Phần 220: ĐẦU TƯ TÌNH CẢM
– Ba, ba uống nhiều rồi.
Ngẩn ngơ vài giây, sau đó vẻ mặt y cực kỳ xấu hổ. Trước mặt nhiều bạn học như vậy, ba y lại bắt gọi một thanh niên chỉ hơn mình vài tuổi là chú, thật sự là y không thể.
– Ai ya, đứa nhỏ này dám nói cái gì vậy?
Phó trưởng phòng Hồ nổi giận, hướng về phía đứa con khiển trách:
– Con xem xem ba của con có giống người đã quá chén không? Cho dù con không tin ba thì con cũng không tin cô Triệu của con sao?
– Ông Hồ, ông nói kiểu gì với đứa nhỏ vậy?
Trưởng phòng Triệu trừng mắt nhìn Phó trưởng phòng Hồ một cái, sau đó đưa tay chỉ về phía Trưởng phòng Lương đang rất xấu hổ, hướng về phía con gái và Hồ Tiểu Kỳ nói:
– Chú Hồ con nói đúng đấy, đây là Trưởng phòng công an huyện chúng ta, Trưởng phòng Lương.
Rồi lại quay sang Lương Thần nói:
– Đây là con gái của tôi, Văn Trúc. Còn đây là con trai của lão Hồ, Hồ Tiểu Kỳ. Phía sau là các cô bạn học.
Lương Thần đành phải hướng về phía Lục Văn Trúc, Hồ Tiểu Kỳ gật đầu mỉm cười, sau đó nhìn Phó trưởng phòng Hồ nói:
– Phó trưởng phòng Hồ, tôi thấy hôm nay thế là được rồi. Bữa khác tôi sẽ mời ông và Trưởng phòng Triệu.
Nhìn thấy sự xuất hiện của con trai đối phương, hắn dường như không cần ở lại để chứng minh cái gì cả. Lương Thần quyết định hay là sớm rời khỏi nơi này để cho người ta cảm thấy thoải mái hơn.
– Cậu em, chị dâu cậu sắp tới rồi. Anh biết biểu chiều cậu có việc nên sẽ không mời cậu về nhà uống nước nhưng bất kỳ thế nào, cậu cũng phải gặp mặt chị dâu.
Phó trưởng phòng Hồ giữ chặt cánh tay Lương Thần, cho dù hắn có nói gì cũng không cho hắn đi, ông ta còn quay lại trừng mắt nhìn con trai:
– Đứa nhỏ này không lễ phép gì cả, bảo con gọi chú Lương sao không gọi?
– Phó trưởng phòng Hồ, cho dù ông có nói như vậy thì tôi cũng phải đi rồi.
Lương Thần cảm thấy hình như mình hơi đau đầu. Trên thực tế ngay từ đầu hắn đã cảm thấy Phó trưởng phòng Hồ mập mạp dường như hơi quá nhiệt tình đối với mình.
Lục Văn Trúc ở phía sau quan sát Lương Thần bằng đôi mắt đẹp một lúc lâu, đột nhiên mắt sáng ngời lên. Cô lại gần hắn hơn rồi thì thầm với mấy cô bạn học điều gì. Một lát sau, Lục Văn Trúc kéo Trưởng phòng Triệu qua một bên, nói nhỏ:
– Mẹ ơi, có phải Trưởng phòng Lương trước đây được tỉnh phong là một trong mười đại cảnh sát ưu tú không?
– Con cũng biết sao?
Trưởng phòng Triệu cũng hơi bất ngờ bèn liếc nhìn con một cái. Bà không nghĩ con gái mình tuổi còn nhỏ, bình thường chỉ chú ý đến cái gì thời thượng sống động, không ngờ cũng để ý đến tin tức về hệ thống cảnh sát nhà nước.
– Hì hì, đương nhiên! Khoảng thời gian trước, thời điểm huyện bỏ phiếu, học viện nghệ thuật bọn con cũng có xem và bỏ phiếu trên mạng. Hóa ra anh ta đến huyện mình làm Trưởng phòng công an. Chậc chậc, bản thân anh ta nhìn bên ngoài dường như đẹp trai hơn trên mạng.
Lục Văn Trúc cười hi hi nói.
– Mình đã nói rồi mà, mình không nhận nhầm người đâu.
Cô gái cao lớn xinh đẹp đắc ý nói, sau đó cô liếc nhìn Lương Thần một cái, bỡn cợt nói với Lục Văn Trúc:
– Văn Trúc, cậu hỏi cô xem, gọi người ta là chú có thích hợp không?
– Sướng nhỉ, cậu là xấu lắm đấy.
Lục Văn Trúc giả vờ giận mà liếc xéo bạn một cái. Các cô gái xinh đẹp cười vang, rộn lên cả phòng.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra. Một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác sang trọng đi giày da bước tới. Bà ta mang theo một uy lực mạnh mẽ đến mức khi bà xuất hiện, không khí trong phòng lập tức thay đổi. Ngay cả các cô gái đang đùa vui cũng phải dừng lại, quay lại nhìn người phụ nữ trung niên.
Phó trưởng phòng Hồ vội vàng bước tới, kính cẩn gọi:
– Bà xã.
Hồ Tiểu Kỳ cũng thành thật kêu lên:
– Mẹ.
Chỉ nhìn thái độ ngoan ngoãn của hai cha con, người ngoài nhận thấy ngay người phụ nữ trung niên này rất có cách bắt người khác vâng lời.
Lương Thần trong lòng không khỏi nảy sinh sự thông cảm mãnh liệt. Hắn bây giờ đã lý giải được mấy lời Phó trưởng phòng Hồ vừa nói linh tinh hồi này:
– Một lần sảy chân để hận nghìn đời.
– Sao bỗng nhiên nhớ tới mà mời bạn học cũ của ông đi ăn trưa thế?
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy trên mặt Triệu Phương còn có chút ửng đỏ của men rượu, hỏi một câu dường như rất ôn hòa. Mặc dù nhìn Triệu Phương nhưng câu hỏi đó lại dành cho chồng mình. Rõ ràng khóe miệng thì cười nhưng giọng nói lại làm cho người ta có cảm giác lạnh cả gáy.
– Không phải là sáng nay tôi đi họp sao! Tôi và Trưởng phòng Lương vừa mới quen đã thân nên đi uống mấy ly rượu, gặp lúc Triệu Phương chưa ăn cơm nên đi cùng luôn.
Phó trưởng phòng Hồ vội vàng giải thích.
– Trưởng phòng Lương?
Ánh mắt người phụ nữ trung niên đảo qua một vòng trên người Lương Thần. Nói đi nói lại, trong phòng này duy nhất chỉ có mình chàng thanh niên trẻ tuổi kia là “Trưởng phòng Lương” thôi.
– Đúng đúng.
Nhắc tới Lương Thần, Phó trưởng phòng Hồ tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên, giơ tay kéo cánh tay Lương Thần hướng về phía vợ giới thiệu:
– Vị này chính là Trưởng phòng Lương của phòng công an huyện chúng ta.
Sau đó ông ta lại hướng về Lương Thần nói:
– Cậu em, đây là chị dâu cậu, Ngô Mai.
– Xin chào Trưởng phòng Lương.
Người phụ nữ trung niên mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Quả thật chàng thanh niên này là Trưởng phòng Lương của phòng công an huyện sao? Bà ta một mặt giơ tay lên bắt tay Lương Thần, mặt khác lại nhìn đối phương từ trên xuống. Xem ra so với chức vụ người này đang đảm đương thì tuổi hắn vẫn còn trẻ lắm. Nếu không phải là ông Hồ giới thiệu thì đúng là bà ta không tin được.
– Xin chào.
Lương Thần giơ tay, trong lòng có chút ngượng nghịu. Hắn muốn nói “chị dâu” nhưng dường như không thích hợp. Mà nếu gọi “cô” thì dường như cũng không đúng. Trong đầu hắn nghĩ, rõ ràng trong ba mươi sáu kế sách thì kế sách cáo từ là thích hợp nhất.
– Phó trưởng phòng Hồ, Trưởng phòng Triệu, chiều nay tôi muốn quay về Liêu Dương để xử lý chút việc, hôm khác chúng ta gặp nhau sau.
Lương Thần cầm lấy áo khoác của mình, căn bản là không để cho Phó trưởng phòng Hồ có cơ hội giữ lại, lễ phép hướng về phía đám người Ngô Mai gật đầu, sau đó bước ra khỏi phòng.
– Cậu em, để tôi đưa cậu đi.
Phó trưởng phòng Hồ vội vàng đi theo hắn.
Ông ta không phân bua lao thẳng đến Lương Thần đưa hắn đến cửa tầng một, đến khi tận mắt nhìn thấy Lương Thần ngồi trên chiếc Toyota đi khỏi ông ta mới lê thân hình mập mạp của mình trở lại tầng hai.
Trong phòng Ngô Mai bảo nhân viên phục vụ dọn cái lẩu trên bàn, một lần nữa gọi món. Nhân tiện mọi người cũng chưa ăn cơm trưa, Ngô Mai liền đãi khách bữa trưa tại đây luôn. Hồ Tiểu Kỳ và Lục Văn Trúc cùng đám bạn nam nữ ngồi quây quần xung quanh bàn. Trưởng phòng Triệu cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời phòng.
– Văn Trúc, mẹ chiều nay có việc nên đi trước. Buổi tối con nhớ về nhà sớm một chút nhé.
Trưởng phòng Triệu dặn dò con gái mình, sau đó liếc mắt nhìn Ngô Mai đầy khiêu khích rồi mới quay người bước đi.
Phó trưởng phòng Hồ sau khi trở về thì thấy mọi người đang ăn. Đợi cho con trai và các bạn học của y ăn xong rồi rời khỏi phòng, Ngô Mai không vội vã tính tiền mà giơ tay véo khuôn mặt béo ụ của chồng mình, lạnh lùng nói:
– Hồ Nhân, anh không phải trả lời em, từ nay về sau không bao giờ anh được tiếp xúc bên ngoài với Triệu Phương nữa nghe không?
– Ôi, bà xã, anh nói rồi, chuyện trưa nay…
Phó trưởng phòng Hồ ra vẻ hết sức oan uống nói:
– Anh mời Trưởng phòng Lương ăn cơm, thuận tiện thì mời Triệu Phương luôn.
– Trưởng phòng Lương trẻ thật đấy nhỉ.
Nghe chồng đề cập đến “Trưởng phòng Lương”, Ngô Mai hỏi:
– Anh mời cậu ấy ăn cơm làm gì? Các người lại không quen nhau.
– Anh còn không phải là vì con mình à.
Phó trưởng phòng Hồ có chút u oán, liếc bà xã một cái nói:
– Tiểu Kỳ năm nay tốt nghiệp cảnh sát, nó ngoài việc làm cảnh sát chuyện nghiệp thì còn làm gì? Năm nay chắc chắn là phòng công an huyện sẽ tuyển nhiều nhân viên công vụ. Hiện tại có quan hệ tốt với Trưởng phòng Lương chẳng khác nào giúp Tiểu Kỳ chúng ta bước một chân vào phòng công an huyện. Bà xã, em cũng có thể hiểu được “trong triều có người làm quan thì cả họ được nhờ” mà.
– Được, lão Hồ, không ngờ anh vì con mình mà suy xét chu đáo như vậy.
Ngô Mai trên mặt có vẻ bình thường trở lại, dịu dàng hôn vào mặt chồng một cái nói:
– Đây là thưởng trước cho anh, tối nay về nhà còn có phần thưởng nữa.
– Ha ha.
Phó trưởng phòng Hồ được một trận cười thỏa thuê. Ông ta rất ít khi được nghe vợ khen, vì vậy có cảm giác phiêu diêu sung sướng:
– Tuổi trẻ như vậy mà đã làm Trưởng phòng công an huyện, vậy chắc là Lương Thần có hoàn cảnh rất tốt?
Ngô Mai hỏi với vẻ rất quan tâm.
– Còn phải nói sao? Tại thời điểm đại hội cán bộ toàn huyện, Thành ủy liền cử người tới đọc quyết định. Ngày đầu tiên Trưởng phòng Lương đi nhậm chức còn có Thư ký Ủy ban pháp luật chính trị thành phố, Phó cục trưởng cục công an thành phố đi cùng. Ngoài ra tân Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện của chúng ta cũng có mặt. Em xem, Trưởng phòng Lương có thân thế như thế nào?
Phó trưởng phòng Hồ đắc ý rung đùi:
– Mắt lão Hồ anh từ trước đến giờ nhìn người rất chuẩn. Vị Trưởng phòng Lương này tương lai nhất định thăng chức rất nhanh, tiền đồ vô lượng. Bây giờ anh tiến hành đầu tư tình cảm càng sớm càng tốt. Nếu không, mọi người sẽ bày tỏ thiện ý trước, như vậy là muộn mất.