Phần 228: BÌNH ỔN
Lan Kiếm lựa chọn thời cơ vừa đúng. Nếu sớm một phút thì sẽ khiến thôn dân càng thêm phẫn nộ, mà lúc này thôn dân đang bị thái độ ngoan cường và lời kêu gọi đầu hàng của Lương Thần tác động. Khi cảm xúc đã có xu hướng bình tĩnh, một cú đá của y cũng tác dụng uy hiếp mười phần.
Lan Kiếm kéo người trung niên đang bị Lương Thần nắm cổ, rồi chỉ nhẹ nhàng bóp các đốt ngón tay của đối phương đã khiến cho người này từ vẻ mặt dữ tợn biến thành vẻ mặt đau đớn, cất tiếng rên rỉ sau đó ngoan ngoãn mà ngừng giãy giụa.
– Không có vấn đề gì là không thể giải quyết, chúng ta hoàn toàn có thể ngồi xuống trực tiếp trao đổi. Thông qua sự nói chuyện công bằng, đề xuất yêu cầu của mọi người. Pháp luật luôn mang đến quyền lợi hợp pháp cho mọi người nhưng nếu mọi người dùng thủ đoạn bạo lực như vậy, từ hợp pháp sẽ biến thành phạm pháp.
Tiếng nói của Lương Thần trở nên có chút khàn khan. Hắn cầm loa kêu gọi hơn trăm thôn dân đầu hàng. Sau lưng hắn chính là tòa nhà Huyện ủy mà ở cổng có Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương và vài ủy viên thường vụ cùng với nhân viên Huyện ủy và Ủy ban nhân dân mỗi người trên mặt lộ vẻ phức tạp. Bọn họ thật sự không nghĩ tới vị Trưởng phòng công an trẻ tuổi này có thể can đảm như thế. Đánh không đánh lại, mắng không cãi lại, dám dựa vào chính khí của bản thân để khống chế thuyết phục toàn bộ hơn trăm dân.
– Bí thư huyện ủy An, Chủ tịch huyện Lý và tất cả các vị lãnh đạo đều ở trong này. Mọi người có thể chọn ra một vài người đại diện đề ra những ý kiến và thỉnh cầu của mình.
Phản ứng của thôn dân khiến áp lực trong lòng Lương Thần giảm bớt không ít. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rối loạn chiều hôm nay sẽ kết thúc.
– Mọi người đừng tin lời hắn nói. Đám quan chức này đều là trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu. Ngoài miệng nói thì hay lắm nhưng tay còn bắt người của chúng ta không thả.
Trong đám người lại có âm thanh xúi giục.
– Câm mồm lại.
Tiếng của Lương Thần đột nhiên vang lên. Tiếng quát phẫn nộ xuyên qua loa ong ong vang lên trong tai mỗi người. Đây là từ lúc bắt đầu đến giờ, lần đầu tiên Lương Thần biểu lộ rõ sự phẫn nộ. Hắn giơ tay chỉ vào đám người lén lút quát:
– Là hảo hán thì đứng ra nói, đừng trốn sau người khác làm những hành động không biết xấu hổ như vậy.
Nói xong, Lương Thần chỉ vào người trung niên bị khống chế trong tay Lan Kiếm hướng về phía thôn dân nói:
– Mọi người có thể đến phân biệt một chút người này và mấy người nữa đang nằm trên mặt đất, còn cả người kích động bịa đặt bên mọi người, bọn họ có phải là người trong thôn không?
Nghe Lương Thần hỏi, thôn dân đã trở nên bình tĩnh hơn lập tức phát hiện có điều không đúng. Bất kể là tên bị chàng cảnh sát trẻ bắt hay là những kẻ bị người trung niên lợi hại kia đánh ngã, cả mấy kẻ bên cạnh vừa rồi còn la hét ầm ĩ đều có khuôn mặt xa lạ. Mới đầu tất cả mọi người không để ý, bởi vì dù sao cũng là người hai thôn hội lại một chỗ, khó tránh khỏi chuyện không biết nhưng bây giờ phân biệt rõ ràng, kết quả tự nhiên lại ra thế này.
– Đám người này là của thôn nào? Là ai dẫn tới?
Thôn dân có chút phẫn nộ rồi. Đúng là bọn họ muốn tìm lãnh đạo giải quyết vấn đề nhưng bọn họ không đồng ý để người khác sai khiến đi làm con rối.
– Tôi biết, là Triệu Tam Tử dẫn tới.
Một người dân của thôn Hưng Phúc chỉ vào tên có dáng vẻ lưu manh chừng hai bảy, hai tám tuổi kia nói.
– Triệu Tam Tử, nhà mày ở bên bờ sông cơ bản không bị đánh thuế, mày đến để xem náo nhiệt chứ gì?
Có người dân phát hiện sự không đúng, bỗng nhiên lớn tiếng hỏi.
– Mọi… mọi người đều sống trong một thôn, tôi chẳng phải muốn xả giận cho bà con đó sao?
Triệu Tam Tử vừa trả lời với sắc mặt kích động vừa co rút bả vai chuẩn bị chuồn:
– Bây giờ mọi người không cảm kích thì tôi đi trước đây.
– Thằng khốn khiếp mày còn muốn chạy.
Thôn dân liền vây chặt kẻ muốn chạy trốn Triệu Tam Tử lại. Một số kẻ tinh quái trong đám đông nhìn thấy xu thế không tốt cũng hoang mang chạy về phía sau.
– Bắt lấy chúng, đừng cho chúng nó chạy thoát.
Hơn trăm dân liền nhanh chóng tỉnh ngộ. Bọn họ đã bị người khác lợi dụng, lập tức lửa giận bừng bừng, không hẹn mà cùng vây vào. Cuối cùng kẻ muốn trốn chạy bị vây chặt. Có kẻ cầm gậy trong tay sốt ruột, trong cơn hoảng loạn đánh vào đầu một người dân. Đây như là chọc vào tổ ong vò vẽ. Thôn dân xúc động như thủy triều nổi lên đem tên xui xẻo ấn xuống đất mà đấm đá! Không thể không nói, báo ứng đến thật nhanh. Vài kẻ vừa nãy vẫn còn rầm rĩ kích động thôn dân trong nháy mắt biến thành đối tượng trút giận của thôn dân.
– Dân làng, mọi người bình tĩnh một chút.
Lúc này Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến xuất hiện, cầm lấy cái loa từ tay viên thư ký lớn tiếng nói:
– Dân làng, tôi là Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến, phần tử quấy rối không hợp pháp có thể giao cho Trưởng phòng công an huyện Lương Thần xử lý. Bây giờ xin mọi người chọn ra vài vị đại biểu theo chúng tôi đến phòng họp, đương nhiên nếu mọi người muốn thì ở đây nói chuyện cũng không có gì là không được. Trưởng phòng Lương nói đúng, không có vấn đề gì là không thể giải quyết. Tôi biết bởi vì sai lầm lưu lại của bộ máy lãnh đạo tiền nhiệm khiến lợi ích của thôn dân đã bị tổn hại, nhưng hãy tin tưởng chúng tôi, bộ máy lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban mới sẽ kịp thời sửa chữa sai lầm này.
Cục diện đã được khống chế. Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện cùng với các ủy viên thường vụ vội vàng nắm lấy thời cơ, lấy giọng điệu vô cùng chân thành kiểm điểm, cam đoan với thôn dân. Mà hơn trăm thôn dân cuối cùng lựa chọn sự tin tưởng vào thành ý của những vị lãnh đạo huyện, đề cử ra vài vị đại biểu của thôn dân đi vào tòa nhà Huyện ủy.
Ở phòng họp của Huyện ủy, đối với những yêu cầu hợp lý của đại biểu thôn dân, các ủy viên thường vụ tỏ vẻ hoàn toàn tiếp nhận. Khoản bồi thường vốn dĩ nên cấp đủ cho thôn dân, đây không có dị nghị gì. Lãnh đạo Huyện ủy trịnh trọng hứa, sau tết âm lịch, trước 3 tháng nhất định sẽ đem tất cả tiền nợ trả lại cho thôn dân của hai thôn.
Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến nói với thôn dân với giọng điệu hết sức nghiêm túc:
– Nếu đến lúc đó mọi người không lấy được tiền, như vậy không cần mọi người tìm đến cửa. Tôi, Bí thư Huyện ủy tự mình đến thôn chịu đòn nhận tội.
Thôn dân dù sao vẫn là những người chất phác, nghe xong những lời cam đoan của Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện, cảm nhận được sự nhiệt tình thành khẩn của lãnh đạo, thái độ của bọn họ tự nhiên cũng ôn hòa đi. Trong lúc lãnh đạo huyện và đại biểu thôn dân đàm phán trong phòng họp thì ở ngoài tòa nhà Huyện ủy, Lương Thần và Lan Kiếm xem lại sáu người kích động bạo loạn. Lương Thần dùng một bàn tay băng bó miệng vết thương trên trán, híp mắt đi tới chỗ Phó phòng Đặng Khánh và mấy cảnh sát viên khác.
– Trưởng phòng, hay là cậu khẩn trương đi băng bó đi, ở đây giao cho bọn tôi.
Trên mặt Phó phòng Đặng Khánh hiện lên thần sắc thân thiện, ra vẻ rất thành ý nói.
– Ý tốt của anh, tôi xin nhận! Phó phòng Đặng nếu thật sự muốn giúp đỡ, vậy đem mấy tên này về giam ở phòng công an huyện.
Lương Thần mặt không chút thay đổi nói.
– Không thành vấn đề!
Phó phòng Đặng dường như không để ý thái độ của Lương Thần lập tức sai mấy cảnh sát viên đến trói bọn này lại sau đó lại nói với Lương Thần:
– Trưởng phòng, tôi dẫn người về trước.
Lương Thần không nói gì, chỉ vẫy tay nhẹ nhàng, ý chừng muốn nói mau dẫn đi cho đỡ vướng mắt tôi.
Sau khi vị Phó phòng kia dẫn mấy tên đó đi, tất cả những cảnh sát viên không bảo nhau cùng quay lại nhìn vị Trưởng phòng trẻ tuổi một cái, tinh thần mọi người đều rất phức tạp. Bất luận là thời nào, người tốt kiên cường đều được mọi người tôn trọng. Hành vi của vị Trưởng phòng trẻ tuổi khiến cho bọn họ không còn cảm giác tâm trạng nặng nề, run rẩy giật mình nữa.
– Tôi phải nhắc nhở cậu, việc dại dột như thế này không thể tái phạm. Không có người nào cả đời đều gặp may cả, nói không chừng lần sau cậu cũng đem mạng sống của mình ném đi.
Lan Kiếm nhìn người thanh niên trên mặt đầy máu lắc đầu nói:
– Tôi thực sự không hiểu, cậu liều mạng như thế rốt cuộc vì cái gì?
– Bởi vì không muốn thua, không muốn bị mất mặt, không muốn bị người khác coi khinh.
Lương Thần nhe răng cười, đáp lại:
– Chết thì ai cũng phải chết. Rõ ràng trong lòng cũng sợ nhưng vào thời điểm quan trọng như thế phải kiên trì xông lên.
– Cậu dường như quên rồi, cậu đã là người thừa kế tài sản duy nhất của Chủ tịch.
Lan Kiếm nói với giọng cổ quái tương tự:
– So với tài sản mấy tỷ thì chức Trưởng phòng nho nhỏ này có đáng là bao? Cậu đừng xem trọng nó như vậy.
– Ngữ khí cậu nói chuyện thế này rất giống Chủ tịch Lâm.
Lương Thần rùng mình một cái rồi mỉm cười:
– Có lẽ con số quá lớn, ngược lại khiến tôi cảm giác có chút không chân thật. Đối với tôi mà nói, Trưởng phòng công an huyện mới đáng để tôi toàn tâm dấn thân vào vì đó là thứ mà tôi phấn đấu mà có được. Người khác tặng cho và tay mình làm ra rốt cuộc không giống nhau.
Ánh mắt Lan Kiếm chợt lóe lên, cũng không nói tiếp nữa.
Trong lúc này thôn dân túm năm tụm ba chụm lại một chỗ, trong lòng thấp thỏm chờ nhóm đại biểu đi ra. Có vài người cách chỗ Lương Thần và Lan Kiếm tương đối gần, thỉnh thoảng đem ánh mắt nhìn quanh.
– Mọi người yên tâm đi, tôi tin tưởng kết quả sẽ có rất nhanh.
Lương Thần mỉm cười nhìn nhóm thôn dân dẫn đầu nói lớn.
Dường như cảm giác được người cảnh sát trẻ này rất đặc biệt, vài người dân do dự một chút sau đó đi tới. Trong đó một người dân lớn tuổi nói:
– Này cậu, cậu đúng là Trưởng phòng công an huyện chúng tôi à?
– Tôi vừa nhậm chức hơn một tháng nay.
Lương Thần cười đáp, thu cái khăn che trán lại đồng thời móc bao thuốc lá trong áo ra, mời năm người dân mỗi người một điếu.
– Trưởng phòng Lương, tôi nhận thấy anh mới đúng là một người đàn ông.
Một thanh niên nhận thuốc còn không quên vươn người ra khen một câu.
– Chỉ có điều cảnh sát của huyện chúng ta thật không ra làm sao. Phòng công an huyện thì không nói, chỉ nói đến đồn công an thị trấn Long Môn của chúng tôi, từ Trưởng đồn đến nhân viên, bọn họ và thổ phỉ không có gì khác biệt.
Người trung niên không chịu được khụ lên một tiếng, ra hiệu đứa con nói chuyện chú ý một chút nhưng cậu thanh niên chẳng những không để ý mà còn nói thầm:
– Ho khan cũng là thổ phỉ.
Lương Thần từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, móc bật lửa cho mấy người dân châm thuốc, sau đó với thái độ hết sức nhẹ nhàng nói chuyện với thôn dân, từ đó hắn có được những tin tức rất quan trọng.