Phần 36: ĐÊM
Buổi tối khi đồng hồ chỉ sáu giờ, Lương Thần thay quần áo, xin phép ba má ra ngoài. Sau đó hắn mang giày vào chuẩn bị đi ra. Nghe được động tĩnh Lan Nguyệt lập tức chạy đến giữ chặt cánh Lương Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười:
– Tiểu Thần ca, không thể mang em theo cùng sao?
– Không thể!
Lương Thần búng nhẹ chóp mũi cô gái:
– Anh đi lo công việc. Ở nhà lo ôn bài đi. Chờ em thi vào đại học xong rồi tính.
– Cái gì là việc lớn. Khẳng định là anh đi tới chỗ không đàng hoàng rồi.
Yêu cầu bị từ chối, vẻ mặt Lan Nguyệt lâp tức thay đổi, tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt, sau đó xem kỹ túi của Lương Thần rồi vỗ vai hắn nói:
– Cũng có thể hiểu được. Anh là đàn ông nhưng lại không có bạn gái nên cần phải ra ngoài giải trí một chút. Nếu không sẽ nghẹn khí tích tụ phá hủy cơ thể.
– Nói bậy bạ không hà.
Lương Thần vừa bực mình vừa buồn cười nhéo vào hai bên má của cô gái rồi đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó hướng về phía cô gái phất phất tay:
– Đi ngủ sớm đi. Ngày mai sẽ dẫn em đi mua quần áo mới.
– Anh cũng nên về sớm một chút. Đừng chơi quá độ. Phải chú ý an toàn vệ sinh nha.
Lan Nguyệt cười nheo đôi mắt lại, đưa bàn tay trắng như tuyết ra hiệu.
Lương Thần lập tức sa sầm nét mặt, lập tức đóng cửa, xoay người đùng đùng đi xuống lầu thẳng tiến đến chiếc xe taxi. Ngồi trên xe hắn thở dài nhìn qua khung cửa kính. Cô gái kia đúng thật làm cho hắn phải đau đầu.
Hai mươi phút sau, Lương Thần đến cửa Thời Gian Vàng. Đây là lần thứ ba hắn đến khu vui chơi giải trí sang trọng này. Vừa mới tiến vào đại sảnh, đã thấy gã giám đốc tiền sảnh Giang Dịch Thành vội vàng đi tới, thần sắc cung kính nói:
– Sếp Lương, nhóm Bân thiếu đang ở trong phòng. Mời anh theo tôi.
– Không cần. Tôi sẽ tự mình đi tới đó.
Lương Thần thản nhiên nói một câu rồi băng qua đại sảnh, trực tiếp lên lầu hai.
Tới nơi, Lương Thần trực tiếp đẩy cửa vào. Hiện trong phòng đã đủ người. Các gương mặt đều đỏ gay.
Lý Nha Nội, Lang công tử, Cường, Bưu nhị vương. Ngoài ra còn có hai người mà hắn đã gặp tại trường trung học Tây Phong một lần. Một gã mang mắt kính chính là làm ở phòng thư ký của Huyện ủy, tên gọi là Phan gì đó, còn người kia là Lý Dương.
Quét ánh mắt một vòng cuối cùng mới dừng lại chỗ bên cạnh gã Phan thư ký, chính là Trương Ngữ Giai…
Tối nay cô mặc một chiếc áo khoác màu cà phê đi kèm với chiếc váy dài qua gối màu đỏ sậm. Chiếc áo hở cổ khoe làn da trắng nõn như tuyết, bầu ngực phập phồng sau làn áo. Vẻ xinh đẹp này khiến cho tim người ta phải đập liên hồi. Lúc này Trương Ngữ Giai giống như một con cừu non bất lực, chỉ lẳng lặng mà trốn ở góc phòng, chờ đợi vận mệnh giáng xuống đầu mình.
Nhìn thấy bóng dáng Lương Thần, Trương Ngữ Giai ngây người, hai mắt sáng hẳn lên. Nhưng ngay lập tức, ánh sáng này dần ảm đạm xuống. Có lẽ Lương Thần sẽ mang cô rời khỏi đây nhưng như vậy thì việc Phan Bách Văn trở thành thư ký sẽ tan thành bọt nước. Đã hạ quyết tâm giúp Phan Bách Văn phen này, từ nay sẽ không thiếu nợ nhau nữa, hiện nay chuyện đã tới trước mắt, cô còn có thể đổi ý được sao?
– Lương Thần, tại sao bây giờ mới đến? Mọi người đều chờ cậu hơn nửa ngày.
Lý Nha Nội đứng lên, kéo Lương Thần ngồi xuống, sau đó đưa cho đối phương ly bia.
– Không phải nói là bảy giờ sao? Bây giờ chỉ mới sáu giờ năm mươi lăm phút. Tôi đã đến trước năm phút cơ mà.
Lương Thần nhận lấy ly bia hớp lấy một ngụm, cười nói.
– Được rồi, biết anh là Đội trưởng Lương kiêu ngạo mà!
Lang Bạch Vũ nửa thật nửa đùa trêu chọc:
– Tại huyện Tây Phong, nói về hoành tráng thì so với Lý Bân chỉ còn có anh mà thôi.
– Tôi không dám nhận những lời này đâu!
Lương Thần khoát tay, ánh mắt lướt qua đám người Cường ca, Bưu ca mỉm cười nói:
– Chẳng lẽ ở huyện Tây Phong này ngoài Bân thiếu ra thì không còn ai xuất hiện sao? Mọi người nói có đúng không, Cường ca, Bưu ca?
Cường ca và Bưu ca cười gượng, không nói lại điều gì. Hai người này cũng không phải ngốc mà biết rằng không nên trả lời lại. Nếu trả lời câu hỏi của đối phương thì chẳng khác nào làm mất sĩ diện. Còn nếu không trả lời thì lại gián tiếp mà thừa nhận rằng Lương đội trưởng không sánh bằng Lý Bân. Nếu làm Lý Bân mất hứng thì làm sao bây giờ? Tóm lại không trả lời là tốt nhất. Nói ai hơn ai thì cũng đắc tội với người đó.
Nghe Lý Bân, Lang Bạch Vũ và Lương Thần vừa nói chuyện với nhau, lại liếc nhìn qua thái độ cẩn thận của Cường ca và Bưu ca, hai người Phan Bách Văn và Lý Dương đều khiếp sợ trong lòng. Lý Dương chưa bao giờ thấy anh họ khách khí như vậy. Hơn nữa nghe giọng điệu anh họ và Lương Thần dường như rất quen thân nhau.
– Tôi xin giới thiệu anh hai người.
Lý Nha Nội chỉ tay về phía bên cạnh nói:
– Một người là em họ tôi. Còn người kia thì có thể sắp trở thành thư ký cho cha tôi.
– Xin chào đội trưởng Lương. Hân hạnh được gặp lại.
Lý Dương và Phan Bách Văn đứng lên bắt tay Lương Thần một cách rất nhiệt tình.
– Chà, mọi người quen biết với nhau?
Lý Nha Nội cảm thấy ngạc nhiên hỏi một câu.
Lương Thần cười nói chuyện xảy ra với Lý Nha Nội. Tiếp đó Lý Nha Nội liếc nhìn Lý Dương và Phan Bách Văn rồi dang tay điểm vào mặt Lý Dương nói:
– Cậu đó nha, ăn no rửng mỡ.
Lý Dương tuy xấu hổ nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười không dám phản bác lại. Phan Bách Văn cũng cười ngượng ngùng. Mặc dù Lý Bân chưa nói đến hắn nhưng cũng đã biết chuyện vì chuyện ăn no rửng mỡ đó không chỉ một mình Lý Dương mà hắn cũng có phần.
Nghe Lương Thần có nhắc đến mặt thẹo, Bưu ca liền nói một câu:
– Đao tiểu tử kia tạm gọi là thông minh nhưng sếp Lương, có việc gì anh cứ trực tiếp chỉ bảo y, không cần khách khí!
– Bưu ca, Cường ca, chúng ta cạn ly nào.
Vừa nói Lương Thần vừa cầm lấy ly bia hướng về hai tên Bưu ca Cường ca mỉm cười nói:
– Ngày đó tôi thật là đắc tội, nhất là Bưu ca. Ly bia này tôi xin tạ lỗi!
Có câu nói là đắc tội với quân tử chớ đắc tội với tiểu nhân. Lương Thần chính vì không sợ đắc tội với tiểu nhân nhưng sợ liên lụy đến người nhà. Thật sự là hắn cũng không muốn đắc tội với đám anh chị này. Nếu chẳng may người đối diện làm chuyện rồ dại thì đến lúc đó hắn hối cũng không kịp. Cho nên dù lúc này, nhị vương không nói gì nhưng hắn cũng chủ động mời thêm một ly bia.
– Sếp Lương nói thế nào đấy chứ. Ngày đó tôi bị lão Ngụy chơi!
Điền Văn Bưu trừng mắt nhìn sang Cường ca, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng nói:
– Ly này là tôi xin tạ tội với Lương đội trưởng.
– Ha… ha! Tôi lão Ngụy cũng xin nâng ly xin tạ tội với sếp Lương.
Cường ca ra vẻ rất sảng khoái nâng ly bia uống cạn một hơi.
Nhìn Lương Thần và hai người kia dùng bia để xóa đi sự hiềm khích, Lý Nha Nội liền cười nói:
– Lương Thần, anh muốn làm gì tên họ Tôn thì báo cho tôi một tiếng không phải là xong rồi sao? Hà tất phải làm như vậy làm phiền hà đến Phương tỷ. Tôi xin nói là ly bia này anh phải kính Phương tỷ mới được.
– Phương tỷ tôi xin mời cô một ly!
Lương Thần nâng ly bia hướng về ả họ Phương.
– Chà, không đánh nhau thì không thành bằng hữu. Nếu như không có việc này xảy ra, chắc tôi không thể kết bạn được với sếp Lương.
Ả Phương tỷ cười khúc khích rồi nâng ly bia uống cạn một hơi.
Sau đó lại cùng Lý Bân, Lang Bạch Vũ uống hai ly bia. Vài ly rượu vào bụng, gương mặt Lương Thần đã hơi hơi đỏ nhìn Trương Ngữ Giai nơi góc phòng nói:
– Trương tỷ sao lại đến đây một mình? Phùng tỷ không đi cùng chị à?
Trong lòng Lương Thần vẫn còn nỗi hoài nghi tại sao Trương Ngữ Giai lại nhận lời mời của Lý Nha Nội đến đây? Chẳng lẽ cô ấy không sợ bị hại sao?
Trương Ngữ Giai không có trả lời. Phan Bách Văn ngồi bên cạnh mở miệng cười nói:
– Vừa rồi quên nói, vợ tôi Trương Ngữ Giai cũng là đồng nghiệp của sếp Lương.
À! Lương Thần lúc này mới tỉnh ngộ. Lúc trước nghe nói chồng của Trương tỷ làm thư ký cho huyện ủy. Không ngờ đó chính là Phan Bách Văn. Hắn cảm thấy yên tâm. Trương tỷ có ông xã đi cùng thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Thôi mình cũng nên tìm cái cớ để chuồn khỏi nơi đây.
Trong lúc hắn đang tính toán thì bọn Lý Bân, Lang Bạch Vũ không để cho hắn có cơ hội. Giống như những lần trước, tả một ly, hữu một ly, thay nhau tìm lý do để nâng ly. Chỉ có điều muốn hạ gục Lương Thần cũng không phải là chuyện dễ. Ý đồ của những người này quá rõ ràng khiến cho Lương Thần trong lòng có chút gì đó không muốn đi. Rốt cuộc bọn chúng muốn làm cái gì kia chứ?
Sau nhiều giờ uống bia và nói chuyện phiếm với nhau, Lương Thần đã uống chừng ba chai rượu. Chưa nhiều nhưng hắn cũng đã muốn say. Đang lúc hắn dự định đi vệ sinh thì nghe tiếng điện thoại trong toilet vọng ra. Hắn không nghĩ là có người vào trước hắn. Âm thanh trong toilet “Ừ, à, tốt thôi” với thanh âm to lớn như sợ người bên ngoài không nghe được.
Lương Thần lập tức ngẩn người. Không ngờ có người lại dùng chiêu của hắn.
Phan Bách Văn từ trong toilet đi ra dùng ánh mắt xin lỗi nhìn mọi người:
– Thật là thất lễ. Bạn của tôi có việc gấp nên tôi phải qua bên đó xem như thế nào.
– Có việc gấp thì cứ đi!
Lý Nha Nội vui vẻ khoát tay.
– Giai Giai, em ở đây tiếp mấy anh đây hai ly. Xong việc anh sẽ về.
Phan Bách Văn không dám nhìn thẳng vào vợ, ánh mắt bối rối sau đó vội vàng bỏ đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lương Thần không khỏi rung động trong lòng. Tình huống này thật bất thường. Lẽ thường Phan Bách Văn khi đem vợ đi cùng thì phải biết rõ vợ mình không uống được bia. Thế mà hắn lại bảo vợ mình ở lại tiếp mấy tên này hai ly. Hơn nữa giọng điệu của hắn không được tự nhiên.
Để ý thấy ánh mắt của Trương Ngữ Giai lóe lên rồi lập tức trở lại bình thường, hắn lại nghĩ tới giọng điệu của Lý Bân khi gọi điện thoại cho hắn. Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra, Lương Thần lập tức sa sầm nét mặt, nhếch môi, lửa giận bừng trong lòng, hơi thở phập phồng, nắm chặt ly bia.
– Sếp Lương, cậu bị sao vậy? Sắc mặt cậu thật khó coi.
Ả Phương tỷ ra vẻ rất thân thiết hỏi.
– Không có việc gì, uống quá chén nên hơi choáng. Lương Thần uống nửa ly bia còn lại rồi thả cái ly lên trên bàn, sắc mặt thản nhiên tươi cười. Ngược lại bây giờ hắn không muốn đi nữa. Hắn phải ở lại đến cùng để xem sự việc gì có thể xảy ra.
– Tôi xin kính các anh đây một ly!
Ngoài dự kiến của Lương Thần, trong lúc vẫn ngồi im lặng thì đột nhiên Trương Ngữ Giai cười khanh khách giơ cái ly lên, sau đó ngửa đầu uống một hơi. Rất nhanh, hai má của cô ửng hồng lên, làm cho cô vốn đã xinh đẹp nay lại càng tăng thêm nét kiều diễm.
Đổ đầy ly bia của mình, Trương Ngữ Giai liên tục nâng ly, gần như là uống liền một lúc. Sau ba ly bia liên tiếp, Ngữ Giai gục đầu vào ghế, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, chiếc cổ trắng nõn đỏ ửng lên, bầu ngực phập phồng theo hơi thở. Bao gồm cả ả Phương tỷ, tất cả mọi người không ai là không bị Trương Ngữ Giai mê hoặc.
– Trương tiểu thư dường như đã say. Tôi nghĩ hay là dìu cô ấy vào trong nghỉ ngơi một lát.
Lang Bạch Vũ nhìn mỹ nhân đang say rượu, trong mắt hắn hiện lên một chút tham lam, sau đó giơ tay ôm lấy eo của Trương Ngữ Giai định dìu đi.
Trong căn phòng xa hoa này còn có một căn phòng nhỏ nữa. Bên trong đặt hai cái giường. Ý của Lang Bạch Vũ chính là muốn đem Trương Ngữ Giai đến đó.
– Đợi đã!
Lương Thần bỗng nhiên tiến đến, chắn ngay trước mặt Trương Ngữ Giai, hơi mỉm cười nói:
– Nếu Trương tỷ không được khỏe, chi bằng tôi xin đưa cô ấy về.
– Không được! Thư ký Phan trước khi đi đã nói là một lúc sẽ về đón Trương tiểu thư mà.
Bị Lương Thần ngăn chặn, Lang Bạch Vũ dường như có chút khó chịu. Tuy nhiên, y vẫn rút tay về, nhìn Lương Thần tỏ vẻ không hài lòng.
Lý Nha Nội và ả Phương tỷ nhìn nhau ra chiều hiểu ý. Lý Nha Nội nói:
– Ý của Bạch Vũ chính là lát nữa thư ký Phan sẽ có khả năng trở về. Hay là cứ để Trương tiểu thư vào bên trong nằm nghỉ một lát. Phương tỷ, cô đỡ Trương tiểu thư một phen.
Ả họ Phương gật đầu cười, đứng dậy dìu Trương Ngữ Giai vào bên trong, nói nhỏ với Lương Thần:
– Tôi đỡ Trương tiểu thư vào trong nằm nghỉ. Sếp Lương cứ yên tâm.
Lương Thần gật đầu. Hắn chỉ cảnh giác với Bạch Vũ và Lý Bân. Chúng là thành phần không được tốt lắm. Nghĩ đến đây, Lương Thần cảm thấy rất giận cái tên rùa rút đầu thư ký Phan kia thấu xương. Căn bản không đáng mặt đàn ông.
Cường ca và Bưu ca nhìn ả Phương tỷ dìu người đẹp xuống phòng nhỏ, trong lòng không chịu nổi ức chế. Hai tên này cũng không phải là loại háo sắc, bình thường cũng đã chung đụng nhiều người đẹp. Nhưng tất cả đều không sánh bằng Trương Ngữ Giai, vạn người chỉ có một. Trong lòng muốn lắm nhưng không thể làm được gì, chỉ biết giương ánh mắt thèm thuồng nhìn theo. Bọn chúng cũng hiểu là còn có Lý Bân và Bạch Vũ ở đây thì chưa đến lượt bọn hắn nếm thức ăn tươi đâu.
Quá quen với bản tính của anh họ nên Lý Dương chỉ thở dài một tiếng. Gã biết được đêm nay người đẹp này khó thoát khỏi tay anh họ gã và tên Bạch Vũ kia. Trong lòng gã có chút khinh thường anh họ mình nhưng cũng thầm hâm mộ anh mình có được diễm phúc.
Một lúc sau, Phương tỷ từ trong căn phòng nhỏ đi ra, không biết cố ý hay là vô tình chỉ khép cửa he hé. Trở lại chỗ ngồi, ả ra vẻ ngưỡng mộ nói:
– Trương muội thật sự là có gương mặt và thân hình hấp dẫn. Phần nào ra phần ấy. Em mà là đàn ông, em cũng muốn có được cô ấy. Cái gã thư ký Phan kia đúng là có phước!
– Tôi cũng muốn có bà xã như vậy. Nhưng mà sẽ giấu kín đi.
Cường ca cười ha hà rồi nói tiếp:
– Loại người đẹp này chỉ e là các nam nhân đều muốn có.
– Vợ bình thường cũng đã tốt rồi, huống chi là một người vợ đẹp.
Điền Văn Bưu trên khuôn mặt lộ ra nét dâm ô, cười cợt liếc xéo về phía căn phòng.
Lý Bân và Lang Bạch Vũ đều mỉm cười không nói. Đối với Lý Nha Nội mà nói, Trương Ngữ Giai đúng là hàng hiếm. Đêm nay nếu có cơ hội, y cũng không ngại gì mà không thưởng thức. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là người ta cũng phải đồng ý. Y cũng không phải là loại mất nhân phẩm. Y thích có sự đồng tình của đối phương chứ không thích ép buộc. Y có thể ngủ với mười người nhưng một người không đồng ý thì y cũng không bắt buộc.
Lang Bạch Vũ lại nghĩ khác. Khẩu vị của gã rất cao. Nếu không phải là loại con gái tướng mạo khí chất đều tuyệt hảo thì gã sẽ không bao giờ để ý đến.
Nhìn thấy những người này không có ý tốt, vẻ mặt Lương Thần không chút biểu hiện, chỉ cầm lấy ly bia uống, lẳng lặng ngồi một chỗ không nói lời nào.
Thấy vẻ trầm mặc của Lương Thần, ả Phương tỷ mỉm cười khó hiểu, nháy mắt về phía Lý Bân.
Lý Nha Nội lập tức hiểu ý nói:
– Thời gian không còn sớm. Chúng ta giải tán đi.
Vừa nghe hắn nói, Cường ca, Bưu ca và cả Lý Dương không khỏi ngẩn người ra. Lúc này chưa đến chín giờ, cho đến cái khái niệm “thời gian không còn sớm” đó còn rất xa. Bọn họ đều là những tên sống về đêm. Chưa đến nửa đêm thì vẫn cho là sớm.
Tuy nhiên hắn đã mở miệng thì ba người kia khó mà nói câu gì. Hơn nữa ba tên đó cũng hiểu ý đồ trong đó. Sở dĩ Lý Bân và Bạch Vũ muốn đuổi khéo tụi hắn đi tức là muốn nhanh chóng hưởng thụ cực phẩm nhân gian kia. Nếu như vậy thì ba người bọn họ cũng phải thức thời một chút.
– Tôi đi xem Trương tỷ. Nếu thư ký Phan vẫn chưa quay lại thì xem ra tôi phải đưa cô ấy về rồi.
Lương Thần đứng lên, xung phong nhận lấy công việc mà mình cảm thấy không có kết quả.
– Cậu đừng đi vội!
Lý Nha Nội đi tới, giơ tay ấn Lương Thần ngồi lại ghế hơi mỉm cười nói:
– Lương Thần, tôi hiểu tâm ý của cậu. Tuy nhiên cho tôi nói lời này. Tuy Trương Ngữ Giai là đồng nghiệp của cậu. Nhưng tối nay cậu không thể đưa cô ấy đi.
– Lý Bân, những lời anh nói là có ý gì?
Lương Thần căng thẳng. Hắn đã làm đúng và đối phương chuẩn bị trở mặt.
– Đừng nóng vội. Trước tiên hãy nghe tôi nói.
Nhìn đối phương thay đổi sắc mặt nhưng Lý Nha Nội cũng không chút hoang mang:
– Bạch Vũ đối với Trương tiểu thư vô cùng yêu mến cho nên tôi đã làm một chút động tác với thư ký Phan. Bởi vậy vừa rồi thư ký Phan đã rời khỏi nơi đây. Mục đích là gì thì không cần nói chắc cậu cũng hiểu rõ. Hơn nữa, Trương tiểu thư cũng đã đồng ý. Cho nên tốt nhất là cậu đừng nên nhúng tay vào để không làm mất lòng nhau.
Lương Thần hiểu được đối phương muốn nói gì. Người ta muốn tỏ ý yêu mến Trương tỷ. Hơn nữa Trương Ngữ Giai cũng đã đồng ý. Nếu hắn cứ cố chấp thì hắn chẳng khác nào thuộc loại kỳ đà cản mũi, xen vào chuyện của người khác.
Trầm mặc một lúc, Lương Thần chậm rãi gật đầu nói:
– Tôi đi hỏi lại Trương tỷ. Nếu cô ấy đồng ý thì tôi lập tức rời khỏi nơi đây, không một lời phàn nàn.
Chung quy hắn không phải là chồng của Trương Ngữ Giai, chỉ là đồng nghiệp. Hắn chỉ có thể làm đến đây. Nếu người ta đã đồng ý đến đây thì mắc chi hắn phải bị coi thường, đồng thời đắc tội với Lý Bân và Lang Bạch Vũ.
– Nếu Trương tiểu thư nói cô ấy không đồng ý thì anh làm thế nào?
Lý Nha Nội cười nói:
– Sẽ giận giữ mà ném hết tất cả mọi người ở đây sao?
– Không thể giữ sĩ diện cho tôi chút nào sao?
Lương Thần sắc mặt bình tĩnh nói:
– Tuy rằng mặt mũi của tôi không đáng giá nhưng tôi thật sự muốn anh buông tha cho đồng nghiệp của tôi.
– Nếu chỉ là chuyện này thì tôi đâu đụng đến sĩ diện của cậu làm chi. Nhưng nói đến Bạch Vũ thì tôi lại ở trong tình thế khó xử.
Lý Nha Nội khua hai tay, lắc đầu làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Lương Thần chuyển ánh mắt sang Lang Bạch Vũ, chỉ thấy đối phương khẽ mỉm cười nói:
– Lương Thần, tôi cũng muốn giữ sĩ diện cho cậu. Nhưng chuyện này không thể lẫn lộn được. Chúng ta đối với nhau cũng không tồi, chẳng lẽ chỉ vì một ả phụ nữ mà làm cho nhau không vui?
– Trương Ngữ Giai là đồng nghiệp của tôi, đồng thời cũng là bạn. Thành thật xin lỗi, tôi không thể thỏa hiệp.
Lương Thần nói như đinh đóng cột:
– Tôi còn một câu nói kia, chỉ cần Trương tỷ thừa nhận, tôi sẽ lập tức đi ngay. Nhưng nếu Trương tỷ không thừa nhận, tôi đành phải mang cô ấy đi.
– Anh khẳng định?
Lang Bạch Vũ bỗng dưng đứng dậy, ánh mắt giận dữ nhìn Lương Thần.
– Khẳng định!
Lương Thần cũng đứng lên, một bước cũng không nhường đối phương.
– Mọi người ngồi xuống nào. Đơn giản chỉ là một ả đàn bà thôi mà.
Lý Bân giả ý khuyên, lôi hai người ấn xuống ghế.
– Vị Trương tiểu thư kia đúng là nguồn gốc của tại họa mà.
Ả Phương tỷ nói mát:
– Không biết là Tiểu Vũ hay là sếp Lương có thể mang mỹ nhân đi đây?
– Lương Thần, chúng ta tuy biết nhau không lâu nhưng thật sự tôi rất coi trọng anh. Tôi thật lòng không muốn vì một người đàn bà mà làm mất hòa khí giữa tôi và anh. Tốt, nếu chúng ta không chịu nhường nhau một bước thì có thể dùng biện pháp này.
Lang Bạch Vũ với tay tới bàn trà lấy bộ bài pu – khơ mới tinh đặt trên bàn.
Lang Bạch Vũ nhanh chóng mở bộ bài pu – khơ ra, hai mắt nhìn về phía Lương Thần cười lạnh lùng nói:
– Chúng ta đánh cuộc ba lần, bất kể ai thắng hai lần cũng sẽ được vị Trương tiểu thư kia.
– Tôi chỉ muốn mang cô ấy rời khỏi đây.
Lương Thần biến sắc khi hiểu được ý của đối phương là gì.
– Không được thương lượng!
Lang Bạch Vũ quả quyết lắc đầu, hơi nhéch mép, dùng giọng điệu châm chọc nói:
– Con người của tôi ngược đời lắm. Người khác càng muốn giữ lại thì tôi càng muốn phá đi. Chỉ cần phá hư, chọn ai cũng không quan trọng. Có lẽ Lương Thần anh phải cảm ơn tôi. Dù sao thì tôi cũng đã cho anh cơ hội, có thể thưởng thức cực phẩm nhân gian kia chắc hẳn người đàn ông nào cũng mong muốn. Tôi không tin là anh không có chút động lòng.
– Lương Thần, Bạch Vũ đã cho cậu một cơ hội. Cậu cần phải hiểu rõ điều đó. Cậu có thể không nghe lời nhưng muốn đem cô ấy đi hả? Thật không dễ dàng chút nào đâu.
Lý Bân cười nham hiểm vỗ vai Lương Thần nói tiếp:
– Cho nên Lương Thần, cậu và Bạch Vũ nên thử vận may với mấy canh bạc đi, sẽ đỡ phải tổn thương hòa khí.
– Tốt, không thành vấn đề.
Lương Thần bình tĩnh gật đầu, giơ tay cầm lấy bài pu – khơ nhẹ nhàng mở ra, chậm rãi nhìn ả Phương tỷ, Lý Bân và Lang Bạch Vũ nói:
– Nếu vận may của tôi đỏ thì chúng ta không ngại chơi cái bài điểm đơn giản này. Bạch Vũ có thể tự mình chia bài. Nếu tôi đoán đúng thì tôi thắng, nếu tôi đoán sai thì tôi thua. Ý của anh cảm thấy thế nào?
Lý Bân, Phương tỷ, Lang Bạch Vũ ba người nhìn nhau kinh ngạc. Cho dù không phân biệt được màu sắc, hoa văn lớn nhỏ thì Lương Thần muốn đoán đúng mục tiêu thì phần thắng cũng chỉ được một phần tư. Trừ phi là số đỏ, còn không thì căn bản không có khả năng đoán được. Thua hay nhận thua đều không có gì khác biệt.
– Lương Thần, cậu đã quyết định rõ ràng?
Lý Nha Nội hồ nghi nhìn nét mặt bình tĩnh của Lương Thần. Y có chút không hiểu đối phương muốn làm cái gì? Chẳng lẽ lại buông tha? Không đúng, căn bản đây không phải là tính cách của Lương Thần.
– Đương nhiên, nếu Vũ thiếu không có ý kiến gì, sao chúng ta không bắt đầu đi?
Lương Thần cười, tay duỗi ra một chút, ra hiệu Lang Bạch Vũ chia bài.
Lang Bạch Vũ liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó chia bài. Sự việc đối với gã vô cùng có lợi. Gã không có lý do gì không đáp ứng. Đồng thời gã cũng muốn biết đối phương có chủ ý gì.
Lương Thần vận đủ khí lực, chăm chú nhìn Lang Bạch Vũ trong vài giây, sau đó nhẹ nhàng phun ra ba chữ:
– Hai cơ!
Bao gồm cả Phương ty, Lý Bân ba người này gương mặt không khỏi biến sắc. Không ngờ Lương Thần lại đoán đúng. Hơn nữa còn nói đúng màu sắc và hoa văn. Một phần tư cơ hội không ngờ đã bị đối phương lấy được.
– Tiếp!
Lang Bạch Vũ ném tấm hai cơ xuống bàn, lại giơ tay lấy bài. Nhưng lúc này đây hắn không trực tiếp cầm bài mà đặt xuống bàn.
Lương Thần âm thầm cười, ánh mắt nhìn về phía bàn trà. Vài giây sau, hình ảnh một tấm bài mười rô bắt đầu hiện lên trên đầu hắn.
– Mười rô!
Lương Thần lại mở miệng nói.
Lang Bạch Vũ chậm rãi mở bài ra, một tấm bài mười rô rõ ràng hiện ra trước tầm mắt mọi người.
– Anh làm sao biết được?
Lang Bạch Vũ sắc mặt hiện lên vẻ khó tin. Nếu nói việc đoán đúng vừa rồi là trùng hợp thì lần này là tuyệt đối không phải.
– Đoán!
Lương Thần thản nhiên mà đáp.
Nghe câu trả lời này, Lý Nha Nội trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái. Hắn đột nhiên nhớ tới việc vụng trộm với vợ Vương Văn Diệc bị bắt. Lương Thần dường như cũng đã biết trước các dữ liệu bí mật y giấu trong laptop. Sau đó dùng mật mã để mở và sao chép các dữ liệu đó. Lúc ấy đối phương trả lời thắc mắc của y cũng chính là câu: “Đoán”
– Chúng ta đi.
Nhận thức việc mình thua cuộc, Lang Bạch Vũ sảng khoái đứng dậy. Lý Bân và Phương tỷ liếc mắt một cái, tuy rằng biểu hiện của Lương Thần khiến cho người khác ngạc nhiên nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cũng đã đạt được mục đích. Trên thực tế, mặc kệ ai thua ai thắng, thì cơ hội này cũng rơi trúng đầu Lương Thần.
– Chúc cậu vui vẻ, Lương Thần!
Lý Nha Nội hướng về Lương Thần nháy mắt vài cái. Sau đó cùng với ả Phương tỷ rời khỏi phòng.
Căn phòng lập tức trở nên yên lặng. Lương Thần ngồi trên ghế salon, cầm lấy điếu thuốc châm lửa rồi hít một hơi. Ngồi được nửa giờ, sau đó vào đánh thức Phương tỷ.
Đột nhiên hắn nghe được một tiếng động nhỏ, quay đầu lại thì thấy cửa căn phòng nhỏ mở ra. Gương mặt đỏ ửng của Trương Ngữ Giai hiện lên sau cánh cửa nhìn về phía hắn một cách mông lung.
“Trương tỷ!” Lương Thần chỉ kịp thốt ra hai tiếng đó thì thấy Trương Ngữ Giai đột nhiện bước nhanh về phía Lương Thần rồi nhào vào trong lồng ngực của hắn. Hai đôi chân thon dài ngồi trên người hắn, một cánh tay thì quấn ngang cổ, hơi thở mang theo mùi rượu bia thoát ra từ cái miệng nhỏ xinh phả vào mặt hắn khi cô cứ hôn khắp nơi trên mặt, cuối cùng dừng lại ở bờ môi, cái lưỡi thơm tho cứ cuốn tìm cái lưỡi của hắn.
Trương Ngữ Giai khóe mắt rưng rưng, trong đầu cô vang lên lời nói của ả Phương tỷ khi đỡ cô vào phòng:
– Cô có hai lựa chọn. Một là phục vụ cho Bạch Vũ. Hai là phục vụ cho Lương đội trưởng. Bất kể là phục vụ người nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ của chồng cô. Tuy nhiên, tôi muốn nói với cô một câu. Nếu đã như vậy rồi thì ai cũng muốn chọn cái mình thích, có phải không?
– Đúng vậy! Nếu đã dùng thân thể để phục vụ cho đàn ông thì tại sao không chọn lấy người mình thích?
Cảm nhận được mùi thuốc lá trong hơi thở, toàn thân Trương Ngữ Giai hơi run rẩy. Đây là lần đầu tiên cô hôn người đàn ông khác ngoài chồng của mình. Mà lần này lại là chủ động. Đối với chồng mình cũng không bao giờ như vậy. Sa đọa. Vậy thì cứ sa đọa đi. Trương Ngữ Giai lướt bàn tay của mình về phía bụng của người đàn ông.
Tư thế cưỡi trên của Trương Ngữ Giai chiếm toàn bộ thế chủ động. Đôi tay của Lương Thần bị đặt sau lưng cô, khiến hắn không thể nào dùng sức được. Đối diện với một thiếu phụ đang bám chặt với mình như con bạch buộc, Lương Thần tuy xấu hổ nhưng lại thấy vui vui. Hắn hầu như lấy ý chí mạnh mẽ nhất, nhân cơ hội thiếu phụ buông lỏng một tay, dùng sức mạnh vặn lấy bờ vai yếu đuối của đối phương, miễn cưỡng thoát ra từ nụ hôn dài không dứt.
– Trương tỷ!
Mới vừa nói được hai chữ, Lương Thần bất giác cứng đờ toàn thân, do thiếu phụ đưa một cánh tay ra nắm lấy chỗ hiểm của hắn, khiến hắn không kìm được phát ra những tiếng rên rỉ.
Giọt lệ nơi khóe mắt của Trương Ngữ Giai vẫn chưa khô, nhưng đôi mắt vẫn ngập tràn vẻ đáng yêu, đôi môi hồng ánh lên sáng bóng hơi hé ra nhẹ nhẹ, một vệt sáng bạc chảy xuống nơi khóe miệng, đó là minh chứng không thể chối cãi cho việc mới trải qua một trận chiến lưỡi xong.
Nhìn chằm chằm vào mặt tựa hoa đào của người thiếu phụ tuyệt mỹ, mũi được ngập tràn trong mùi hương thoang thoảng, càng chết người hơn là khoảnh khắc vừa lạ lẫm vừa khiến dục vọng rung động vừa nãy. Lương Thần không phải là quái nhân, cũng không phải là dạng quân tử mà có thể ngồi yên với lòng không nổi sóng. Đối diện với người thiếu phụ đẹp mạnh dạn lại bốc lửa khêu gợi, trong lòng hắn không tránh khỏi xảy ra những rung động.
– Nếu đã phải trao thân thể của chị cho người khác thì chị thà chọn lựa cho cậu còn hơn!
Trương Ngữ Gia thì thầm bên tai Lương Thần:
– Tiểu Thần, cậu hãy giúp giúp chị, nếu cậu không giúp chị, chị chỉ còn cách đi tìm tên họ Lang kia thôi!
– Trương tỷ!
Lương Thần khó khăn nuốt nước bọt, cảm giác vừa tê vừa dại truyền lên từ phía dưới, làm căng hết mạch máu của hắn, gần như không còn kiềm chế được nữa. Thời khắc này, hắn đã hiểu ra được mục đích của Trương Ngữ Giai, hắn thừa biết thế này là không ổn, nhưng hắn lại không có một chút ý niệm nào là cưỡng lại. Hắn phải thừa nhận rằng, người thiếu phụ tuyệt đẹp trước mắt đối với bất cứ đàn ông nào cũng là sự thu hút chết người.
– Tiểu Thần, cậu đừng suy nghĩ gì và cũng đừng nói gì, hãy coi như đang nằm mộng!
Trương Ngữ Giai dùng đôi tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Lương Thần lên, hương thơm nhẹ nhàng từ chiếc môi hồng phủ kín lên môi của đối phương.
Thân thể Lương Thần nhẹ nhàng rung động, trong lòng hắn từng kiệt lực đấu tranh, biện bạch. Hắn muốn dùng sự thực chứng minh rằng mục đích của hắn và Lang Bạch Vũ, Lý Bân không giống nhau. Hắn không phải là vì muốn đạt được thân thể của người phụ nữ này. Nhưng cách nghĩ đó, sự đấu tranh đó vốn không thể hoán vị cho hành động thực sự. Nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng của Trương Ngữ Giai, mềm mại uốn vặn làm tan hết tất cả sự chống cự.
– Tiểu Thần, không cần áy náy gì, là do chị tự nguyện!
Sau cái hôn nồng cháy, Trương Ngữ Giai đưa chiếc môi hồng sát tai Lương Thần, mỗi một hơi thở gấp đem đến những luồng không khí nóng bỏng. Cánh tay ngọc ngà của cô buông xuống, khi sờ đến thắt lưng bắt đầu thô vụng tháo ra.
Theo bản năng, Lương Thần đưa tay chặn lại, liền bị Trương Ngữ Giai mạnh mẽ gạt ra, sau đó giống như có sự thù hằn với chiếc quần của Lương Thần vậy, đưa tay kéo mạnh và cuối cùng kéo xuống được tới gối như ý nguyện.
– Tiểu Thần, cậu cũng giúp giúp chị đi!
Đôi mắt quyến rũ của Trương Ngữ Giai đã buông lơi tất cả, kéo tay của Lương Thần sờ vào vùng dưới váy của mình. Tim của Lương Thần giống như ngưng đập, đôi tay của hắn run rẩy sờ vào đích đến, sau đó từ từ kéo xuống, đưa một chiếc quần lót màu trắng vừa nhỏ bằng lòng bàn tay xuống tới mắt cá chân mềm mại trần trụi của người thiếu phụ.
– Mẹ Kiếp! Thật là bở cho thằng oắt này!
Ngồi nhìn lên màn hình máy vi tính ở phòng chữ Tinh, Lang Bạch Vũ và Lý Bân cùng thốt lên một câu chửi bậy. Sau đó càng mở to mắt, nhìn không chớp người thiếu phụ kiều mỹ ngồi lên người nam, thẹn thùng đưa một ngón tay xuống dưới đáy váy của mình, sau khi tìm kiếm một hồi, hình như đã tìm đúng chỗ, hàm răng khẽ cắn chặt môi dưới, đột nhiên thân thể mềm mại oằn xuống.
Cùng với tiếng rên siết, môi dưới của Trương Ngữ Gia hơi hé ra, mặt lộ rõ vẻ đê mê khó diễn tả, rõ ràng là đã được người nam xuyên thấu qua Ngọc Môn Quan.
Cuộc đời Lý Bân và Lang Bạch Vũ đã trải qua không biết bao nhiêu là những trận phong lưu, nhưng nhìn hình ảnh này qua màn hình, vừa hưng phấn vừa ngưỡng mộ giống như là trai còn tơ vậy. Trên màn ảnh, không có điểm nào bí ẩn của đôi nam nữ được lộ ra, thậm chí còn không có những tư thế cưỡi ngựa, nhưng lại cho hai tên này cảm giác vượt xa cả bình thường, thậm chí còn kích thích hơn cả đích thân đi đánh trận nữa.
Trên màn hình, sau khi đôi nam nữ quấn lấy nhau hơn mười phút trên sô pha thì thấy người nam đạp văng quần dài, ôm lấy người nữ vẫn với tư thế yêu vui vẻ hướng vào buồng trong. Mỗi bước đi của người nam kèm theo là tiếng rên hút hồn. Đôi chân khó khăn vắt vẻo trên lưng người nam, đôi chân nhỏ vẫn còn mang giày cao gót, một chiếc quần lót trắng nhẹ nhàng vắt qua vắt lại, đập vào mắt làm người khác chú ý.
– Đổi cảnh, đổi cảnh khác!
Nhìn thấy đôi nam nữ đi vào buồng trong, Lang Bạch Vũ sốt ruột, nhảy bật lên kêu lớn tiếng.
– Đừng nóng mà!
Lý Nha Nội đủng đỉnh mở màn hình của một camera khác, nhưng lại xuất hiện một trận hoa tuyết khiến hai người ngơ ngác nhìn nhau. Không phải chứ, xui thế này, ngay lúc quan trọng nhất thì lại xảy ra sự cố rồi.
– Ông làm cái quái gì thế!
Lang Bạch Vũ lên tiếng trách oán:
– Bân Tử, chuyên nghiệp của ông quá kém đi!
– Tôi vốn đâu phải chuyên nghiệp gì, ông cho rằng tôi rảnh rang đi chơi trò này à!
Lý Nha Nội nháy mắt một cái, sau đó tỏ vẻ tiếc nuối nhìn màn hình đầy hoa tuyết lên tiếng:
– Màn kịch đầy kịch tính, tiếc là không thấy được, nhưng chỉ cần đoạn quay vừa nãy là đủ để kéo Lương Tử xuống nước rồi.
– Tôi cũng thực không hiểu được, tên oắt con này có gì mà quan trọng, tôi cũng đã hỏi qua cha tôi rồi, Bí Thư Lương và tên oắt này có họ hàng là khả năng không lớn lắm!
Lang Bạch Vũ tiếc cho đêm nay không phải là mình với Trương Ngữ Giai mà tức anh ách trong lòng, nằm vật ra sô pha rên rỉ.
– Cho dù chỉ có một chút khả năng, tôi cũng phải làm như vậy!
Lý Bân lên tiếng với vẻ mặt nghiêm trang:
– Cho dù là thân thích cũng tốt, không phải cũng được, Bí thư Lương và Lương Thần có liên quan là không còn hoài nghi gì nữa.
– Ông có chắc tin này chứ?
Lang Bạch Vũ kinh ngạc hỏi lại.
– Đương nhiên!
Lý Bân lên tiếng cười khẩy.
– Ông cho rằng tôi hồ đồ như vậy sao, việc không có chủ kiến như vậy trước giờ tôi chưa bao giờ làm.
Ngưng lại một lát y tiếp lời…
– Bây giờ chuyện ở Tây Phong ông cũng đã rõ ràng. Đừng thấy cha tôi bây giờ còn khống chế được thế cục, nhưng nếu như Bí thư Lương đã quyết định động thủ thì cuối cùng trứng cũng không chọi lại đá đâu. Bí Thư Lương đó vừa đến nhậm chức, đã cho tên Chủ tịch huyện Ngô Kiến Bình xuống ngựa, sau đó Bành Quốc Cường lại bị điều đến làm Phó Chủ tịch huyện Thanh Thủy, bề ngoài là thăng tiến một bước, nhưng trên thực tế sắp bị lưu vong rồi. Mà ngay sau đó, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Lục Nhất Minh điều đến làm Chủ tịch huyện Tây Phong. Từng việc từng việc này liên kết lại với nhau, thể hiện một báo hiệu vô cùng nguy hiểm.
– Cho nên ông mới muốn kéo Lương Thần xuống nước?
Lang Bạch Vũ gật gật đầu trầm ngâm lên tiếng.
– Nhưng mà hữu dụng không? Hắn có sức ảnh hưởng lớn tới mức nào đến việc của Bí Thư Lương? Nếu như Bí Thư Lương muốn áp đặt tại Tây Phong, vậy thì ông chỉ dựa vào Lương Thần thì làm sao làm được cái gì để có tác dụng hãm chân?
– Cái này, chỉ có thử qua mới có thể biết được.
Lý Bân vừa cười vừa nói…
– Ông biết tính tôi mà, chỉ có một tia hy vọng tôi cũng không bỏ qua. Cuộc sống của cha tôi bây giờ tính ra cũng không suôn sẻ gì. Tôi làm con cũng phải gánh chút trách nhiệm, để tránh việc suốt ngày mắng tôi cả ngày không biết làm gì ngoài việc chơi đàn bà.
– Nói đến đàn bà, Trương Ngữ Giai này đúng là hàng tốt, Bân Tử, sau đêm nay nhất định phải tìm được cơ hội.
Lang Bạch Vũ thể hiện rõ vẻ không cam lòng mãnh liệt trong giọng nói.
– Chuyện đó sau này hãy nói.
Lý Nha Nội đương nhiên cũng rất thèm, nhưng biết phân biệt việc nào gấp hơn, y cũng muốn kéo sụp Lương Thần, cho nên không muốn xảy ra sơ sót gì vì dính tới đàn bà. Y chọn lựa thủ đoạn này, một mặt là muốn kéo Lương Thần xuống nước, còn một mặt là vì phản chế. Y không quên rằng Lương Thần đang nắm được trong tay những đoạn phim nóng bỏng có hình ảnh của mình trong đó. Lương Thần trước kia là tên tiểu tốt, y không lo lắng gì nhiều, nhưng giờ Lương Thần đã có chút thân phận rồi, y tuyệt đối không được xem nhẹ, mà cách tốt nhất được nhiên là nắm được thóp của đối phương.
Trong khi đó, Phan Bách Văn đang ở nhà một mình mượn rượu giải sầu. Vừa nghĩ tới giờ này người vợ kiều mỹ của mình đang quằn quại rên rỉ dưới tấm thân của một tên đàn ông khác là lòng đau như dao cắt. Uống cạn cốc bia, thì nghe thấy tiếng reo điện thoại di động trên bàn vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại hiển thị vô cùng quen thuộc, Phan Bách Văn nhanh tay chộp lấy, gấp rút đưa lên tai, gấp gáp lên tiếng:
– Giai Giai, là em hả? Em đang ở đâu?
– Phan, Phan Bách Văn, ừ, ha ha…
Trong điện thoại vang lên giọng điệu quen thuộc, sau đó liền ngay là tiếng rên rỉ dâm đãng khiến y như bị sấm đánh ngang tai, toàn thân cứng đờ như tượng tuyết tại đó.
– Trương Ngữ Giai, cô đang làm gì vậy?
Phan Bách Văn hồi tỉnh trở lại hét lớn tiếng vào điện thoại.
– Phan, Bách Văn, không phải anh, anh muốn đem vợ cho người, cho người đàn ông khác dùng sao? Bây giờ, anh vừa lòng rồi sao?
Âm thanh vang lên trong điện thoại nghe vừa cực nhọc vừa dâm đãng, âm cuối run rẩy thể hiện rõ ràng là bị đàn ông xuyên thấu tận sâu thẳm. Loáng thoáng truyền lại một hồi tiếng động, lại một hồi truyền lại giống như đang dội bom vào lòng Phan Bách Văn khiến y muốn điên lên. Y hoàn toàn tưởng tượng ra một thanh niên cường tráng đang cày cấy trên thân thể trắng ngần của vợ mình, trước kia chỗ tuyệt vời đó chỉ thuộc về mình y, còn bây giờ đang bị đàn ông khác hưởng thụ.
– Nhanh, nhanh lên. Tôi đến rồi, a, chết mất, chết mất, chết mất…
Nghe tiếng vợ điên loạn kêu gào khi sắp lên đến đỉnh khiến Phan Bách Văn cuối cùng cũng nhịn không nổi, y lên cơn điên hét vào điện thoại:
– Trương Ngữ Giai, con điếm này!
Sau đó dùng hết sức ném thật mạnh chiếc điện thoại xuống đất.
Thời gian quý giá trên giường lớn tại buồng trong phòng chữ Hạo, Lương Thần ghé sát mặt nhìn xuống khuôn mặt kiều mỹ ướt át bởi mồ hôi, trên khuôn mặt hiện ra vẻ mặt phức tạp không hiểu nổi. Hắn không ngờ được một Trương Ngữ Giai luôn thẹn thùng lại có một mặt phóng đãng như vậy, ngay lúc gay cấn nhất như vậy lại gọi điện vào số di động của chồng, cùng với những tiếng rên rỉ la hét lộn xộn để báo thù khiến hắn gần như đầu hàng tại chỗ.
– Nặng quá, cậu xuống ngay đi.
Trương Ngữ Giai đấu không lại ánh mắt rừng rực của đàn ông, thẹn thùng ngoảnh mặt đi, hổn hển lên tiếng.
– Vừa rồi sao không thấy nặng?
Lương Thàn cười hỏi ngược lại, thân thể vẫn không nhúc nhích.
– Tiểu Thần, mau xuống dưới, hôm nay tôi đang trong thời kỳ nguy hiểm.
Trương Ngữ Giai xuống giọng năn nỉ. Mặc dù kết hôn với Phan Bách Văn đã 3 năm nhưng chưa trúng lần nào, nhưng vì cẩn thận nên cô vẫn muốn khẩn trương rửa sạch một chút.
– Trương tỷ, đây là một giấc mơ sao?
Lương Thần đột nhiên thốt lên một câu…
– Là mơ!
Trương Ngữ Giai cười nao nao, ngay sau đó là ánh mắt trở nên mông lung, đưa tay đỡ lấy khuôn mặt người nam và vỗ về, giọng trầm lắng:
– Đợi cậu tỉnh mộng rồi, chúng ta hãy quên ngay chuyện đêm nay.
– Nếu đã như vậy thì cứ coi như là một giấc mộng đi.
Lương Thần thở dài trong lòng, cúi xuống hôn lên đôi môi hồng của người thiếu phụ, sau đó đứng dậy bước xuống giường, tìm đồ đạc vứt vương vãi dưới đất mặc lên người.