Phần 29: BẠN GÁI
Hai chiếc xe cảnh sát nhanh như chớp quay về trụ sở công an huyện, hành động lần này có thể nói là vô cùng hoàn hảo. Đối với đại đội cảnh sát trị an mà nói, việc cho Điền Văn Bưu và Ngụy Phúc Cường vào trại tạm giam vượt xa so với việc bắt được mười mấy con bạc, tịch thu gần hai trăm ngàn nhân dân tệ tiền cờ bạc, càng làm mọi người phấn chấn.
Bọn cờ bạc lần này bị bắt đến vô cùng ngoan ngoãn, một cú điện thoại cầu cứu cũng không thấy, đúng là xưa nay chưa từng có. Ngẫm lại cũng đúng, cho dù nhà họ có thế lực thì có thể so bì với Cường ca và Bưu ca sao? Ngay cả Cường ca và Bưu ca còn gặp hạn, bọn người này còn dám lên nước sao? Ôm tâm lý như vậy, những con bạc từng người từng người đều rất hợp tác, thưởng hay phạt tùy ý, không một lời ca thán.
Lương Thần ở xã Hòa Bình cũng đã bắt không ít vụ cờ bạc, đối với những trường hợp thế này chẳng khác gì ngựa quen đường cũ này, ghi phiếu phạt, nộp tiền rồi thả người! Mặc dù có vài con bạc số tiền đánh đã đạt đến độ tạm giam nhưng Lương Thần vẫn cho một con đường sống, để bọn họ nộp tiền phạt cho xong chuyện.
Nhưng đối với giám đốc Dương của sàn nhảy Mộng Ảo, Lương Thần không hề khách sáo, trực tiếp đưa vào sở tạm giam mười ngày, đồng thời phạt hai nghìn nhân dân tệ. Tám tên hút thuốc phiện cũng bị đưa đến trạm cai nghiên để buộc phải cai thuốc.
Còn về Ngụy Phúc Cường và Điền Văn Bưu, Lương Thần đích thân giải đến sở tạm giam. Hai người họ được sắp xếp vào một phòng giam khá rộng. Trưởng trại giam Lữ Minh nhìn Lương Thần với ánh mắt như nhìn người kỳ dị, sau một hồi lâu mới lắc đầu cười đau khổ:
– Sếp Lương, anh làm thế này thật khó cho tôi, hai vị đây đều là tai to mặt lớn của huyện Tây Phong, tôi sợ hầu hạ không nổi.
– Yên tâm đi, anh Lữ, hai người họ ở đây không được mấy ngày đâu, chưa biết chừng ngày mai là ra rồi.
Lương Thần cười rồi đưa cho Lữ Minh điếu thuốc. Trong lòng hắn biết rất rõ: Bất kể là Cường ca hay Bưu ca, vào trạm giam này đơn giản chỉ là nể mặt Lý Nha Nội mà bán cho hắn một ân tình. Trên thực tế, hắn rất không ngờ đối với biểu hiện của hai vị này. Không ngờ họ lại chủ động giơ tay ra để hắn còng. Xem ra thể diện của vị Lý Nha Nội kia không phải tầm thường. Mà sở dĩ hắn cũng thuận thế làm theo hoàn toàn là muốn đạt tới mục đích làm kinh sợ Tôn Thụy và các chủ doanh nghiệp này.
Vị trí đại đội trưởng trị an này quả thật không dễ làm như Lương Thần nghĩ! Qua sự việc đêm nay, Lương Thần càng hiểu rõ sự hung hăng ngang ngược của thế lực xã hội đen ở huyện Tây Phong. Trong mắt bọn côn đồ thô bạo thật không có chỗ cho những cảnh sát trị an của cơ quan hành pháp. Chúng không thèm quan tâm, cứ tay dao tay côn mà lộng hành. Thân làm nhân viên hành pháp nhưng sức uy hiếp của nhân viên trị an trong mắt đám côn đồ đó vĩnh viễn không theo kịp một tên Ngụy Phúc Cường của xã hội đen. Còn tên Điền Văn Bưu kia chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà có thể huy động đến hai, ba mươi tên đàn em thì đủ thấy thế lực mạnh mẽ cỡ nào.
Lương Thần có thể tưởng tượng được tình cảnh nguy hiểm đêm hôm đó. Nếu không có thể diện của Lý Bân và sự ra mặt của Ngụy Phúc Cường, chắn chắn hắn đã gặp phải một cuộc chiến ác liệt, nguy hiểm và kết quả cuối cùng rất có thể là Lương Thần và anh em có thể đổ máu bị thương, thậm chí có thể hy sinh.
Bản thân vẫn còn quá nôn nóng, quá khinh suất. Còn chưa thăm dò kỹ càng tình hình các thế lực trong huyện mà đã vội vàng muốn thu phục Tôn Thụy, hoàn toàn quên mất đạo lý rút dây động rừng, suýt nữa vì thế mà gây ra những tai họa ngoài ý muốn không thể cứu vãn. Đây thực sự là một bài học kinh nghiệm. Sau này, Lương Thần nhất quyết phải thận trọng, hắn hiểu rằng trước khi làm chủ thế cục phải bình tĩnh kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Hai giờ sáng, Lương Thần lái chiếc xe cảnh sát Santana hơi cũ về nhà. Xin nghỉ buổi sáng, hắn tha hồ mà ngủ một giấc ngon lành. Lúc đi xuyên qua trung tâm đại lộ, Lương Thần cầm vô – lăng rẽ trái, định đi tắt qua ngõ Lục Điều về nhà. Nhưng vừa mới chuyển ngoặt, ánh sáng của đèn phía trước xe lấp lóa, hắn đột nhiên phát hiện có hai gã thanh niên đang lôi kéo một cô gái có thân hình nhỏ nhắn. Tim hắn chợt động, lập tức phanh xe lại.
– Chúng mày làm gì vậy?
Lương Thần mở cửa xe bước xuống, bước nhanh tới gần hai gã thanh niên kia, đồng thời hô hào.
– Mày đừng xía mũi vào!
Một trong hai gã quay đầu lại hung tợn nói. Nhưng hắn ngay lập tức phát hiện ra trang phục cảnh sát trên người Lương Thần, không khỏi biến sắc, huých tay đồng bọn nói:
– Cảnh sát, chạy mau!
Một giây sau, hai gã đó ngay tức khắc vứt cô gái qua một bên, cắm đầu cắm cổ chạy mất hút.
Lương Thần không đuổi theo mà tiến lên hai bước đỡ cô gái ngồi dậy, rồi nhẹ nhàng hỏi:
– Cô không sao chứ!
Cô gái ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt nhèm nước mắt, thân thể liễu yếu đào tơ chầm chậm đứng dậy, rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Lương Thần, sau đó nhào vào lòng y mà khóc òa lên.
– Không sao, không sao đâu!
Lương Thần cừng đờ người, sau đó vỗ vỗ vai cô gái yếu đuối đó, nhẹ nhàng an ủi. Rồi hắn nhận ra cô gái xinh đẹp này chính là người đã gọi anh là “cảnh sát ca ca” ở sàn nhảy Mộng Ảo.
Dường như muốn khóc để xả hết những đau thương, uất ức trong lòng, nước mắt của cô gái gần như làm ướt ngực Lương Thần. Hắn đứng đó không nhúc nhích, mặc cho cô khóc lóc. Lương Thần băn khoăn rốt cuộc nỗi uất ức gì đã khiến một cô gái đáng yêu xinh xắn như búp bê bằng sứ trở nên thương tâm đến vậy!
Theo bản năng, hắn cúi đầu, tập trung quan sát cô gái đang gào khóc. Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên ba hình ảnh. Thứ nhất, cô gái vừa rồi gặp phải hai tên lưu manh, hai cái còn lại đều là cảnh cô gái lắc lư khiêu vũ ở sàn nhảy.
Thông qua việc tập trung chăm chú quan sát đối phương, trong đầu Lương Thần có thể hiện lên ba hình ảnh về một người nào đó, vật nào đó, vào lúc nào đó, ở đâu đó nhưng tất cả hoàn toàn là sự ngẫu nhiên, hơn nữa có khi cũng chẳng có quan hệ gì với nhau. Vì vậy, Lương Thần không thể có được một trăm phần trăm thông tin mà hắn muốn. Lần cứu Trương tỷ phải nói là hắn rất may mắn. Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thì những hình ảnh hiện lên trong đầu hắn hoàn toàn có ích.
Lấy hết sức lực, Lương Thần thử nhìn lại một lần nữa. Ba hình ảnh ăn khớp nhau hiện lên trong đầu hắn. Hình ảnh thứ nhất, cô gái vẫn mặc quần áo khi ngủ, ánh đèn ngủ yếu ớt, bỗng một người đàn ông trung niên có vẻ dâm đãng nhẹ nhàng bước tới gần, đưa bàn tay dơ bẩn lên vuốt ve khuôn mặt cô. Hình ảnh thứ hai, cô gái bừng tỉnh giấc, hoảng sợ co mình lại trên giường, miệng cô như muốn gào thét gì đó! Theo hình dáng của miệng khi phát âm hẳn là gọi mẹ. Hình ảnh cuối cùng, một người phụ nữ trung niên dáng vẻ lẳng lơ hợp lực với người đàn ông trung niên ban nãy ép cô gái lên giường. Cô gái vẻ mặt bất lực, song cuối cùng đã cắn cho người phụ nữ trung niên kia một cái đau, đồng thời nhân lúc mụ buông tay đã rút một con dao ở đầu giường chém bị thương cánh tay người đàn ông trung niên. Y đau đớn tránh ra, cô gái đã thừa dịp hỗn loạn mà chạy ra khỏi ngôi nhà.
Hóa ra là như vậy! Lương Thần thở dài trong lòng. Hắn nhớ lại lúc ở sàn nhảy đã từng hỏi cô gái sao không về nhà và cô đã trả lời rằng cô không có nhà!
– Trời lạnh rồi, vào xe với tôi!
Lương Thần nhẹ nhàng nói với cô. Sau đó đỡ lấy đôi vai của cô gái yếu ớt dìu vào trong xe. Hắn rút ra một chiếc khăn trong túi áo đưa cho cô.
Cô gái đưa tay đón nhận, lặng lẽ lau những vệt nước mắt trên mặt. Vừa rồi khóc được một trận đã đời, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, khẽ nói lời cảm ơn, sau đó mở đôi mắt to sưng húp ngơ ngác nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
– Về nhà tôi chứ!
Lương Thần vừa lái xe vừa quay đầu lại đón nhận ánh mắt đầy kinh ngạc của cô gái. Hắn nhe răng cười nói:
– Đừng lo, bố mẹ tôi đều có nhà mà, hơn nữa, tôi là cảnh sát ca ca chứ đâu phải kẻ xấu…
Lúc nói ra những lời này, Lương Thần chợt thấy mình như một ông chú cầm một cây kẹo mút đi dụ dỗ một đứa trẻ vậy.
– Cô không nói coi như đồng ý rồi nhé.
Lương Thần cầm vô – lăng lái xe vào con đường tắt. Còn cô gái chỉ lẳng lặng ngồi trong góc xe, dõi theo những ngọn đèn không ngừng lóe lên bên ngoài.
Hai mươi phút sau, chiếc xe đi vào một khu nhà. Tắt máy, Lương Thần mở cửa xe, cười nói với cô gái:
– Tốt rồi, về đến nhà rồi, xuống xe đi!
Cô gái lặng lẽ xuống xe, theo sau Lương Thần vào nhà. Tiếng đèn điện bật lên, cả dãy hành hành lang bừng sáng làm cô vơi bớt đi sự bất an trong lòng.
– Tôi vẫn chưa biết tên cô?
Lương Thần đi về phía trước ngẫu hứng hỏi như nói chuyện phiếm thường ngày.
– Lan Nguyệt…
Cô gái khẽ đáp. Cô biết việc tùy tiện cùng một người đàn ông về nhà anh ta như vậy là rất nguy hiểm, cho dù anh ta có là cảnh sát. Nhưng cô vẫn muốn đánh cuộc một lần nữa, đánh cuộc mình đã không nhìn nhầm người. Cảnh sát ca ca, anh đừng làm em thất vọng nhé!
– Tên tôi là Lương Thần.
Lương Thần chủ động nêu tên.
Vừa nói chuyện vừa leo lên đến ngôi nhà ở tầng ba. Lương Thần rút chìa khóa mở cửa phòng. Ánh đèn trong phòng leo lắt, anh sững người, nghĩ thầm có lẽ bố mẹ dậy rồi! Anh vẫy tay ra hiệu cho Lan Nguyệt cùng vào nhà.
Lan Nguyệt chần chừ một chút, cuối cùng cũng lấy hết can đảm bước qua cửa.
– Ba, mẹ, hai người vẫn chưa ngủ sao, con đã nói đêm nay phải làm nhiệm vụ, không cần chờ con mà!
Nhìn bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa, Lương Thần lo lắng nói.
– Là mẹ con lo lắng cho con đó. Mẹ con cứ hỏi đi hỏi lại ba, con đi làm nhiệm vụ liệu có nguy hiểm không?
Lương Hướng Đông ngáp thật to rồi lắc đầu nói:
– Ba đã nói con lớn rồi, biết lo cho bản thân rồi, nhưng mẹ con đâu có nghe!
– Ông không lo cho con, vậy ông thức cùng tôi làm gì?
Hàn Yến Hoa trợn mắt liếc chồng một cái, sau đó quay sang Lương Thần, ánh mắt đột nhiên dừng lại, chỉ vào cô gái phía sau anh và hỏi:
– Con trai, kia, kia là…
Lương Hướng Đông cũng chú ý đến cô gái mặc áo gió màu vàng đằng sau con trai mình, không khỏi có ánh mắt hồ nghi về anh.
– Bác trai, bác gái, con là Lan Nguyệt, thật không phải khuya như vậy con còn đến làm phiền hai bác.
Lan Nguyệt khẽ cúi người thể hiện sự kính trọng. Lúc này cô đã hoàn toàn yên tâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ nụ cười tươi tỉnh…
– Còn không lấy cho cô ấy đôi dép lê!
Hàn Yến Hoa nhìn cô gái đẹp như hoa như ngọc, nét mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng, vội vàng sai bảo con. Bà nhẹ nhàng nắm tay cô, trong lòng tự nhủ, con bé này tuổi dường như vẫn còn nhỏ, song lại vừa xinh đẹp vừa khôn khéo, còn đáng yêu hơn cả tiểu Mạn.
Lan Nguyệt đón nhận ánh mắt hiền từ của bà, không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Từ cuộc nói chuyện lúc vào cửa, cô biết được đôi vợ chồng này yêu con đến cỡ nào. Một loại tình cảm yêu thương mà cô mơ cũng không có được. Nếu cô có một gia đình ấm cúng như vậy thì sẽ hạnh phúc biết bao! Nghĩ đến đó, đôi mắt Lan Nguyệt bỗng đỏ lên, tức thì rung bần bật. Sau đó không kìm nổi, cô vùi đầu vào ngực bà hổ thẹn mà khóc nấc lên!
– Đứa bé này sao vậy! Có ai ăn hiếp con phải không?
Hàn Yến Hoa có chút tay chân luống cuống, vừa vỗ vào lưng cô vừa quay đầu sang hỏi Lương Thần:
– Con trai, có phải con ức hiếp người ta không?
– Con đâu có!
Lương Thần lắc đầu nguây nguẩy thanh minh. Còn Lương Hướng Đông thì kéo anh lại hỏi nhỏ:
– Con à, con với cô gái này có quan hệ gì vậy? Tai sao đêm hôm khuya khoắt thế này còn dẫn về nhà?
– Ba à, ba chờ con uống ngụm nước đã rồi nói đi.
Lương Thần khát khô cả cổ họng. Anh với lấy bình trà uống liền mấy hụm, đang lúc đó bỗng nghe thấy mẹ anh dịu dàng hỏi Lan Nguyệt:
– Tiểu Lan à, dì gọi con như vậy con không ngại chứ, việc đó, con và Lương Thần nhà ta rốt cuộc là có quan hệ gì vậy?
Gạt đi dòng lệ ở khóe mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Nguyệt bỗng đỏ ửng lên. Sau đó, cô đan những ngón tay vào nhau vô cùng ngại ngùng đáp:
– Con, con là bạn gái của anh ấy.
Oạch, Lương Thần nhịn không nổi phun hết nước trong mồm lên bàn trà.