Phần 209: TUYỂN CHỌN TRƯỞNG PHÒNG CÔNG AN
– Ngày tháng cứ thế dần trôi. Càng gần đến tết dương lịch, gánh nặng trong lòng Lương Thần cũng càng lúc càng nặng nề. Sự nặng nề này mang cảm giác trói buộc, không thể phai nhạt. Chính vì thế mà sự hưng phấn khi đạt được danh hiệu mười đại cảnh sát nhân dân ưu tú toàn tỉnh, rồi sự vui mừng khi biết tổ công tác chính trị của sở công an tỉnh đang xét duyệt, báo cáo lên Bộ công an để trao tặng danh hiệu anh hùng hạng hai cũng bị suy giảm vài phần.
Một ngày trước tết dương lịch, hắn một mình tới bệnh viện nhân dân tỉnh thăm chủ tịch Lâm Tử Hiên vẫn đang ở phòng bệnh săn sóc đặc biệt.
– Chủ tịch Lâm, ông có thể thay đổi yêu cầu khác không?
Sau khi gặp mặt, lời đầu tiên Lương Thần nói.
Vẻ mặt Lâm Tử Hiên có vài phần cân nhắc, tinh thần y so với trước dường như tốt hơn. Khuôn mặt già nua kia cũng đã có chút thần sắc. Y chậm rãi đáp:
– Nếu tôi nói không thể, cậu sẽ làm sao? Là bằng mặt không bằng lòng, hay là kiên trì làm đến cùng?
– Tôi không cũng biết!
Lương Thần cười gượng lắc đầu. Hắn trả lời rất thành thực, bởi vì hắn quả thật là không biết, kết cuộc là ngày mai mình sẽ chọn con đường nào đây.
– Cậu nghĩ thế nào? Là vì không nỡ làm tổn hại đến phần tốt đẹp kia, hay là sợ một khi phát sinh quan hệ với Diệp Thanh Oánh, sẽ chứng thực đầy đủ tội danh “Bắt cá hai tay” của chính mình?
Lâm Tử Hiên cười hỏi.
– Đều có cả!
Lương Thần đón nhận ánh mắt của đối phương, thừa nhận đáp.
– Vậy cậu có nghĩ tới việc nếu có một ngày Diệp Thanh Oánh phát hiện quan hệ giữa cậu và Diệp Tử Thanh thì sẽ có hậu quả thế nào không?
Lâm Tử Hiên hỏi tiếp:
– Tôi phải nhắc nhở cậu, nếu cậu không nhanh chóng xuống tay, như vậy rất có thể sẽ mất đi cơ hội có được cô ta? Thẳng thắn mà nói, cậu có thể chấp nhận sự thật chuyện Diệp Thanh Oánh rời khỏi cậu không?
– Ý của ông nói là, tôi chỉ cần chiếm được cô ấy, cô ấy sẽ không rời khỏi tôi sao?
Lương Thần lắc đầu, dùng giọng rất khẳng định nói:
– Không có khả năng đó! Tôi hiểu rất rõ Thanh Oánh, tôi biết đến lúc đó cô ấy sẽ lựa chọn thế nào!
– Có lẽ cậu nói đúng. Diệp Thanh Oánh thoạt nhìn ngoài mặt tính tình hiền hòa không màng danh lợi. Nhưng trên thực tế, cô ta lại kế thừa tính khí quật cường từ cha và lòng kiêu hãnh từ mẹ.
Lâm Tử Hiên gật gật đầu, trong mắt hiện lên chút giễu cợt cười nói:
– Cái gì cũng sẽ có ngoại lệ. Trong một số trường hợp, ý muốn chủ quan của một người nào đó cũng vẫn phải khuất phục hiện thực trước mắt. Tin tôi đi! Chỉ cần cậu có được Diệp Thanh Oánh thì tôi cam đoan, cô ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi cậu!
Mặc dù nghe ra như là sự mê hoặc của ma quỷ, nhưng Lương Thần lại lựa chọn tin tưởng lời nói của đối phương. Trên thực tế, hắn ngoại trừ lựa chọn tin tưởng ra thì thực sự không còn con đường thứ hai để đi.
– Thời gian hơi vội chút. Thế này đi, ngày bốn tháng hai năm sau là tết âm lịch, vậy vào ngày lễ tình nhân mười bốn tháng hai, tôi sẽ để cho các người qua một đêm thật lãng mạn!
Ánh mắt Lâm Tử Hiên chợt lóe sáng, kích động như là đã tìm được một việc làm rất thú vị. Thậm chí y còn làm một động tác đấm tay, hưng phấn mà nói:
– Quyết định vậy đi, tin rằng sẽ rất thú vị đây!
Lương Thần thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ nói như thế nào, ít nhất hắn còn hơn một tháng để trì hoãn. Ít nhất ngày mai không cần phải lo vắt hết óc suy nghĩ vấn đề ra tay với Diệp Thanh Oánh…
Tết dương lịch năm 2011 cuối cùng đã đến rồi. Chiều mùng một, Lương Thần dùng xe cảnh sát chở cô bé Lan Nguyệt, em họ Hàn Toa Toa quay về Tây Phong Long Nguyên. Trước khi đi, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh đã chuẩn bị lễ vật gói lớn gói nhỏ, nhét đầy sau thùng xe. Lúc đầu tính là cho Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cùng đi, nhưng vì lo lắng một mình Vương Phỉ Hạm cô đơn ở lại Liêu Dương nên cuối cùng hủy bỏ ý định này. Dù sao tết Nguyên Đán tổng cộng cũng chỉ có ba ngày nghỉ, mà lại bao gồm cả ngày thứ bảy chủ nhật. Trên thực tế, Lương Thần và Lan Nguyệt tính toán đâu ra đấy, cũng chỉ có thể ở nhà chơi được ngày rưỡi thôi. Hơn bốn giờ chiều, Lương Thần và Lan Nguyệt, em họ Hàn Toa Toa về đến nhà bình an. Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa nhìn đứa con phong trần mệt mỏi, thần sắc không khỏi tự hào.
Được bình bầu là một trong mười đại cảnh sát nhân dân ưu tú toàn tỉnh. Lại đạt được danh hiệu danh hiệu anh hùng hạng hai của bộ công an. Đối với Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa một đời làm nhà giáo nhân dân thì quả thực vinh dự này rất đáng xem trọng!
Buổi tối, Lương Hướng Đông trổ tài bếp núc, làm một bàn thức ăn phong phú. Lương Thần, Lan Nguyệt. Hàn Toa Toa thỏa sức mà ăn. Ăn đến lúc no căng bụng ních không vào được nữa, lúc này mới chịu buông bát đũa, ra ngồi trên sofa xoa bụng thở.
Cầm lấy điện thoại đang rung ong ong trên bàn trà. Lương Thần xem xét cẩn thận. Haizzz, nào là tin nhắn, nào là điện thoại bị nhỡ, điện thoại hắn tựa hồ như muốn nổ tung! Nhưng Lương Thần chỉ hồi âm những tin nhắn nên hồi âm, nói một câu chúc mừng năm mới biểu lộ tâm ý. Sau đó ngồi trên sofa vừa nói chuyện phiếm cùng cha mẹ vừa xem tivi.
Hắn căn bản không muốn ra ngoài đi thăm hỏi xã giao. Ở nhà được có hơn một ngày lại đi ra đi vào thì mất hết cả ý nghĩa về nhà thăm cha mẹ.
Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa rất hiểu ý. Còn chủ động hỏi con có cần đi ra ngoài không. Hai người nghĩ rằng con hiện nay làm quan có chức vị, có tiệc tùng xã giao cũng đúng thôi. Còn có ở nhà tiếp chuyện họ hay không cũng chỉ là thứ yếu không quan trọng.
Ngay vào đêm Lương Thần ở nhà cùng đón tết với cha mẹ, tại huyện Giang Vân thành phố Liêu Dương xảy ra một trận đại địa chấn trước nay chưa từng có. Đêm ngày 1 tháng 1 năm 2011, viện kiểm sát thành phố Liêu Dương, Ủy ban Kỷ luật Liêu Dương, cục Công an thành phố Liêu Dương như bị sét đánh ngang tai, dưới sự bố trí của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Liêu Dương nhanh chóng tiến hành việc tiếp quản Giang Vân.
Ngay đêm đó, Bí thư huyện ủy huyện Giang Vân Vương Vũ Trai, Chủ tịch huyện Tống Thanh Lâm, Phó chủ tịch huyện Hà Xuân Minh, trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Bằng, chính pháp ủy Thư Pháp, trưởng phòng công an Lữ Chính Xương đều bị điều tra và bắt khẩn cấp. Cùng lúc đó, đại đội một, đại đội hai thuộc chi đội đặc công phòng chống bạo lực cục Công an thành phố Liêu Dương đã tiến hành bao vây tòa thị chính huyện Giang Vân. Qua hơn mười phút chiến đấu kịch liệt, giết chết tại chỗ sáu tên của tổ chức xã hội đen Vân Long, bắt được mười ba tên, thu được súng ngắn 54, súng săn hai nòng, bom tự chế, các loại mã tấu. Nhưng cẩn thận mấy cũng sẽ có sai sót. Tên trùm bang xã hội đen Vân Long là Kim Bảo Tài gặp may lọt lưới, không biết tung tích.
Tin tức lan truyền rất nhanh khắp Liêu Dương. Thậm chí chuyên mục pháp chế đài truyền hình tỉnh lần này còn tiến hành chuyên đề phỏng vấn về các cán bộ bị điều tra ở huyên Giang Vân. Được biết, lần này tổ chuyên án thành phố Liêu Dương trực tiếp điều tra. Tổng cộng có hai vị cấp trưởng phòng, ba vị cấp phó phòng, ba vị chuyên viên, bảy vị phó chuyên viên đều dính líu, cũng có một số lượng lớn cấp cán bộ đợi điều tra. Gần như chỉ trong một đêm ngắn ngủi, quan trường huyện Giang Vân như bị thanh tẩy từ đầu đến chân.
Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn đối với vụ án quan lại cấu kết băng nhóm xã hội đen lần này ở huyện Giang Vân rất là tức giận. Chỉ thị cho Thành ủy Liêu Dương và ban giám sát Ủy ban nhân dân thành phố nhất định phải đem vụ án này điều tra đến cùng. Cắt chức thì cắt chức. Kết án thì kết án. Quyết không bao che bỏ qua!
Ngày đầu tiên Lương Thần từ Tây Phong Long Nguyên về tới Liêu Dương liền hay tin này từ Chi đội trưởng Thân Lỗi. Trên thực tế, hắn đối với tin tức này cũng không mấy để ý. Sau một hồi kinh ngạc thì coi như là một đề tài bàn tán với đội viên trong tiệc trà sau bữa cơm mà thôi.
Khoảng một tuần sau, truyền ra quyết định xử lý của Thành ủy Liêu Dương và Ủy ban nhân dân thành phố đối với các cấp cán bộ huyện Giang Vân. Bí thư huyện ủy Giang Vân Vương Vũ Trai, Chủ tịch huyện Tống Thanh Lâm, Phó chủ tịch huyện Hà Xuân Minh, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Bằng, Chính pháp ủy Thư Pháp, Trưởng phòng công an Lữ Chính Xương bị khai trừ Đảng viên, khai trừ công chức. Đồng thời bị truy cứu trách nhiệm hình sự theo pháp luật. Còn những quan chức cán bộ lớn nhỏ khác cũng bị điều tra nghiêm ngặt. Bởi vậy phát sinh những chức vị bị bỏ trống nên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Liêu Dương lại phối hợp thống nhất bổ sung.
Ở trụ sở Tỉnh ủy, trong nhà Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật giám sát thành phố Liêu Dương Lý Minh Dương ngồi chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị mà nhìn thẳng chú mình.
Trước đó y đã được cha nhắc nhở. Cho nên dụng ý người chú thân là Bí thư Tỉnh ủy lần này triệu y tới, y biết rất rõ.
– Minh Dương à!
Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn nhìn thẳng cháu trai mình, dùng giọng điệu rất ôn hòa nói:
– Gần đây bên Giang Vân xảy ra một số vấn đề, điều này hẳn là con đã rõ. Người trong nhà không cần vòng vo, chỉ một câu, có muốn nhân cơ hội này qua Giang Vân rèn luyện một chút?
– Chú hai, con đồng ý!
Lý Minh Dương đè nén cảm xúc đang kích động của mình. Thằng ngốc mới nói không. Nếu không có cơ hội đặc biệt này, y muốn từ phó phòng lên trưởng phòng phải cần ít nhất hơn một năm. Huống chi bên chính trị để được lên chức, để chủ trì địa phương phải có một lý lịch đầy kinh nghiệm là điều tất yếu. Thời gian y đi rèn luyện càng sớm thì đối với con đường làm quan sau này của y càng có lợi.
– Ừ!
Lý Thư Hãn gật gật đầu. Ông khá hài lòng đối với năng lực của cháu trai mình. Lúc đề cử không cần tránh người thân, chỉ cần là người tài là được. Bên cạnh những điều kiện đó, đương nhiên phải dốc hết khả năng chiếu cố đến con cháu trong dòng họ. Lúc này dù ông là Bí thư Tỉnh ủy cũng không ngoại lệ.
– Người được chọn là Bí thư huyện ủy, bước đầu đã được xác định là do chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Liêu Dương An Quốc Kiến đảm nhiệm. Con lần này xuống đó, sẽ cùng làm việc với đồng chí An Quốc Kiến, cùng gắn bó xây dựng lại cục diện Giang Vân!
Bí thư tỉnh ủy tiếp:
– Đồng chí An Quốc Kiến là một người khá tốt, dễ hòa nhập, con phải chú ý tạo quan hệ tốt với ông ta. Mặt khác, chú đã cho con cơ hội, có muốn làm ra chút thành tích rạng rỡ cho nhà ta hay không thì còn chờ xem bản lĩnh của con.
– Chú hai yên tâm, con rất tự tin ở mình!
Lý Minh Dương ngồi thẳng lên, rất tự tin trả lời. Y đã hiểu ra ngụ ý của chú hai, nói An Quốc Kiến là đồng chí tốt, hơn nữa lại dễ hòa nhập, ý đó tức là, trong những ngày làm việc tại Giang Vân, đối phương sẽ không làm gì gây phiền phức đến Chủ tịch huyện là y!
– Vậy là tốt rồi!
Lý Thư Hãn gật gật đầu. Sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn phía Lý Minh Dương nói:
– Về vị trí trưởng phòng công an huyện, chú có chọn được một người, không biết Minh Dương con cảm thấy có hứng thú không?
– Chú cứ nói!
Lý Minh Dương đang ở một trạng thái phấn khởi, nghe vậy lập tức chăm chú lắng nghe.
– Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục Công an thành phố Lương Thần. Người này, con cảm thấy thế nào?
Trên mặt Lý Thư Hãn hiện ra chút ý cười, lấy giọng điệu trưng cầu hỏi thẳng cháu trai.
– Lương Thần!?
Lý Minh Dương lập tức ngây người.