phá án chứ không phải đi nghỉ phép, dừng lại đúng lúc thật là tốt.
Diệp Thanh Oánh thoáng có tia thất vọng trong mắt, nhưng cô có thể hiểu ý hắn, vì thế mà dịu dàng gật gật đầu, tiếp đó hướng về phía Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh nói:
– Mẹ, chị, con đi ra ngoài tiễn anh ấy.
– Đúng lúc quá, tôi cũng đi ra ngoài tản bộ, vừa mới ăn cơm xong cũng phải để tiêu hóa một chút.
Diệp Tử Thanh dùng ánh mắt mờ ám nhìn em mình, cố tình nói.
– Vậy chúng ta cùng nhau đi. Mẹ cũng đi ra ngoài một chút.
Vương Phỉ Hạm thản nhiên nói.
Vì thế, Lương Thần cảm thấy được nhiều người quan tâm vừa mừng lại vừa lo, ba mẹ con hoa tỷ muội cùng hắn ngang qua tiểu khu, cuối cùng đưa hắn ra đến bên ngoài tiểu khu. Mãi đến khi Lương Thần lên xe taxi, nhìn xe taxi đi khỏi, ba mẹ con Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm mới thu hồi tầm mắt, quay trở về khu.
Ở dưới lầu, Diệp Tử Thanh dừng bước, ánh mắt chuyển hướng nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ của mình, hạ giọng nói:
– Con chốc nữa còn có việc, sẽ không lên bây giờ.
Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh gật đầu, nhìn Diệp Tiểu Thanh mở cửa xe ngồi vào chỗ điều khiển. Một lát sau, chiếc xe thể thao đỏ chậm rãi khởi động, phút chốc sắp rời đi. Diệp Tử Thanh tựa đầu ngó qua cửa kính xe, nháy đôi mắt đẹp với Diệp Thanh Oánh, dùng giọng điệu đầy thâm ý nói:
– Oánh Oánh, đừng quên lời em đã nói, thứ tốt nhất định phải chia nhau cùng chị.
– Không thành vấn đề. Nếu chị có thể lấy được thì toàn bộ cho chị đó.
Diệp Thanh Oánh nói giọng thản nhiên không dao động. Cô đã nghĩ thông suốt, một khi cô nhận định người đàn ông này như vậy, cô sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tình cảm bản thân.
Nghe hai chị em đối đầu gay gắt, Vương Phỉ Hạm không khỏi nhíu mày, bà bỗng nhiên cảm thấy, lúc này đây bà dường như biến khéo thành vụng.
Lương Thần trở lại nhà khách cục Công an thành phố. Đẩy cửa phòng mình ra, hắn thấy Phó cục trưởng Phó của cục Công an thành phố và Phó trưởng phòng Công an huyện Tiếu, Chính ủy chi đội hình sự thành phố Hà Liên Sinh ngồi ở đầu giường phả khói thuốc. Trong phòng mịt mù khói thuốc, lại nhìn trên mặt đất đã thấy tích tụ không ít tàn thuốc.
Nhìn thấy hắn đẩy cửa bước vào, phó cục trưởng nhíu mày buồn bực nói:
– Tiểu Lương, thời gian còn sớm mà, vội vã trở về để làm chi?
Lương Thần chột dạ một lúc, nghĩ thầm rằng chắc ông ta nói mát. Có phải nguyên nhân do mình về trễ làm ông ta không vừa lòng? Lấy lại bình tĩnh, hắn liền nói:
– Rất xin lỗi. Sếp Phó, ở nhà bạn bè ăn cơm, về trễ, tôi xin chịu kiểm điểm.
– Cậu hiểu lầm ý sếp Phó rồi.
Tiếu Lập Quân rít một hơi thuốc, sau đó ném tàn thuốc xuống đất, giẫm lên một cái, giảng giải:
– Sếp Phó không vui không phải là do cậu, mà là do đám người cục Công an thành phố Liêu Dương kia.
– Sếp Tiếu, có chuyện gì vậy?
Lương Thần cẩn thận hỏi.
– Một đám khốn khiếp, rõ ràng là muốn gạt chúng ta qua một bên làm một mình.
Vừa nghe Lương Thần hỏi, phó cục trưởng Phó liền không kìm nổi lửa giận trong lòng, bất ngờ đứng lên cao giọng:
– Không hỏi một chút, đem thẳng nghi phạm Mộc Vũ đi, hơn nữa ngay vừa rồi, tám chiếc xe cảnh sát sở Công an thành phố xuất động, muốn gây ồn ào như vậy, thực cho chúng ta là người mù kẻ điếc?
Lương Thần nghe xong trong lòng cũng nổi cơn giận dữ. Đám khốn khiếp này rất không trọng nghĩa, cục công an thành phố Liêu Dương cho dù sẽ vênh váo, tên hung phạm Mộc Vũ kia cũng là do ông mày bắt. Có thịt mọi người cùng ăn, có rượu mọi người cùng uống, ăn mảnh một mình còn nói chuyện gì? Nếu thật sự có bản lĩnh, đừng dùng manh mối của chúng ta, tự mình đi xem nào?
– Sếp Phó, không gọi điện thoại cho cục trưởng Bộ của họ sao?
Lương Thần mặt trầm tư hỏi.
– Gọi rồi, bên cục trưởng Bộ nói, bởi vì chuyện khẩn cấp, cho nên không thông báo cho anh em đơn vị, nắm chắc bố trí cần giành giật từng giây, nhiều người phức tạp sẽ khó tránh khỏi không thống nhất trong chỉ huy, do đó hiệu suất không được đảm bảo. Ngụ ý, chính là sợ chúng ta cản trở.
Phó cục trưởng Phó ồm ồm nói, toàn bộ sự bất mãn hiện lên trên nét mặt.
Chó chết! Trong lòng Lương Thần bị kích động, có cảm giác chỉ muốn chửi ầm lên.