Phần 68: TỬ THANH
Nghe xong điện thoại làm Diệp Thanh Oánh không khỏi cảm thấy bất ngờ, lại càng khiến Lương Thần ngạc nhiên, khi nghe Diệp Thanh Oánh chuyển lời trong điện thoại của Vương Phỉ Hạm, hắn ý thức được đây có thể là Hồng Môn Yến! Được thôi, nói Hồng Môn Yến thì có chút khoa trương, nhưng sự thật là Lương Thần dù thế nào cũng không cảm nhận được thiện ý ở đây.
Từ vụ xung đột ngôn ngữ ở trong bệnh viện, cho tới hôm nay khi gặp mặt lần nữa với những lời lẽ đanh thép của bà, Lương Thần càng không có thiện cảm gì đối với loại đàn bà mạnh mẽ và lạnh như băng của Vương Phỉ Hạm, cũng giống như vậy, hắn nghĩ Vương Phỉ Hạm cũng không có ấn tượng tốt gì về hắn. Cho nên, lúc này bỗng nhiên gọi điện mời hắn về nhà ăn cơm nhất định là có nguyên do gì đó!
Nhưng Lương Thần không hề sợ hãi, vẫn là câu nói kia, hắn đi thì Vương Phỉ Hạm cũng đâu ăn có thịt được hắn chứ. Mặc dù không có thiện cảm gì về Vương Phỉ Hạm, nhưng dù nói thế nào thì đó cũng là mẹ của Diệp Thanh Oánh, nói không chừng trong tương lai lại là mẹ vợ của hắn, ừ, nói hơi xa một chút rồi, tóm lại, người ta đã chủ động mở miệng để mời rồi, hắn đành đi thôi.
Gọi điện cho Phó cục trưởng Phó và Phó trưởng phòng Tiếu của cục công an huyện, Phó cục trưởng Phó rất thoải mái nói:
– Cứ chơi cho thoải mái, có vấn đề gì thì tôi sẽ gọi điện cho cậu.
Còn Tiếu Lập Quân thì càng rõ ràng:
– Ừ! Buổi tối không về cũng được, có điều cậu phải kiềm chế một chút, đừng làm hỏng chính sự của ngày mai.
Khi Lương Thần gọi điện cũng không giấu cô gái, đợi khi cuộc điện thoại kết thúc. Diệp Thanh Oánh cười thầm nói:
– Lãnh đạo cục các anh rất được nhỉ, đối với anh thật thoải mái, gần như không phải là đến để phá án mà là đến để du lịch ý.
– Thủ trưởng Phó và thủ trưởng Tiếu thuộc loại người ngay thẳng phóng khoáng, không chú ý đến chuyện vặt vãnh, nếu ở thời xưa thì người ta gọi là giang hồ hào khách.
Lương Thần vừa nói vừa cười, sau đó nhìn cô gái và nói:
– Chúng ta bắt xe về thôi, anh đi mua ít hoa quả gì đó, dù sao đây cũng là lần đầu đến nhà mà, không thể thất lễ với mẹ em được.
– Thực ra không cần đâu!
Trên khuôn mặt thanh lịch của Diệp Thanh Oánh hiện lên màu đỏ ửng, nghe người con trai nói ” lần đầu tiên đến nhà”, lại nghe đến mẹ của cô, làm cô càng liên tưởng tới ” con rể đến nhà mẹ vợ”.
– Nhất định phải có, anh biết mẹ em không thiếu gì những thứ đó, nhưng lễ nghĩa không bao giờ thừa. Vừa đẹp, bên kia có siêu thị hoa qua, chúng ta cùng sang xem thế nào.
Lương Thần chỉ vào con đường đối diện, sau đó như đã lập kế hoạch từ trước, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của cô gái hướng tới siêu thị bên đường.
Diệp Thanh Oánh xấu hổ liếc nhìn người con trai, cũng không vùng vẫy và cất bước đi theo người con trai> Bàn tay đó cũng chỉ là nắm nhẹ vào bàn tay của cô, nhưng dường như không những có thể nắm lấy cả tay cô, mà càng có thể ôm cả con người cô. Trong tim cô nhìn bóng dáng cao ngất của người con trai, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, trong thế giới tình cảm của cô cuối cùng đã xuất hiện một người có thể bảo vệ cô, chăm sóc cô, và cô có thể dựa dẫm. Đây có phải là tình yêu không, cô không biết mà cô cũng chỉ biết rằng khi được ở gần người con trai này cô cảm thấy rất vui vẻ, rất ngọt ngào, và cũng rất có cảm giác an toàn.
Cùng lúc đó, Vương Phỉ Hạm ở nhà cũng lặng lặng suy nghĩ về vấn đề tình cảm của con gái. Là một người mẹ sống bằng lý trí, bà hiểu rõ đạo lý ngăn cản không bằng để nó tự chảy, bà càng can thiệp quá đáng, con gái lại càng khó bảo, bà rất thích Niếp Phong, đã thế còn hết sức làm mối giúp đỡ, nhưng con gái bà lại không thèm để ý. Hai tháng trước khi bà đi Tây Phong gặp tên Lương Thần kia, bà đã có linh cảm này, con gái và người con trai này đã nảy sinh tình cảm. Hiểu con chi bằng mẹ, Vương Phỉ Hạm biết người con gái với biểu hiện thanh đạm như lau, nhưng tiềm ẩn một tình cảm mãnh liệt độc nhất vô nhị, một khi đã khẳng định thì không khác gì con thiêu thân quên mình bay vào chỗ có lửa. Chọn đúng người thì chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng nếu chọn sai người thì trong tương lai sẽ phải chịu sự đau khổ về tình cảm suốt cả cuộc đời.
Bà bình tĩnh phân tích suy nghĩ của con gái, phán đoán tại sao con gái lại có phần ưu ái người con trai kia hơn, có khả năng rất lớn là do người con trai này đã có ân tình cứu mạng. Bởi Diệp Tử Ngang đã qua đời từ rất sớm làm cho con gái không có tình yêu thương của bố, từ đó làm cho con bé thiếu thốn cảm giác an toàn, càng tồi tệ hơn là do ảnh hưởng của bản thân mình, càng ngày càng có tâm lý không tin tưởng đàn ông. Kể cả Niếp Phong là đứa con trai suất sắc cũng không thể nào làm rung động được con bé.
Nhưng không có gì là tuyệt đối, do một sự cố bất ngờ làm cho con bé tận mắt nhìn thấy một người đàn ông quên mình vì cô, từ đó đã mở ra bức rào chắn trong cô. Mấy ngày đầu từ Tây Phong trở về, Vương Phỉ Hạm không chỉ một lần nghe thấy tiếng con gái mơ, trong mơ cô nhắc tới đoạn có người con trai đó:
– Người con trai cứ nằm lên người để bảo vệ tôi, để cho tên thủ phạm kia đánh thế nào cũng không chịu bỏ tay ra, trên mặt của tôi rất nóng, tôi biết, đó chính là máu của anh.
Mặc dù anh hùng cứu mỹ nhân nghe mà rất xưa, nhưng quên mình để bảo vệ một người, đó lại làm cho sự rung động trở lên vô cùng mãnh liệt.
Trời sinh ra con gái là được bảo vệ, được che chở, được thương yêu. Có thể làm cho người con gái có cảm giác an toàn, lại là người vì người con gái mà quên đi cả bản thân mình, không còn nghi ngờ gì nữa sẽ làm cho người con gái điên cuồng vì tình yêu, còn con gái mình lại thuộc vào kiểu người như vậy.
Vương Phỉ Hạm cũng rất ngưỡng mộ kiểu đàn ông như vậy, nhưng theo lý trí mà nói, bà không cho rằng kiểu thanh niên này xứng đáng với con gái bà. Tình yêu điên cuồng, quá đầu tư như vậy sẽ có thể đánh mất chính bản thân mình. Đem cả cuộc đời để đánh cược với người con trai kia, thật quá mạo hiểm. Hơn nữa từ góc độ tiền đồ, Lương Thần mặc dù cũng có thể nói là xuất sắc, nhưng cũng không phải là người Liêu Dương, nếu như làm thương nhân thì còn được, đằng này lại làm chính trị, muốn từ một huyện nhỏ của Long Nguyên điều đến thủ phủ Liêu Dương, chỉ cần nghĩ cũng biết rằng việc đó là rất khó. Để con gái theo đối phương đến cái huyện nhỏ kia ư? Con gái năm nay cũng tốt nghiệp đại học rồi, chẳng lẽ lại có thể bỏ việc ở thành phố để đến cái huyện nhỏ Tây Phong để mưu sinh với người con trai kia ư.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, Vương Phỉ Hạm cảm thấy tốt nhất không thể đồng ý cho con gái và Lương Thần đi lại với nhau. Bà quyết định sử dụng một chính sách khác mà trong tục gọi: “Mượn đao giết người”
Đối với bữa tiệc gia đình ngày hôm nay, dự đoán của Lương Thần kỳ thực rất đúng, mặc dù không phải là Hồng Môn Yến, nhưng nói đến Vương Phỉ Hạm thì đúng là không có ý tốt gì, chờ đợi Lương Thần sẽ là một cuộc thử thách đặc biệt.
Mua xong hoa quả và xách quả, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh gọi taxi về đến khu Liên Hoa, Lương Thần vốn vẫn nghĩ rằng đối với thân phận của Vương Phỉ Hạm thì phải ở trong biệt thư, còn Diệp Thanh Oánh lại cười nói với hắn:
– Cũng có một căn biệt thự, nhưng trong nhà cũng chỉ có em và mẹ. Nếu sống trong căn nhà to như vậy sẽ cảm thấy rất trống rỗng và sợ hãi, cho nên bình thường mẹ con em không qua đó, chỉ khi nào mở tiệc rượu hay gì đó thì mới ở đó thôi.
Trên thực tế, Lương Thần cũng có thể hiểu rằng, mặc dù không phải là biệt thự nhưng sống trong khu Liên Hoa của Liêu Dương này cũng là rất xa hoa rồi. Vị trí địa lí của khu vực, cả sự xanh hóa trong khu vực, công trình công cộng, khoảng cách giữa các nhà, thiết kế ngôi nhà đều có thể xếp vào hạng nhất. Taxi dừng lại ở cửa lớn của khu, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh đi bộ bước vào trong khu, đúng lúc đài phun nước âm nhạc khổng lồ ở chính giữa đang phun nước. Từ độ cao hơn 10 mét, cột nước màu trắng trên chiếc hoa sen đang phun nước, trong âm thanh êm đềm đó nước cứ phun ra từ những góc độ khác nhau, cuối cùng rơi xuống dưới đáy nước trong suốt của đài hoa sen.
Vương Phỉ Hạm mặc chiếc tạp dề bưng lên món ăn cuối cùng, vừa đúng lúc này chuông cửa vang lên. Vương Phỉ Hạm tháo bỏ chiếc tạm dề ra, lau tay, rồi đi đến trước gương nhỏ ở cửa nhìn ra, đưa tay ra mở của phòng.
Người đi vào không phải là Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, mà là một cô gái dung mạo kiều mị, dáng hình cao gầy.
– Tử Thanh, đến rồi à, dì tưởng cháu sẽ đến muộn hơn một chút.
Vương Phỉ Hạm với vẻ mặt thản nhiên, mặc dù đối phương là do bà gọi điện mời đến, nhưng trong lời lẽ của bà thì không chứa một chút gì về sự hoan nghênh.
Cô gái với cái tên Tử Thanh cởi giày cao gót, sau đó đôi chân nhỏ đeo chiếc tất da màu đen đi vào chiếc dép lê. Cô đi vào phòng khách, không khách sáo chút nào ngồi vào sofa, duỗi thẳng lưng, hai ngực ưỡn ra tạo cảm giác tròn to, và chiếc bụng phẳng lì, một vòng eo nhỏ tạo thành những đường cong lôi cuốn.
– Dì gọi cháu đến, cháu làm sao mà dám đến muộn chứ.
Âm thanh có vẻ trầm thấp của cô gái, rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng câu nói từ miệng của cô gái nói ra lại làm cho lôi cuốn người khác. Cô mặc chiếc váy liền với áo, toàn thân màu tím, dài thẳng từ trên vai xuống, hơi hơi có nếp cuốn, khuôn mặt không có một chút dấu vết của hóa trang mà vẫn đẹp tuyệt vời, trên khuôn mặt luôn hiện lên một nụ cười làm người khác bị mê hoặc.
Đôi mắt sắc như nước của cô có thể làm cho bất kỳ một người đàn ông nào khi nhìn thấy đều có thể tình nguyện chết vì cô. Chiếc mũi rất thẳng đẹp, đôi môi hơi cong giống như loại hoa hồng kiều diễm nhất thế giới này, chờ đợi người có lòng đến hái.
Không cần cố ý làm dáng, mỗi một ánh mắt của cô, mỗi một hành động dù là rất nhỏ, những cử chỉ tinh tế sẽ làm cho những người phong tình xin chết vì cô. Đây là một cách rất đơn giản để có thể thấy được đáy lòng của những người đàn ông, báu vật tuyệt mỹ có thể khiến cho kẻ quân tử đạo mạo hóa thân về thời kỳ nguyên thuỷ.
Vương Phỉ Hạm thở dài một tiếng. Bà vẫn không thể hiểu nổi, tại sao một người đàn bà đoan trang, thục nữ và trí tuệ như Trình Lâm Nhã lại có thể sinh ra một đứa con xinh đẹp đến thế, người con gái đã làm chết mê chết mệt bao nhiêu gã đàn ông. Theo lý mà nói, dung mạo và khí thế của con gái bà không thể nào thua kém được đối phương, nhưng không thể nghi ngờ gì, nếu nói về sự quyến rũ với đàn ông, thì Tử Thanh hơn con gái bà một bậc. Dù sao đa số đàn ông đều sử dụng nửa thân dưới của mình để suy xét.
– Dì à, dì gọi cháu đến là có chuyện gì ạ?
Tử Thanh nghiêng mình, đặt đôi chân thẳng lên sofa, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn giống như vẻ đẹp tuyệt mỹ của thời gian còn lưu mãi ở nơi đây.
Đối với người phụ nữ này, cô không thể nói là chán ghét, cũng không thể nói là oán hận, nhưng lại có một loại cảm giác mà không thể nói ra bằng lời.
– Em của cháu đã có bạn trai rồi, lúc nữa sẽ đưa người ta về đây ăn cơm, cháu là chị cũng nên quan tâm em và cho em chút ý kiến chứ?
Vương Phỉ Hạm cũng ngồi xuống, dưới ánh mắt thâm đầy ý tứ chờ đợi của đối phương mà đáp:
– Oánh Oánh có bạn trai rồi? Niếp Phong? Nhất định không phải Niếp Phong!
Trong đôi mắt của Tử Thanh hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó gần như đã hiểu được chuyện gì, thân thể mềm mại ngồi thẳng đứng, và đưa tay ôm cánh tay của đối phương, đôi môi hồng cứ nhảy lên nhảy xuống với nụ cười cổ quái nói:
– Dì à, có phải dì muốn cháu đóng vai một nhân vật không vẻ vang một chút nào không ạ? Cháu nghĩ, cháu không có nghĩa vụ giúp đỡ dì rồi…